*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Con trai tôi học Cao trung phải ở kí túc xá trường không về nhà, chỉ dẫn chồng theo thôi.”
“A, may hai đứa nhóc nhà em còn bé nên đi được, vốn định tới nhà em chồng ăn cơm, thôi, để lần khác mời họ vậy, không thể gọi cả nhà chồng em ấy đi được, nếu không sẽ làm Tâm Duy tốn tiền lắm.” Kiều Tâm Duy hóa đá tại chỗ, đây là lần đầu cô thấy đồng nghiệp kì cục như vậy đó. Tuổi của Hồng Xuân Yến cũng tầm tầm Kiều Tâm Duy, kết hôn sớm, có hai đứa con gái, một bé năm tuổi, một bé ba tuổi. Bình thường cô ta hay thích khôn vặt, nhờ đồng nghiệp giúp để về sớm nhưng chẳng cảm ơn lần nào, khi mua đồ trên mạng thì chẳng bao giờ chịu2trả phí ship. Kì cục nhất là cô ta đi chung xe với tiểu Lưu ở phòng bên nửa năm trời nhưng chưa từng trả tiền xăng, còn bắt người ta phải chờ mình nữa. Tiểu Lưu từng nhắc khéo nhiều lần, từng nói trước mặt là bạn nên không chở cô ta được, ai ngờ cô ta cười nói: “Được, hôm nay tôi về nhà một mình, ngày mai không bận nhỉ? Mai qua chở tôi.” Nếu là mấy đồng tiền lẻ thì Kiều Tâm Duy không muốn tính toán, nhưng hôm nay cô đã hiểu tại sao mọi người luôn muốn trốn Hồng Xuân Yến rồi. Hà Dĩ Tín nhịn không được nói: “Chủ nhiệm Hồng, cô hơi quá đáng rồi đó, tiền lương một tháng của Kiều Tâm Duy là bao nhiêu mà cô kéo cả già trẻ lớn bé6nhà cô đi thế? Cô làm vậy thì tháng này người ta sống kiểu gì?” Hồng Xuân Yến thẳng thắn nói: “Cô ấy bảo có thể dẫn người nhà theo còn gì? Tôi mang cả nhà tôi đi thì sao? Cô ta xin nghỉ nửa tháng, tất cả công việc đều do chúng ta làm, nếu chuyển sang tiền lương thì chút tiền đó đáng là bao. Hơn nữa Tâm Duy chưa nói gì mà đàn ông như anh xen miệng vào làm gì? Anh thích cô ta nhưng đừng bất công vậy được không?”
Hà Dĩ Tin tức giận nói: “Cô không biết đúng sai à? Tôi đang nói chuyện gì mà cô đang kéo cái chuyện khác vào?” Hồng Xuân Yến đáp: “Anh giận à? Tôi nói đúng rồi nên mới thẹn chứ gì? Tôi nói anh cũng phải thôi, điều kiện0của anh không tệ nhưng lại chẳng tìm được bạn gái, sao phải thích phụ nữ đã có con vậy chứ? Anh ngu đến mức nào mới muốn làm ba dượng của con người ta thế? Mua một tặng một à? Ha ha, người ta còn chẳng cần anh.” Hà Dĩ Tín không biết là đừng nên cãi nhau với phụ nữ.
Mã Lệ Lệ cảm thấy lời này của Hồng Xuân Yến quá đáng lắm rồi, cô ta nháy mắt: “Khụ khụ, Xuân Yến, được rồi.”
“Em nói đúng mà, anh ta ngu thì ngu một mình đi, em chồng em là gái chưa chồng, không đi thích nó mà lại thích... Thôi, không nói.” Còn đợi Kiều Tâm Duy mời ăn tiệc đứng, nói quá mức làm cô ta tức giận không mời nữa thì tiệc đứng bay mất. Kiều Tâm Duy lúng5túng đỏ mặt, vừa bực vừa tủi thân, cô nói: “Không sao, không sao, được rồi, chủ nhiệm Hà, chủ nhiệm Hồng, hai người đừng nói nữa.” Văn phòng của họ có bốn người, ba lãnh đạo, có biên chế chuyên nghiệp chính quy, chỉ có mỗi mình có là nhân viên hợp đồng, việc thì nhiều nhưng tiền lương lại ít, còn luôn đứng trước nguy cơ bị đuổi việc. Tìm việc ở thành phố nhỏ như Lâm Châu rất khó, vì nuôi con, cô chỉ có thể nhìn thôi.
Kiều Tâm Duy đang tìm tài liệu ở khu sách báo lầu hai, cô đã bỏ lỡ cuộc thi biên chế chuyên nghiệp năm nay rồi nên quyết định sang năm thi, vì con trai, vì cô, cô phải tranh thủ tìm tài liệu mới được.
“Cuốn đó không có tác dụng gì đâu,9tài liệu cũ rồi, hai quyển này mới cập nhật.” Hà Dĩ Tín đưa sách qua: “Đây là tài liệu ôn thi và sách mô phỏng của năm nay, em đọc đi, đợi tài liệu năm sau được cập nhật thì làm thử, nhưng tài liệu của hai năm nay không khác là bao đâu.”
Kiều Tâm Duy cầm lấy: “Cảm ơn.” Cô càng thấy có lỗi hơn, bị bắt được làm việc riêng trong giờ làm việc: Chủ nhiệm Hà tìm tôi có việc không?” “Không có gì, anh không giao chuyện cho em làm như hai người họ.” Hà Dĩ Tín cổ vũ: “Em sẽ qua được cuộc thi sang năm thôi.”
“Ha ha, không biết thư viện còn tuyển người không ấy chứ.”
Hà Dĩ Tín thở dài nói: “Xuân Yến hơi quá đáng, mà em lại thành thật, để cô ta được hời. Bữa này anh trả giúp cho.”
“Không không, sao được chứ? Đã bảo tôi mới thì tôi mời. Cô ấy vốn vậy, cũng không phải cố ý gây chuyện với tôi.” “Em đừng để ý lời của cô ta.” “Sao có thể: Tôi nghe mấy câu đó nhiều rồi, tôi biết tình hình của mình, miệng của ai thì người đó thích nói sao cũng được, tôi không quản nổi.” Nắng ấm ngày thu chiểu qua cửa sổ, vượt qua những giá sách cao, ánh mặt trời bị chia thành nhiều nhánh. Một vài tia sáng len qua khe hở chiếu lên người làm cô trở nên xinh đẹp và dịu dàng, trông rất hấp dẫn. Cô như vậy, vừa hiền lành lại cố gắng hết mình, biết nhẫn nhịn nhưng lại rất kiên cường, cô luôn tràn ngập tình yêu và hi vọng với cuộc sống, sao anh ta có thể không bị cô hấp dẫn chứ? Hà Dĩ Tín im lặng nhìn cô, nhìn đến ngây người, ly hôn thì sao chứ, có con thì sao, anh ta phải cảm ơn người đã làm cô tổn thương để anh ta có cơ hội quen biết và tới gần cô. Nhưng tình hình trước mắt không lạc quan chút nào, chồng trước của cô đến rồi, Hà Dĩ Tín do dự hỏi: “Em và chồng cũ đã giảng hòa à?”
Đang nói chuyện vui vẻ, vừa nghe đến Giang Hạo thì sắc mặt Kiều Tâm Duy không tốt chút nào: “Không có.” Hà Dĩ Tín cảm thấy có hi vọng: “Thể lần này anh ta về với em làm gì? Anh thấy anh ta rất quan tâm hai mẹ con em.” Thấy cô im lặng không nói, anh ta hỏi dò: “Có phải anh ta đến vì con không? Trước kia anh ta không biết đến sự tồn tại của Hi Bảo à?”
Anh ta nghe được một số chuyện của Kiều Tâm Duy ở chỗ chủ nhiệm Thái, lúc cô làm bán thời gian ở thư viện được một thời gian, mọi người mới biết cô là phụ nữ có thai, cô sinh con, nuôi con một mình, thế nhưng ba của đứa bé mãi mà không thấy xuất hiện. Những lời đàm tiếu về cô rất nhiều, trong môi trường làm việc toàn phụ nữ thì khó mà tránh khỏi những lời bàn tán và phỏng đoán. Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Anh ta không biết, lần này về thủ đô bị anh ta phát hiện. Ôi, chuyện của tôi với anh ta khó nói lắm.” Hà Dĩ Tín không hỏi tiếp, một người phụ nữ ly hôn lúc đang mang thai, sau đó trốn mọi người đến nơi xa lạ sinh con, hẳn là cô đã gặp phải rất nhiều vấn đề nên mới làm thế, nhưng cô đã trải qua những gì chứ?
“Chủ nhiệm Hà, cảm ơn anh về chuyện tối qua.”
Hà Dĩ Tín sực tỉnh, vội dời tầm mắt: “Em đã nói những lời này nhiều lắm rồi, đừng cảm ơn anh, là anh tự nguyện.”
Kiều Tâm Duy cười cười, không biết phải nói gì.
“Kiều Tâm Duy.” Hà Dĩ Tín đột nhiên quay đầu nhìn cô nói: “Nếu cần anh giúp gì thì cứ nói, cho dù là chuyện gì, chỉ cần em muốn thì anh sẽ giúp.” Nghe như một lời hứa hẹn vậy, Kiều Tâm Duy không chịu nổi, cô lùi về sau theo bản năng, cười duyên: “Tôi không cần giúp gì cả, con trai khỏe mạnh, công việc tốt, cuộc sống thuận buồm là được, haha, mẹ vì con mà mạnh lên mà, tôi có thể giải quyết rất nhiều chuyện, tôi không yếu ớt thế đâu.”
Nghe đến đây, Hà Dĩ Tín không nói gì nữa, chỉ cười gật đầu.
Buổi trưa tan làm, Kiều Tâm Duy đón Tại Hi về nhà, hôm nay Tại Hi vẽ một bức chân dung ở nhà trẻ, bé thấy rất tự hào nên khoe với mẹ. “Mẹ, mẹ thấy con vẽ bức này có đẹp không?”
Kiều Tâm Duy xem, cả bức ảnh chỉ thấy hai đồng lông mày, bé con vẽ hai lông mày to như sâu róm cảm thấy rất thành công, tên nhóc khờ: “Ừ, Hi Bảo vẽ đẹp lắm.”
“Hì hì, con thấy con vẽ tranh rất đẹp, mẹ, về nhà con dán lên tường ha!”
“Ừ được.” Đợi con lớn lên rồi nhìn lại bức tranh này, con sẽ thấy hối hận cho mà xem. Về đến nhà, vừa tới cửa lầu hai, Giang Hạo đã đón hai người từ sớm: “Hai mẹ con về rồi, may mà anh chuẩn bị sẵn cơm trưa rồi. Hi Bảo, chú làm đùi gà kho, có muốn ăn không?”
“Muốn, muốn.” Tiểu Tại Hi vừa nghe có đùi gà thì giằng khỏi tay mẹ, nhún nhảy vào nhà. Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ: “Chậm chút nào, đừng để bị ngã.” Cô nhìn Giang Hạo mặc đồ giống như người đàn ông gia đình, cô bảo: “Này, anh xem đây là nhà mình thật à? Có khách nào thoải mái như anh vậy không?”
“Ha ha, thoải mái gì chứ, hai chúng ta có gì xa lạ đầu, nào nào, vào rồi nói.”
Đi vào nhà, Kiều Tâm Duy quan sát anh một hồi: “Đồ ở đâu ra thế?” Hôm qua chỉ thấy anh mang theo cái túi nhỏ, không có hành lý gì cả.
Giang Hạo nói: “Mua ở tiệm quần áo đầu khu, anh mua vài cái mặc thoải mái ở nhà, anh còn mua thêm ít đồ, đi chợ mua rau, đi siêu thị nữa, à, còn mua dép cho em, để em không chê anh đi hỏng dép của em. Một đôi dép thôi mà em cũng tính toán nữa.” Kiều Tâm Duy vừa bực vừa buồn cười: “Tôi tính toán? Anh đang oán tôi chứ gì? Anh ra ngoài thuê khách sạn chưa? Nhà tôi không chào đón anh.” Nói xong, Tại Hi kêu to: “Oa, chú làm đồ ăn ngon quá, đùi gà ngon, rau chân vịt cũng ngon, món cá cũng ngon nữa nè, ngon hơn mẹ làm nhiều.”
Giang Hạo cười như được mùa: “Nhóc con, biết được nhiều món đấy.” Anh quay đầu nhìn Kiều Tâm Duy đầy vẻ say mê: “Đây là do mẹ cháu dạy tốt đấy, còn cả gien tốt từ ba nữa.” Tâm trạng của Kiều Tâm Duy rất tệ, không muốn nói chuyện với anh, cô tới trước bàn ăn nói: “Hi Bảo, con chưa rửa tay, trước khi ăn cơm phải rửa tay, con quên rồi à?”
Tại Hi: “Chưa quên mà, mẹ, mẹ dán bức tranh này cho con, con đi rửa tay.” Giang Hạo đi tới nhìn: “Hi Bảo vẽ cái gì thế?”