*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Để tôi đi cùng anh, tôi cũng đi tìm thử.” Giang Hạo nhìn khuôn mặt tái nhợt và đôi mắt sưng đỏ của cô, anh ấn cổ ngồi xuống: “Bọn buôn người và đứa bé không còn ở nhà ga, tìm lung tung cũng không có ích lợi gì, anh lấy thông tin xong thì chúng ta đến Cục Cảnh sát, anh đã liên lạc với đội trưởng Thẩm rồi, dù anh ấy ở đội chống ma túy, nhưng lại thành thạo việc tìm người nhất.” Giang Hạo cầm tay cô, nhìn vào đôi mắt cô, trịnh trọng nói: “Tin anh.” Kiều Tâm Duy không còn lựa chọn nào khác, bây giờ chỉ có thể tin tưởng anh mà thôi, cô để nước mắt chảy xuống, gật gật đầu: “Được.”
Giang Hạo lấy thông2tin rồi quay lại rất nhanh, Kiều Tâm Duy có người run rẩy ở ghế lái phụ, cô lo lắng nhìn sang, anh thở dài, an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Kiều Tâm Duy bật khóc nói: “Những lời này của anh đã từng rất có ảnh hưởng với tôi, vừa nghe thấy là tôi đã an lòng ngay, nhưng từ khi bị anh bỏ rơi, tôi tự động miễn dịch với những câu nói này. Bây giờ không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ từ anh, tôi chỉ có thể tin anh mà thôi.”
Giang Hạo nghe thế, bèn nói: “Em thư giãn một chút, em không cần phải cố gắng tin anh hay không, anh biết rất khó để em không cảm thấy6lo lắng, anh chỉ có thể nói, anh sẽ cố gắng hết sức để tìm thằng bé. Tâm Duy, em cứ tự trách mình cũng chẳng ích lợi gì, em cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, có nhìn thấy mặt bọn buôn người không, đây mới là việc thực tế và có hiệu quả nhất.”
Giang Hạo vẫn tỉnh táo, chỉ có như vậy mới có thể khiến mọi chuyện tốt lên: “Em hít sâu, thả lỏng một chút, suy nghĩ thật kỹ vào.” Dưới sự hướng dẫn của Giang Hạo, Kiều Tâm Duy lau khô nước mắt, hít thở sâu mấy lần, đúng vậy, chuyện đã xảy ra rồi, nhớ lại manh mối thực tế mới có thể nhanh chóng tìm được thằng bé.
Giang Hạo lái xe đến Cục Cảnh sát,0đi được nửa đường, anh mua nước và bánh mì ở cửa hàng tiện lợi, ép cô ăn hết. Rạng sáng hai giờ, đồn cảnh sát vẫn bật điện sáng trưng. Đội trưởng Thẩm triệu tập những nhân viên viên cảnh sát dưới tay mình, bao gồm cả cảnh sát Trương - người chuyên phụ trách các vụ án về buôn bán trẻ em, cùng nghiên cứu vụ án này.
Nhìn đoạn video ngắn trên màn hình giám sát, lòng Giang Hạo không kìm được run lên. Lần đầu tiên anh nhìn thấy đứa bé, nó vừa cao vừa lớn, hầu hết động tác đều rất thành thạo và nhanh nhẹn, làm sao giống một đứa trẻ một hai tuổi chứ, nói thằng bé bốn năm tuổi cũng không đủ nữa là.
Kiều Tâm Duy:5“Chính là chỗ này, bọn buôn người theo chúng tôi đi vào cửa hàng con rối, con trai tôi còn tình cờ nhìn thấy hắn ta, lúc đó nó sợ quá òa khóc nên tôi bị thằng bé ra ngoài. Thằng bé nói với tôi là có một chú trông rất đáng sợ, nhưng lúc đó tôi tưởng nó nói những con rồi kia.”
Mọi người nhìn đi nhìn lại đoạn video từ camera giám sát ở cửa hàng con rối mấy lần, cảnh sát Trương nói: “Cơ bản có thể xác định đây là hành vi của băng nhóm tên Hà Thường, chúng tôi đã theo dõi đường dây này một tháng rồi, tháng trước xảy ra hai vụ liên tiếp, tháng này là vụ thứ ba, những tên này quá hống hách,9chẳng nhẽ bọn chúng đang khiêu khích cảnh sát à?”
Lúc bốn giờ hơn, đồn cảnh sát bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến: “Cảnh quan Trương, chúng tôi phát hiện một chiếc xe khả nghi ở trạm thu phí đường cao tốc XX, lái xe rất giống với tình nghi bắt cóc trẻ em mà cảnh sát các anh đã gửi thông báo, hình như trong xe có trẻ con nhưng chưa xác định, bây giờ chúng tôi đang theo dõi chiếc xe này, có cần gọi dừng xe để kiểm tra không?”
Đây là một manh mối khiến lòng người dậy sóng, mọi người đều tập trung im lặng nghe tình hình.
Cảnh quan Trương nói: “Đừng đánh rắn động cỏ, tiếp tục giám sát, không được để chúng phát hiện, tối đến đó ngay lập tức.” Trương cảnh quan kể về Hà Thường, kẻ đã từng lừa bán phụ nữ và bị phán tù mười hai năm, không ngờ sau khi ra tù vẫn không thay đổi, lại tổ chức hoạt động buôn bán trẻ em. Cảnh sát trực ban, người gọi điện thoại đến, nhanh chóng gửi hình ảnh được cắt ra từ camera của chiếc xe và tên nhân viên khả nghi về Cục. Mặc dù tên lái xe trong hình ảnh đang đeo khẩu trang, những cảnh quan nhận ra ngay đó chính là Hà Thường. Lấy hình ảnh cắt từ camera giám sát của nhà ga để so sánh, tên lái xe và bọn buôn người đeo khẩu trang, quần áo và mũ giống nhau chín phần, đó là cùng một người.
Ba chiếc xe cảnh sát đồng thời chạy ra. Giang Hạo chở Kiều Tâm Duy đuổi theo sát đằng sau xe cảnh sát. Từ nội thành đến trạm thu phí xx khá xa, cộng thêm quãng đường đi đến chỗ dừng chân của bọn buôn người, ước tính sẽ mất một khoảng thời gian. Lúc này, bầu trời phía Đông đã hiện lên một tia nắng nhàn nhạt, trời cũng dần sáng lên, rất có lợi trong việc phá vụ án này. Giang Hạo đang lái xe, đột nhiên anh hỏi một câu: “Con của em lớn như thế mà mới hai tuổi?” Kiều Tâm Duy im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Có một số việc tìm bằng chứng không ích lợi gì, sự thật chính là như thế, cần gì phải chứng minh Giang Hạo càng chắc chắn thêm, một tay anh nắm chặt vô lăng, một tay khác lặng lẽ cầm tay cô. Kiều Tâm Duy né tránh nhưng lại bị Giang Hạo giữ lại, làm sao cũng không chịu thả ra.
Bảy giờ, bầu trời đã sáng choang, cảnh quan Trương bỗng nói trong bộ đàm: “Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp, nhân viên cảnh sát lúc nãy vừa gửi đến một tin tức, bọn buôn người đã tiến vào khu nhà dân ở thôn XX, tôi đoán đó là hang ổ của bọn chúng, mọi người tập trung tinh thần, chúng ta tăng tốc chạy đến đó.”
Biết được địa điểm chính xác, Giang Hạo đạp chân ga vượt lên trước, lòng anh nóng như lửa đốt.
Thôn XX, đây là quê hương của người hợp tác với Hà Thường - Đái Tứ Thủy. Nhà cửa ở nông thôn xây rải rác, khu dân cư đổ nát này khá vắng vẻ, xung quanh không có nhà cửa, chỉ có một chút cỏ dại và gò đất hỏng, cỏ dại còn cao hơn cả người.
Đái Tứ Thủy là một tên lưu manh ở trong thôn, hắn đã chơi bời lêu lổng từ lúc còn trẻ, giờ đã hơn bốn mươi mà vẫn chưa lập gia đình. Trong nhà có bốn anh em, hắn ta nhỏ nhất nhưng không học hành gì cả, chỉ gây chuyện cho gia đình mình, những người anh lớn và họ hàng đều đã cắt đứt liên lạc với hắn từ lâu.
Đái Tứ Thủy và Hà Thường quen nhau ở sòng bạc, hai tên thanh niên độc thân nhanh chóng tụ tập lại với nhau.
Nghèo khó rất đáng sợ, người nghèo khó lại máu lạnh mà còn có ý đồ xấu thì càng đáng sợ hơn.
Trước đây, Đái Tứ Thủy còn không bằng lòng, dù sao bắt cóc trẻ em cũng là hành vi phạm pháp, nhưng khi Hà Thường giật dây sau một lần trót lọt, đồng thời nếm được ngon ngọt, hắn ta đã hoàn toàn bị thuyết phục. Dụ dỗ trẻ con là chuyện đơn giản nhất.
Đái Tứ Thủy ôm Tại Hi đang ngất xỉu ra khỏi xe, vội vàng chạy qua cửa. Vừa mở cửa ra, hắn ta đánh thức mấy đứa bé trong phòng. Trong giây lát, tiếng khóc thút thít vang lên.
Hà Thường húc đầu mắng to: “Cấm khóc, khóc nữa tao xé nát miệng bọn mày!” Trong phòng có hai đứa bé trai bốn năm tuổi, đã nghe hiểu ý người lớn. Hà Thường hét lên, hai đứa bé không dám khóc nữa, chúng sợ hãi có người trong góc xó. Trên mặt đất râm mát phủ một lớp rơm rạ rất dày, bọn trẻ hoặc nằm hoặc ngồi ở trên. Hai tay hai chân của chúng bị trói bằng dây gai, miệng cũng bị một sợi dây thừng lớn buộc chặt, không thể hét lên, cũng không khóc to được. Đái Tử Thủy cột tay chân Tại Hi đang ngất xỉu lại, sau đó hắn ném thằng bé vào chỗ mấy đứa trẻ như ném chó con.
“Ưm...” Tại Hi từ từ tỉnh lại, cả cơ thể bé đau nhức, đầu còn đau hơn. Bé mở to mắt, ngớ người nhìn nơi chốn lạ lẫm, trần nhà cũng lạ lẫm, và những đứa trẻ lạ lẫm đang trợn mắt nhìn mình chằm chằm.
“Mẹ ơi, mẹ ơi..” Tại Hi kêu lên, giọng trẻ con trong veo gợi lên nỗi nhớ mẹ trong lòng bọn trẻ. Mấy đứa bé đều vừa khóc vừa cất giọng gọi mẹ nhỏ xíu. Hà Thường vỗ bàn: “Câm mồm hết cho ông, ngoan ngoãn đừng gây phiền phức, tối nay dẫn chúng mày đi tìm mẹ!” Mấy đứa bé khác không dám nói nữa, hơn nữa miệng chúng còn bị cột lại bằng dây thừng nên không thể nói chuyện. Bọn chúng đều chịu đòn roi của Hà Thường và Đái Tứ Thủy, ai không nghe lời đều bị đánh cả.
Nhưng Tại Hi không biết, thằng bé còn định đứng dậy: “Ông là người xấu, ông là người xấu, tôi muốn gọi chú cảnh sát đến quyết đấu với ông!” “Ha ha, thằng nhóc này thú vị đấy, tao nói cho mày biết, ngay cả cảnh sát còn phải ngửi khói của ông đây. Máy ngồi yên đi, nếu không ông đây đếch tha cho mày đâu.” Đái Tứ Thủy bình tĩnh nói: “Tôi đi làm đồ ăn.” Hắn đi vào phòng bên trong bận rộn. Hà Thường cầm sợ dây thừng định trói miệng Tại Hi lại, cậu bé động đậy không cho hắn ta nắm được, còn nói: “Đồ xấu xa, ông là sói xám già, mẹ tôi sẽ đến cứu tôi, mẹ tôi sẽ đến cứu tôi, a...” Tại Hi bé bỏng tay trói gà không chặt, chỉ một lát đã bị Hà Thường bắt được. Hà Thường nắm chặt cổ áo rồi tát thằng bé hai bạt tai đau điếng. Một đứa trẻ làm sao có thể chịu được cái tát của một người lớn chứ, mặt Tại Hi sưng đỏ ngay lập tức, khóe miệng bị rách, thằng bé khóc toáng lên.
Hà Thường nhân cơ hội đó cầm dây thừng nhét vào miệng thằng bé, còn quấn thêm hai vòng như đang cột bánh chưng: “Thằng nhóc thối, dám chạy trốn nữa không, hừ, ngày mai bản mày lên núi, xem mày trốn đi kiểu gì?!” Cảnh sát bao vây bên ngoài càng ngày càng nhiều, mọi người đều rất cẩn thận, tránh cho việc đánh rắn động cỏ.
Tại Hi không chịu thua, cơ thể giãy đành đạch như một con cá trạch. Hà Thường suýt chút nữa thì bị tuột tay: “Ha ha, nhóc con, mày được đấy, muốn ăn đòn phải không? Chưa đánh thì không biết sự lợi hại của tao đúng không?”
Trong một góc xó, hai bé trai tròn mắt nhìn chăm chú, hai bé rất muốn nhào đến giúp đỡ, nhưng chúng không có sức, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa cơm, nếu Đái Tứ Thủy và Hà Thường ra ngoài thì chúng sẽ bị bỏ đói cả ngày. Chúng đã bị nhốt ở đây nửa tháng rồi, một đứa khác cũng được mười ngày, chúng đã đói bụng đến nỗi không còn chút sức lực nào. Hà Thường nắm lấy cánh tay Tại Hi, kéo thằng bé lên cao, mặc cho Tại Hi xoay người đá chân như thế nào cũng không làm được gì cả.
“Nhóc con, mày không nghe lời phải không? Hậu quả của việc không nghe lời rất nghiêm trọng đấy.” “Ưm ưm ưm, ưm ưm ưm ưm...” Cổ họng Tại Hi không ngừng phát ra tiếng ưm, có một sự cứng đầu như thế thà chết chứ không chịu đầu hàng.
Đái Tứ Thủy đi từ trong phòng ra, nói: “Hà Thường, đừng đùa quá trớn, đánh bị thương thằng bé thì bán không được giá đâu, thằng nhóc này lanh lợi, chắc chắn có thể bán được giá hời.”
“Nói cũng đúng, hừ, ông đây không chấp nhặt với một đứa trẻ con.” Nói đoạn, Hà Thường quăng Tại Hi vào ổ rơm: “Có khóc chết cũng không có ai đến cứu mày đâu, mày cứ khóc đi.”
Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, cánh cửa cũ nát bị người bên ngoài đá văng ra, một đội cảnh sát cầm vũ khí xông vào trong, Hà Thường và Đái Tứ Thủy sợ tè ra quân tại chỗ.