Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 283



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tại Hi cầm bát đũa, vừa không chú ý đã bát làm rơi xuống đất vỡ hết, bé buồn rầu nói: “Ai da, tay con cứng đờ nên mới để rơi, mẹ ơi, không phải con cố ý” “Không sao, con đừng giẫm vào mảnh vỡ nhé, để mẹ dọn sạch là được.” Nói xong, Kiều Tâm Duy đi lấy chổi quét rác.

Giang Hạo ngồi xuống, vuốt bàn tay nhỏ của con, tay của thằng bé đúng thật là lạnh băng, trông bé mặc cũng không ít mà: “Người có lạnh không?” “Người không lạnh, tay lạnh ạ.” Giang Hạo nâng tay bé lên, vừa xoa nắn vừa hà hơi: “Chú rót cho cháu một túi nước ấm, cháu ốm túi nước ấm ngồi2ở sofa xem TV, đợi lát nữa ăn cơm lại gọi cháu, được không?”

“Dạ vâng.”

Mảnh vỡ bát đĩa văng đầy dưới đất, Giang Hạo bể Tại Hi lên đặt thằng bé xuống ghế sofa, sau đó lại đi rót túi chườm nóng cho bé ôm. Lúc này Kiều Tâm Duy cũng quét xong rồi, thật ra cô hơi sợ mùa đông ở Lâm Châu. Nhà ở khu chung cư cũ nên có khe hở lớn, gió lạnh lùa thẳng vào nhà, gặp lúc trời mưa hay đổ tuyết thì góc tường đều thấm nước.

Mùa đông năm đầu tiên, hai mẹ con gần như là làm tổ trong ổ chăn. Mùa đông năm thứ hai đúng lúc Tại Hi biết bò, cô đành phải để6con bò trong phòng ngủ, đến cửa cũng không dám mở vì quá lạnh. Tính ra, sinh nhật của Tại Hi đúng vào mấy ngày này. Đầu mùa đông năm ấy cũng là lúc trời vừa hạ nhiệt, cô đã cắn răng sinh đứa trẻ này ra. Bên ngoài có người gõ cửa: “Hi Bảo, con đừng đi, để mẹ ra mở.” Kiều Tâm Duy chạy tới mở cửa: “Bác Tần.”

“Chào bà ạ.” “Ôi, Hi Bảo ngoan ghê, ăn cơm chưa?”

“Dạ chưa, chú đang nấu ạ.” Bác gái Tần nhìn về phía phòng bếp, còn ai khác nữa, gần một tháng nay, mỗi ngày cậu Giang Hạo này đều mua đồ ăn, nấu cơm, chơi cùng với con, bà nhìn thấy mà không thể3không khen ngợi mấy câu, bây giờ lấy đâu ra cậu trai vừa siêng năng vừa thực tế như vậy nữa chứ?

“Tâm Duy, ngày mai bác phải dọn đến nhà mới rồi, sẽ không đến đây nữa.” Nói rồi, bà lấy ra một cái túi trong suốt, nhìn thấy bên trong là tiền: “Đây là trả lại cho cháu tiền thuê và tiền thế chấp, bác trả lại thêm cho cháu một tháng, tổng cộng là hai nghìn sáu, cháu đếm thử đi.”

“Bác Tần, không cần trả lại cho cháu đâu ạ, đây là phần cháu nên trả mà.”

“Cháu cầm đi, vốn dĩ ký hợp đồng một năm, chưa tới một năm mà đã bắt các cháu dọn đi cũng là bác không đúng.9Sinh nhật của Hi Bảo tới rồi, coi như là bác cho Hi Bảo đi.”

Kiều Tâm Duy nhận túi và nói: “Cảm ơn bác Tần, mấy năm nay ít nhiều gì cũng có bác thường xuyên chăm nom, thật sự rất cảm ơn bác, sau này bác cứ ở cạnh con trai hưởng phúc đi thôi.”

“Ha ha, ừ được, các cháu định dọn đi đâu thế?”

Kiều Tâm Duy quay lại nhìn thấy Giang Hạo đang cúi đầu thái rau, cô nói nhỏ: “Cháu đã nghĩ thông rồi, vẫn nên đưa Hi Bảo về thủ đô thôi, dù sao ba mẹ anh chị cháu đều ở thủ đô, hơn nữa... anh ấy cũng ở đó.” Bác gái Tần gật đầu: “Ừ, cháu có thể nghĩ4như vậy là được rồi, sống thế nào cũng đừng để mình chịu thiệt, đừng làm khổ bản thân, càng đừng làm khổ con trẻ. Bây giờ cháu còn trẻ nên chưa cảm thấy gì, chờ sau này Hi Bảo lớn rồi, các cháu già đi, cháu sẽ biết bên cạnh có một người bầu bạn hạnh phúc biết bao, khi trẻ là vợ chồng, tới giá thành bạn tri kỷ mà.”

Kiều Tâm Duy cười nhợt nhạt nói: “Trái lại cháu không nghĩ xa xôi như vậy, chỉ nghĩ là, cháu rời đi lâu thế rồi thì cũng nên về nhà. Còn về việc với anh ấy cứ để sau hẵng nói, trong lòng cháu vẫn chưa chắc chắn.”

Lúc này, Giang Hạo nhô đầu ra, nhiệt tình tiếp đón: “Bác Tần ăn cơm chưa ạ? Nếu chưa thì cùng ăn nhé.”

“Ăn rồi, cảm ơn cháu.” Bác gái Tẩn vỗ tay cô, khuyên nhủ: “Thằng bé tốt biết bao, chỉ xem sự ân cần của cậu ấy đối với mẹ con cháu hiện giờ, cháu cũng có thể tha thứ cho cậu ấy rồi, ai mà không có sai lầm chứ, sai rồi sửa không phải là được ư?”

“Bác Tẩn, chuyện không phải như bác nghĩ đâu ạ.” “Còn có thể thể nào nữa, chút xích mích của vợ chồng trẻ tuổi bác còn không biết chắc, đừng nói là Giang Hạo tuấn tú lịch sự, ngay cả đứa con trai dưa vẹo táo nứt kia của bác cũng có người nhớ thương kìa.” Kiều Tâm Duy che miệng cười: “Anh cả đâu có dưa vẹo táo nứt đâu, cháu thấy khá tốt mà.” “Ha ha, bác ví von thế thôi. Giang Hạo rất tốt, cháu đừng nên bỏ qua.”

“Để nói sau đi ạ.” Cô mãi vẫn không trả lời chắc chắn là vì trong lòng không bước qua được lằn ranh kia. Bác Tần nói xong chuyện thì về nhà đối diện, tòa nhà cũ đã ở cả đời, ngày mai phải dọn đi, phỏng chừng đêm nay bà cụ sẽ mất ngủ. Kiều Tâm Duy đi vào phòng phụ nấu cơm, Giang Hạo đã chuẩn bị gần xong, không thể không thừa nhận, từ sau khi anh tới đây, chất lượng cuộc sống của hai mẹ con tăng lên rõ rệt. “Lươn này cứ để vậy à? Bỏ nồi cơm điện có thể hấp chín không?”

“Có thể đặt lên đi, anh bật nút nấu rồi.” Kiều Tâm Duy thật cẩn thận đặt đĩa lươn lên giá hấp của nồi cơm điện: “Cứ như vậy thôi?” Giang Hạo cười, nhúm một nắm mơ khô rắc lên thân lươn, cho hết dầu, muối, rượu, đường trắng, gừng cắt lát vào: “Được rồi, đậy nắp lại bắt đầu hấp, có thể chín mà.” “Vậy là chỉ cần chờ ăn rồi.” Giang Hạo nhìn bàn tay cô bị lạnh cóng đến đỏ bừng, quở trách một cách thương tiếc: “Bảo em đừng rửa rau mà cứ một hai đòi rửa, xem tay bị đông lạnh rồi này, đây, còn có một cái túi chườm nóng, ôm ra ngồi với con trai đi, ở đây cứ giao cho anh.”

“...” Nói thật, một giây đó, Kiều Tâm Duy bị cảm động thật sự: “Trong nhà chỉ có một cái túi chườm nóng, anh lại mua à?”

“Ừ, hai mẹ con em mỗi người một cái đỡ phải tranh nhau, ra ngoài đi, anh hầm thêm món sườn heo ăn cho ấm người.” Kiều Tâm Duy bị đuổi ra khỏi phòng bếp, cô ôm túi chườm nóng, sự ấm áp từ ngón tay len lỏi mãi tới tận đáy lòng.

“Ở đúng rồi,” Giang Hạo đột nhiên nhô đầu ra hỏi: “Vừa rồi bác gái Tần nói sinh nhật của Hi Bảo, sinh nhật thằng bé là ngày nào?”

“Ngày mai.”

“Ngày mai?” Giang Hạo tính toán qua loa ngày tháng, khóe miệng không khỏi nhếch lên tươi cười: “Vậy à, ngày mai là được rồi, Hi Bảo, ngày mai sinh nhật có muốn đi Disneyland không?” Tại Hi đang xem TV, vừa nghe thấy lời này thì mừng rỡ nhảy cẫng lên: “Muốn, muốn, muốn, mẹ ơi, có thể chứ ạ?” Kiều Tâm Duy thật sự không nỡ làm con thất vọng, đành phải nói: “Có thể, nhưng mà ngày mai con phải dậy sớm, Disneyland xa lắm.”

“OK ạ, không thành vấn đề.”

Giang Hạo nhìn hai mẹ con cười, lúc này Kiều Tâm Duy mới phản ứng lại, ổi, dù thế nào thì cô cũng không thể lừa được Giang Hạo, chỉ số thông minh kém người ta cả một quãng dài.

Sáng sớm hôm sau, lúc đứng chờ xe, một chiếc xe cao cấp bỗng dưng trước mặt họ, tài xế xuống xe giao chìa khóa cho Giang Hạo, sau đó rời đi. Kiều Tâm Duy nhìn tài xế đi xa, nhìn lại Giang Hạo thì trêu: “Ông chủ Giang có tiền thế cơ à, đến Lâm Châu là mua xe mới?” Giang Hạo vung vẩy chìa khóa nói: “Thuế đó, lên xe nào.”

Hào hứng nhất chính là Tại Hi, bé trai có sự yêu thích trời sinh đối với xe cộ, nhưng do điều kiện có hạn nên Tại Hi rất ít khi có thể ngồi xe. Hôm nay bé rất vui, nhảy qua nhảy lại trong xe liên tục, một giây cũng không muốn ngừng nghỉ.

“Hi Bảo, bây giờ con không tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lát nữa sẽ không chơi nổi đầu, lại đây ngủ đi.”

“Mẹ ơi, con không ngủ được.”

Giang Hạo ngồi trước lái xe, anh kiên nhẫn nói: “Hi Bảo, chạy xe từ đây đến Disneyland phải mất hai tiếng đồng hồ đấy, phải ra ngoài tỉnh, cháu ngồi dựa vào người mẹ là sẽ từ từ ngủ được. Lát nữa chúng ta đến Disneyland, tối nay Disneyland còn có chương trình biểu diễn rất ngoạn mục đó, buổi tối chúng ta sẽ ở lại đó, sáng ngày mai còn có diễu hành, ngày kia lại đi biển, Hi Bảo đã nhìn thấy biển lớn chưa?”

“Woa, quá tuyệt vời, được chơi còn được thấy biển lớn, thật tốt quá!” Tại Hi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Kiều Tâm Duy nghe thể thì mù mờ, chất vấn: “Này, Giang Hạo, anh làm trò quỷ gì thế? Không phải nói đi về trong ngày sao, anh sắp xếp nhiều như vậy làm gì?”

“Một ngày không đủ mà, dù sao đã đi thì chơi cho đã luôn.” “Nhưng tôi cũng không mang đồ gì theo.” “Không cần mang gì cả, ở đó đều có hết rồi, không có thì mua được mà, còn nữa, em nỡ để Hi Bảo thất vọng à?”

Xe đã lái lên đường vành đai, Kiều Tâm Duy biết, bây giờ nói quay về cũng đã muộn rồi, nhìn lại đối mặt nhỏ chứa sự khát vọng vô hạn của Tại Hi, cô cũng chỉ đành chấp nhận.

“Mẹ ơi, mẹ không vui ạ?”

Cô lắc đầu: “Không phải mẹ không vui, mẹ chỉ lo Hi Bảo mật thôi.” “Mẹ, con là đàn ông, con khỏe nhất! Mẹ ơi, mẹ vui vẻ thì con sẽ vui, con nghe lời mẹ, bây giờ con ngủ ngay đây.” Thằng bé ngả ra lưng ghế, nói tiếp: “Con nhắm mắt rồi, ngủ rồi.”

“Ha ha, mẹ vui mà, con mau ngủ đi.” Cái miệng nhỏ này của con trai sao lại biết ăn nói như thế chứ, đúng là giống y như người nào đó mà, cô đều không có cách nào cả.

Giang Hạo nói: “Để cho anh làm chủ một lần đi, anh vẫn chưa được ăn sinh nhật với con, trước kia cũng chưa được làm cho em, lần này nghe anh sắp xếp, mẹ con em chỉ cần chơi cho vui vẻ thôi, được không?” Kiều Tâm Duy tức giận nói: “Anh đã lên kế hoạch rồi cố ý giăng bẫy cho tôi nhảy vào, tôi nói không được cũng chẳng còn kịp nữa rồi.” “Cái này sao lại là bẫy chứ? Đưa em đi chơi còn không được à?” “Đừng nói chuyện, con muốn ngủ rồi, anh tập trung lo lái xe đi.” Giang Hạo cười khan: “Ha ha, được, em cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Hai giờ sau, xe thuận lợi đến công viên Disneyland. Đây là công viên giải trí Disneyland lớn nhất châu Á mới được xây dựng ở Hàng Châu, mở cửa khai trương từ quốc khánh, sức nóng vẫn chưa giảm đi. Tại Hi vừa xuống xe, nhìn thấy thế giới phim hoạt hình tuyệt đẹp đầy màu sắc thì như được tiêm thuốc kích thích, cực kỳ sung sướng, chốc thì đi bên này, lát lại chạy bên kia, một giây cũng không ngừng lại được. Kiều Tâm Duy cũng vậy, ở thị trấn nhỏ lâu rồi, an nhàn và cũng phải chịu áp lực, vừa đến đây, có thể là bị hoàn cảnh lây nhiễm, cô cũng như trẻ con, hoàn toàn thả lỏng ra để vui chơi.

Giang Hạo nhìn con trai ngây thơ hồn nhiên và người yêu dấu chưa mất hết tính trẻ con, miễn bàn lòng dạ thỏa mãn biết bao nhiêu, nhìn xem, họ vốn dĩ nên hạnh phúc như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.