Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 257



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Hạo không nói tiếp, hai người đều im lặng, không khí trở nên cực kỳ xấu hổ. Thật lâu sau, Giang Hạo mới nghiêm túc nói: “Anh chỉ đau lòng mấy năm nay đã khiến em chịu khổ thôi, anh xin lỗi!” Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, quay mặt đi chỗ khác không muốn nhìn anh.

“Chuyện của ba em, anh đã biết có liên quan đến Tiểu Thiên Ái từ lâu, chẳng qua khi đó vẫn chưa có chứng cứ. Bây giờ thì tốt rồi, đã tra ra manh mối, có thể cho ba em một lời giải thích.”

“Người cũng đã đi nhiều năm rồi, ngoại trừ cho người nhà chúng tôi một lời giải thích, đối với2ba tôi thì được gì đâu chứ, ông ấy cũng không thể trở về.”

“Cũng phải... Mẹ đâu? Sao không tới?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn anh, nhưng rời tầm mắt đi rất nhanh: “Tôi sợ bà ấy quá kích động cho nên không cho bà tới, tôi tới cũng giống nhau.” Dùng một chút, cô sửa cho đúng lời: “Bà ấy là mẹ tôi, không phải mẹ anh, anh không cần phải gọi thân thiết như vậy.” Giang Hạo thở dài, gật đầu một cách bất đắc dĩ.

Lúc này cửa lối ra đã được mở hoàn toàn, người của tòa án đều đi sang đây, Kiều Tâm Duy muốn đi nhưng bị Giang Hạo kéo lại. “Giang Hạo.” Thẩm phán6Chu gọi anh lại đánh giá Kiều Tâm Duy một chút, cười nói: “Vị này chính là Kiều Tâm Duy nhỉ?” Giang Hạo: “Phải.”

Thẩm phán Chu hỏi: “Hôm nay mới về à?”

Giang Hạo vẫn cứ trả lời: “Ừ.”

Thẩm phán Chu tiến lên nói: “Vụ án lớn này ít nhiều cũng nhờ Giang Hạo mới có thể phá được, cô hiểu cho cậu ấy một chút nhé.” Thẩm phán Chu lại nhìn Giang Hạo: “Tâm sự cho rõ nhé, có điều đừng quên ngày mai và ngày kia cậu còn phải ra tòa làm chứng, lời khai của cậu chính là mấu chốt đấy.” Giang Hạo gật đầu: “Tôi hiểu.”

Đoàn người của thẩm phán Chu đi rồi, đội trưởng Thẩm dừng lại0vỗ vai Giang Hạo, cổ vũ: “Cố lên.” Anh ta cũng theo đại đội rời đi. Kiều Tâm Duy cạn lời, mọi người ở đây đứng về phía Giang Hạo, họ đều nói đỡ cho Giang Hạo, cô chỉ muốn nói một câu – đứng nói chuyện không biết đau eo. Các người cứ thử bị một nửa kia phản bội lừa gạt xem, cứ thử một mình mang thai sinh con xem, cứ thử một mình vừa phải đi làm vừa phải nuôi con xem đó là mùi vị gì đi? Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Giang Hạo, Kiều Tâm Duy giận sôi máu, nhưng cô biết đây là chỗ nghiêm túc, cô có chừng mực. “Đừng5nói gì cả, ăn trưa với nhau đi, có việc muốn nói với anh, yên tâm, đối với anh mà nói thì không phải chuyện gì đặc biệt quan trọng đầu, sẽ không làm trễ nải chuyện anh lên tòa làm chứng vào buổi chiều.” Giang Hạo kinh ngạc vì được quan tâm, không ngờ cô sẽ chủ động nói muốn ăn cơm cùng nhau, anh không kiềm chế được niềm vui trong lòng, cười gật đầu: “Được mà.” Khi đi từ tòa nhà ra thì đụng mặt Kỷ Thâm và Kỷ San San, họ đỡ hai vị trưởng bối, nhưng không phải cha mẹ của họ, mà là cha mẹ của Kỷ Bân Bân. Hai người già khóc đến sưng9đỏ mắt, ba năm nay họ thật sự đã sống một ngày mà như một năm, mỗi ngày đều nhớ về cô con gái đã chết thảm, cũng vẫn luôn hy vọng ngày hung thủ quy án này. Kỷ San San đã nhìn thấy Kiều Tâm Duy trước đó, chẳng qua vừa rồi người quá đông, cô ta cũng không tiện đến chào hỏi. “Kiều Tâm Duy, nhiều năm không gặp, cô vẫn giỏi như vậy nhỉ?” Kiều Tâm Duy không biết cô ta đang khen hay đang mỉa mai mình: “Không phải tôi giỏi, là Tiểu Thiên Ái đáng đánh.”

Kỷ San San cười khẽ, ngược lại nhìn sang Giang Hạo: “Thủ trưởng Giang, ba tôi khen anh không dứt, anh trai tôi cũng phục anh sát đất, anh thật sự quá thần kỳ.” Giang Hạo chỉ khẽ gật đầu, không nhiều lời. Kỷ San San lại nói: “Nếu Kiều Tâm Duy đã trở về, vậy thứ bảy cùng đến đi, đến tham gia chung vui cũng được.”

Giang Hạo nói: “Xem cô ấy có đồng ý hay không đã.” Kiều Tâm Duy khó hiểu hỏi: “Cái gì?”

“Thứ bảy tối kết hôn, thiệp mời đã gửi đi rồi, cô cũng cùng đến nhé.” Kiều Tâm Duy hơi mất tự nhiên, người ta kết hôn, nhiệt tình mời mọc, cô không tiện trực tiếp từ chối ý tốt, có điều cô cũng sẽ không đến, cô đáp: “Để nói sau, tôi xem thứ bảy này có thời gian hay không đã.” Kỷ San San chua ngoa nói: “Chao ôi, cô còn rất có giá nhỉ? Mời cô còn không nổi cơ à?”

Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, ngay thẳng nói: “Cô mời gia đình Giang Hạo, gia đình anh ta không có tôi, chỉ riêng mình tôi thì cô và tôi lại chẳng thân, không phải thông gia chả phải bạn bè, mời tôi làm gì? Tôi đi còn phải gửi tiền mừng, tối với cô không thân không thích, đương nhiên tôi cũng cần phải nghĩ xem đi chuyến này có đáng giá hay không chứ.” “Cô... cô có ý gì hả? Tôi mời cô uống rượu mừng của tôi mà cô cũng lôi ra nhiều vấn đề như vậy được à?” Kỷ San San sững sờ nói không ra lời, trước kia cô ta nói không lại, bây giờ cũng giống thế.

Kỷ Thâm ở một bên nghe ra ý nghĩa trong đó, vội vàng đứng ra hòa giải: “San San, đừng làm khó người ta. Thủ trưởng Giang, chúng tôi đi ăn cơm trước, hai người cứ bận việc đi.” Kỷ San San bị Kỷ Thậm lôi đi, hình như Kỷ San San vẫn không phục lắm, nhưng ở nơi công cộng nên cũng chỉ có thể từ bỏ.

Giang Hạo thoải mái pha trò: “Mấy năm không gặp, mồm mép của em lợi hại hơn rồi nhỉ, một câu có thể làm sặc chết người.” “À, tiếc là không sặc chết được anh.”

“Đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm, tôi đói rồi.”

Giang Hạo bước nhanh theo sau: “Được.”

Hai người đi vào một quán ăn bình thường gần tòa án, Giang Hạo mặc quân phục vào trong, dáng vẻ đẹp trai đó thu hút sự chú ý. Khách hàng bên cạnh sôi nổi nhìn sang, đặc biệt là những nữ sinh, không dời mắt đi nổi. Kiều Tâm Duy nói thẳng: “Nhờ phúc của anh, tôi cũng trở thành tiêu điểm, cảm giác bị nhìn như khỉ đúng là không tốt đẹp gì.”

“...” Giang Hạo không nói tiếp được câu nào, hết thảy những thứ anh lấy làm tự hào, hết thảy những thứ anh dùng mạng đổi lấy, dường như trong mắt cô đều không đáng một đồng. Bà chủ là một người có mắt nhìn, vừa thấy là biết chắc họ từ tòa án đến đây, bà tươi cười đón khách vào và nói: “Lãnh đạo, lầu hai có phòng riêng, lên lầu hai nhé.”

Phòng riêng ở lầu hai rất độc đáo, bày một chiếc bàn tròn lớn cho mười người, xung quanh không có mấy khoảng trống, nhưng họ chỉ có hai người, vậy là đủ rồi, cũng khá yên tĩnh.

Giang Hạo gọi bốn món ăn, tất cả đều là đồ cô thích: “Lên món nhanh một chút, chúng tôi còn có việc.” “Vâng ạ, lãnh đạo uống trà trước, đồ ăn sẽ lên ngay.” Giang Hạo rót trà cho cô và cho mình, đôi mắt anh vẫn không hề rời khỏi người cô: “Em gầy đi rồi.” Kiều Tâm Duy tự giễu: “Không gầy, là già rồi, thịt xẹp xuống.” “Ha ha, em già, chẳng phải anh càng già ư?” “Không ai nói anh trẻ cả, anh cởi bộ quân phục này ra, thay quần áo lao động màu xanh thì cũng không khác gì công nhân bình thường.” Giang Hạo cứng họng không nói được nữa, sửng sốt hết hai ba giây, anh nở nụ cười: “Em cứ nói khích anh đi, muốn mắng anh hãy cũng nói hết ra, xả hết cơn giận thì sẽ thoải mái hơn.” Kiều Tâm Duy khẽ nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: “Tôi khích anh làm gì, lời tôi nói đều là thật, mấy năm không gặp, một hai phải nói mấy câu không thật lòng như anh vẫn không thay đổi ư? Già thì là già thôi.”

Lúc này, bà chủ tự mình bể đồ ăn lên đây, nói nhanh thật đúng là nhanh, mới nói được mấy câu đã đưa lên rồi. “Lãnh đạo, đồ ăn của hai người đã lên đủ, tối đặc biệt dặn nhà bếp làm cho hai người trước, hai người ăn từ từ nhé.” “Được, cảm ơn.”

“Chao ôi, anh khách sáo với tôi làm gì, anh cứ coi như đây là nhà mình, cứ xem như ở nhà ấy, có việc thì gọi tôi nhé!”

“Được.”

Kiều Tâm Duy xem mà tức giận, nhìn ánh mắt của bà chủ kia giống như muốn ăn Giang Hạo luôn. Đến nỗi thế sao, chưa từng gặp quân nhân à, quân nhân cũng trông như vậy thôi, chẳng có gì đáng kinh ngạc hết.

Giang Hạo gắp đồ ăn cho cô: “Đói bụng thì ăn lúc còn nóng đi.” Kiều Tâm Duy chẳng khách sáo, ăn từng miếng từng miếng, cũng mặc kệ anh.

Giang Hạo chỉ nhìn cô ăn, một giây cũng không nỡ bỏ qua: “Em về từ khi nào?” Anh hỏi.

“Giang Hạo, tôi muốn tách hộ khẩu, anh có tiện mang sổ hộ khẩu đến giúp tôi không?” Giang Hạo trở tay không kịp, rõ ràng đang ăn ngon lành, không khí cũng rất tốt, đột nhiên cô lại nói lời này, sắc mặt của anh trở nên cứng đờ, hỏi: “Em muốn chuyển đi đâu?”

Kiều Tâm Duy vốn không để ý tới chuyện anh hỏi, mà tự nói phần mình: “Ngày mai anh có rảnh không? Tôi có thể đến lấy, hoặc nếu anh sẵn lòng thì đem tới cho tôi cũng được, anh có xe cũng tiện hơn mà.”

Giang Hạo im lặng, đặt đôi đũa trong tay xuống, mà Kiều Tâm Duy lại vẫn tỏ vẻ như không có việc gì, cô nói: “Trước kia không hiểu biết nhiều thế, đáng lẽ ly hôn xong thì nên tách ra, hộ khẩu của tôi để ở chỗ anh lâu như vậy, cám ơn đã giữ giúp. Tôi nghĩ để đó mãi cũng không tốt, sau này nhà các anh còn phải đón người vào mà, lần này tôi về cũng phải làm cho xong chuyện hộ khẩu, về sau đỡ phải chạy đi chạy lại về Đô Thành nữa, cũng đỡ phải làm phiền anh.”

Cô nói đến mức giọt nước cũng không lọt, mà anh lại nghe tới nỗi lo sợ không yên. “Phải như vậy ư?” Anh hỏi một cách kìm nén, giọng nói trầm thấp nghe ra sự bất đắc dĩ vô cùng.

“Chuyện này không có gì mà phải với không phải, đây là chuyện nên làm mà, hợp với lẽ thường thôi, đã chậm trễ nhiều năm như vậy, không thể kéo dài hơn nữa. Lại nói, hộ khẩu quan trọng như vậy, bàn bạc việc lớn việc nhỏ đều cần dùng đến, hộ khẩu của tôi vẫn để mãi ở chỗ anh, chuyện gì cũng không làm được.”

Thật ra ý cô là chỉ vấn đề công việc của mình và hộ khẩu của Tại Hi, mà Giang Hạo lại nghe ra ý khác, anh không nói gì, trong lòng như có một lưỡi dao vắt ngang, cào vào tim anh từng chút từng chút một.

“Giang Hạo, anh sẽ không từ chối chuyện này chứ? Chỉ cần sổ hộ khẩu nhà anh một lúc là được, nếu anh không yên tâm thì có thể đi theo tôi mà, ha ha, có anh đi theo, hiệu suất làm việc của nhân viên sẽ được đẩy nhanh lên nhiều lắm.”

Giang Hạo ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô và hỏi: “Vội vã muốn tách hộ khẩu như vậy, là vì muốn tái hôn ư?” Vấn đề này thiếu điều làm Kiều Tâm Duy tức nước vỡ bờ, thiếu điều làm nước mắt cô trào ra, cô hít thở bình thường lại rồi nói: “Chuyện này không liên quan đến anh.”

Thật muốn một tát tát chết anh ta!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.