Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 275



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Hạo biết đây là Tâm Duy dạy bé, anh nhìn Kiều Tâm Duy. Mà Kiều Tâm Duy thì lúng túng, cô dạy con như thế vì muốn bé vui thôi, cô chỉ muốn bé không có cảm giác mình khác đứa trẻ khác. “Ồ? Ba cháu giỏi vậy sao?”

“Đúng rồi.”

“Hi Bảo đã gặp ba chưa?”

Nụ cười Tại Hi biến mất, buồn bã, trẻ con không biết giấu giếm, đau lòng thì sẽ lộ hết ra mặt, giọng cũng nhỏ lại: “Chưa, cháu chưa thấy ba bao giờ.” Tại Hi buồn bã chơi chong chóng nói: “Ba rất bận, không có thời gian về nhà thăm cháu.” Kiều Tâm Duy ngăn lại: “Anh đừng hỏi nữa.”

Giang Hạo nắm chắc, anh nói:2“Chắc chắn ba cháu nhớ hai mẹ con lắm.”

“Thật ạ?” “Đương nhiên, ba nằm mơ cũng muốn Hi Bảo gọi một tiếng ba.” “Vậy sao ba không về? Về thăm rồi đi là được mà.”

Giang Hạo cẩn thận nói: “Bởi vì ba có khó xử của ba, ba cũng thấy tiếc vì không thể nhìn Hi Bảo lớn lên, nhưng ba rất yêu Hi Bảo, Hi Bảo phải đợi ba về.” “Dạ, lúc nào ba về ạ?” Giang Hạo chỉ Kiều Tâm Duy: “Phải xem khi nào mẹ cho ba về.”

Kiều Tâm Duy khó chịu, giỏi lắm, ném bóng cho tôi chứ gì? Cô bực mình nói: “Giang Hạo, anh nói bậy gì thế? Anh đừng dạy con mấy thứ này.”6Nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi của Hi Bảo, cô không thể nổi giận trước mặt con: “Hi Bảo, mẹ ôm nào.”

Kiều Tâm Duy bế Tại Hi, phong cảnh xung quanh không thu hút được ánh mắt của bé, bé nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mong đợi: “Mẹ, khi nào mẹ mới để ba về?” Kiều Tâm Duy không biết nói gì, ai bảo trẻ con không hiểu chuyện chứ? Thật ra mấy đứa trẻ rất hiểu chuyện, còn rất mẫn cảm nữa, cô trừng Giang Hạo một cái, thầm khó chịu: “Đợi Hi Bảo lớn rồi ba sẽ về.”

Tại Hi nháy mắt, thấy rất khó hiểu, bé quay đầu thổi chong chóng, lẩm bẩm: “Chong chóng ơi mau3xoay đi, tớ muốn lớn nhanh để ba mau về nhà.” Đây là nguyện vọng lớn nhất mà cũng đơn giản nhất của con.

Dưới đèn đường, Kiều Tâm Duy bế con đi trước, Giang Hạo im lặng theo sau, anh đưa tay xoa mũi để ngăn nước mắt lại.

Anh thương con, nhưng càng thương mẹ của đứa bé hơn.

***

Đám Hồng Xuân Yến bị giam ba ngày, không ai được thăm mà cũng không được nộp tiền bảo lãnh.

Giang Hạo liên lạc với cảnh sát Mã, cảnh sát Mã phụ trách ở thủ đô, mà quán bar của Thẩm Đại Hải là nơi mà ông ta hiểu nhất. Nhận được tin, cảnh sát Mã nhanh chóng chạy đến mà không nghĩ gì.9Ở Cục cảnh sát, Giang Hạo giao phần ghi âm hôm đó cho cảnh sát Mã, rất rõ ràng, chị Phan này là quản lý của nhóm người này, từ những lời chị ta nói, có thể đoán ra họ thoát khỏi tay của nhóm càn quét mại dâm thủ đô là vì chị Phan có tin tức tình báo.

“Lão Kim mà cô ta nói là ai?” Giang Hạo hỏi: “Nhóm càn quét mại dâm của các anh có ai họ Kim không?”

Cảnh sát Mã nghiêm túc nói: “Có thì có nhưng không già.”

“Có thể chỉ là biệt danh, trong đội cảnh sát các anh có nội gián.”

Cảnh sát Mã cảm thấy lo lắng, ông ta nói: “Thủ trưởng Giang, không4lừa anh, tôi cảm thấy đội càn quét mại dâm của chúng tôi có nội gián từ lâu rồi, đoạn ghi âm này đã chứng minh điều này, nhưng nội gián này trốn quá kĩ, tôi tìm mãi không ra.”

Giang Hạo nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện bắt nội gián là chuyện đau đầu nhất, không cẩn thận sẽ làm loạn kế hoạch, đừng sốt ruột.” Bây giờ Giang Hạo là nhân vật anh hùng nổi tiếng trong hệ thống của họ, ai cũng biết anh đang trong kì nghỉ phép, cảnh sát Mã ngại ngùng nói: “Thủ trưởng Giang, anh đang nghỉ mà phải bắt anh đi tra án, tôi cảm thấy ngại quá.” “Tôi chỉ tình cờ gặp phải thôi, đêm đó đi tìm chỗ ở, ai ngờ lại gặp họ, nếu thấy rồi thì không thể giả vờ không thấy được. Nhưng vụ án này phải do mọi người điều tra, bây giờ tôi phải cố gắng vì gia đình mình.” Cảnh sát Mã gật đầu: “Sao thế? Chưa dỗ được vợ à? Vụ án đã phá xong, hiểu lầm cũng được giải, cô ấy nên hiểu cho anh chứ?”

Giang Hạo cười cười: “Cô ấy hiểu nhưng cần có thời gian, tôi đã làm cô ấy tổn thương quá nhiều.”

Cảnh sát Mã vỗ vai anh nói: “Thủ trưởng Giang, Mã tới đây làm cảnh sát hơn nửa đời người, người làm tôi thật sự khâm phục chỉ có vài người, anh là một trong số họ đấy. Nếu tôi là anh, bảo tôi hi sinh gia đình mình, làm tổn thương người yêu của mình thì tôi không làm được. Cho nên tôi khâm phục anh, chúng tôi đều phục anh, anh mới là người hi sinh cái nhỏ để giữ cái lớn đó.”

Được khẳng định là điều khiến Giang Hạo vui vẻ, nhưng hôm nay chỉ nói chuyện công, chuyện tư thì đừng nhắc, anh kéo chủ đề về chuyện công, bảo: “Cảnh sát Mã, địa chỉ này là hang ổ của họ, còn đây là quản lý của họ, bị bắt ba ngày mới được thả, anh thấy sao?”

Cảnh sát Mã trịnh trọng nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, ổ mại dâm này là cá lọt lưới trong đợt càn quét mại dâm ở thủ đô. Khi đấy chúng tôi vừa vào quán bar Danh Đô, vườn không nhà trống, tôi đang không hiểu tại sao kế hoạch đã lên rất kỹ lưỡng, chỉ đợi chúng mở cửa làm ăn thì vào bắt thôi, ai ngờ lại vồ hụt.”

Cảnh sát Mã mở sổ, trong đó có một bức ảnh, ông ta hỏi: “Có phải là người này không?”

Giang Hạo nhìn, gật đầu: “Là cô ta, chị Phan” Mặc dù đêm đó không đủ sáng, nhưng dựa vào năng lực làm việc nhiều năm của mình, anh có thể xác nhận. “Đây là chị Phan, tên đầy đủ là Phan Tác Phỉ, là người dẫn mối nổi tiếng trong nghề này. Cô ta chuyển giới thiệu người để phục vụ cho các ông chủ và quan lớn, quân cờ trong tay cô ta không chỉ là mấy cô gái điếm kia, mà còn có cả những minh tinh trong giới giải trí nữa. Từ người hot” đến người không chút danh tiếng nào, từ trẻ đến già, thậm chí còn dính tới một số học sinh sinh viên đại học.” Giang Hạo cau mày, anh vốn tưởng chỉ là một ổ mại dâm bình thường mà thôi, không ngờ lại đụng vào hang ổ lớn như vậy. Giang Hạo cảm thán: “Mối quan hệ của cô ta rộng quá.”

“Không chỉ thế, trong tay cô ta có một danh sách nữa, Chính phủ đang trong thời kỳ lật đổ sâu mọt còn gì, việc càn quét mại dâm có liên quan đến rất nhiều người, muốn kéo những con sâu kia ra ngoài thì phải dựa vào người phụ nữ này.”

“Nói vậy, danh sách trong tay chị Phan này là manh mối quan trọng nhất.”

“Đúng thế, bây giờ khó lắm mới tìm được nhà chứa của chúng, tôi không muốn rút dây đồng rừng, chỉ có thể theo dõi trước, những cái khác thì từ từ tính.”

Giang Hạo thấy thời gian sắp đến thì nói: “Được rồi, tạm thời chỉ theo dõi thối, mấy hôm nay tôi ở Lâm Châu, có gì thì gọi cho tôi.” “Được, cảm ơn thủ trưởng Giang.”

***

Giang Hạo đến nhà trẻ, nghe bác Tần bảo Kiều Tâm Duy làm ở thư viện, còn Tại Hi thì ở trong vườn trẻ này.

Anh đi vào, nhà trẻ là hai cửa hàng thông với nhau, ở giữa dùng vách thủy tinh để ngăn lại, một bên là khu vui chơi của bọn trẻ, bên còn lại bán đồ dùng cho trẻ em. Nói là nhà trẻ còn không bằng gọi là cửa hàng chăm sóc trẻ thì hay hơn. Giang Hạo nhìn một lượt, ở đây chỉ có một người phụ nữ trung niên và một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ trong cửa hàng, người phụ nữ kia trông bạn trẻ. Chỗ bọn trẻ chơi không quá lớn, trong một mảnh đất nhỏ, mấy đứa trẻ cầm đồ của mình để chơi, cho dù có đứa khóc đánh nhau cũng không ai quản.

Giang Hạo thầm lo lắng, nơi này không có gì cả, chỉ mỗi hai người phụ nữ thì không đảm bảo an toàn cho bọn trẻ, con trai anh ở đây có ổn không thể:

Cô gái nhỏ thấy có người đến, lại là một người đàn ông cao to đẹp trai nên đứng dậy chào đón: “Anh trai, anh muốn mua gì?” Giang Hạo chỉ sang một bên: “Tôi đến đón con.” “Ồ.” Cô nàng hơi thất vọng: “Anh là người nhà của ai?”

“Hi Bảo.”

“Kiều Tại Hi phải không?”

“Đúng rồi.”

Cô gái nhỏ đi vào trong gọi to: “Mẹ ơi, có người đón Kiểu Tại Hi.”

Cùng lúc đó, Tại Hi đã thấy Giang Hạo tới: “Chú ơi, chú.” Mặc dù là nhà trẻ không chính quy nhưng cũng không cho phép đón trẻ tùy ý, người phụ nữ trung niên cười nói: “Chào anh, chỗ chúng tôi muốn đón trẻ thì phải có sự chấp nhận của người lớn trong nhà.” Giang Hạo gật đầu: “Ừ, phải vậy mà, tôi có số của Kiều Tâm Duy, để tôi gọi cho cô ấy.” Cô gái nhỏ nhìn Giang Hạo chằm chằm, khi anh nhìn sang thì cô ta lảng tránh. Từ trước tới giờ cô ta chưa từng gặp ai vừa đẹp trai lại khí chất như vậy, cô ta bị hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người phụ nữ trung niên thấy rõ sự khác biệt của con gái thì vội che trước mặt cô ta, nói nhỏ: “Qua kia ngồi yên trong hàng đi.” Điện thoại được nhận, Kiều Tâm Duy rất giận nhưng vẫn cho phép anh đón con: “Giang Hạo, sao anh tìm được chỗ đó? Tôi cảnh cáo anh đừng làm bậy, mang con đến thư viện, không được đưa đi đâu hết.” “Được, đưa đến thư viện.”

Giọng nói của Giang Hạo vừa dịu dàng lại mang chút cưng chiều, cô gái nhỏ nhìn chằm chằm không dứt ra được. Giang Hạo cũng nhận thấy sự khác thường trong mắt cô gái nhỏ, anh ôm Tại Hi rồi nói: “Tôi mang thằng bé đi trước, Hi Bảo, chúng ta đi tìm mẹ.” Đây là lần đầu tiên Giang Hạo đón con, cũng là lần đầu anh đến nơi làm việc của Kiều Tâm Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.