*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo lại chảy nước mắt, anh hôn đôi mắt sáng ngời và sợ sệt của con trai, tha thiết nói: “Hi Bảo yên tâm ngủ đi, ba hứa lúc Hi Bảo mở mắt ra, người đầu tiên con nhìn thấy chính là ba.” “Ngoéo tay.” Thấy con trai chủ động giơ ngón tay út ra, nước mắt của anh chứa chan nụ cười, anh cũng duỗi ngón út ra: “Được, ngoéo tay.” Đây là một cách hứa hẹn, một lời hứa đơn giản mà chân thành nhất.
“Ngoéo tay treo cổ một trăm năm, không được thay đổi, chú đọc theo cháu đi.” Thế là, hai cha con cùng nhau ngâm nga: “Ngoéo tay treo cổ một trăm năm, không được thay đổi,2thay đổi là chó con.” Giang Hạo cười ngốc nghếch; “Được, thay đổi là chó con, ba sẽ ở bên cạnh Hi Bảo, mau ngủ đi.”
Tại Hi yên tâm, trẻ con chính là trẻ con, cơn buồn ngủ vừa đến thì không gì có thể cản nổi. Bé ngoan ngoãn chui vào chăn, một lát sau là chìm vào giấc ngủ. Giang Hạo lặng lẽ ngắm con trai, ngắm đến ngẩn người, đây không phải lần đầu tiên anh ngắm con trai như vậy, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng, cuộc sống trong tương lai, anh muốn nhìn con trai lớn lên, nhìn thằng bé lên Đại học, tốt nghiệp, đi làm, kết hôn, sinh con... Nghĩ thế, anh lại cảm6thấy hạnh phúc. Kiều Tâm Duy điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới ra ngoài. Cô mặc áo choàng tắm, làn da trắng nõn đỏ ửng lên vì ngâm trong nước nóng, đôi mắt cũng hồng hồng, cô nói khẽ: “Anh ngủ với Hi Bảo đi, tôi ngủ một mình ở đây.”
“Thật à?”
Kiều Tâm Duy trả lời anh: “Không!”
Giang Hạo lại cười ngốc nghếch, anh mơ còn không được. Tốt nhất vẫn là cả nhà ba người ngủ cùng nhau, ha ha ha ha. Anh tha thiết nói: “Tâm Duy, cảm ơn em.”
Ánh mắt Kiều Tâm Duy trốn tránh không nhìn thẳng vào mắt anh, cô chịu không nổi ánh mắt này của anh: “Ngủ đi, ngủ một chút chiều nay mới tỉnh3táo đi chơi.”
“Ừ.” Giang Hạo gật đầu, lòng anh dào dạt cảm xúc.
Buổi chiều yên tĩnh, trong căn phòng ấm áp, máy điều hòa thổi những cơn gió nhẹ nhàng mát mẻ, trên bàn kính đặt một chậu bạc hà màu xanh tươi tắn, tấm thảm dưới đất phản chiếu ánh mặt trời qua khung cửa sổ, còn tấm màn mỏng màu trắng trong suốt, lúc đứng yên toát ra một cảm giác nhẹ nhàng êm ái. Tất cả dường như đang nói lên, thời gian như nước, xin hãy trôi chậm lại một chút.
Ngủ khoảng một tiếng, Tại Hi tỉnh dậy trước. Cậu vừa mở mắt ra là thấy Giang Hạo ngay lập tức, đây là ba của cậu, vừa cao lớn,9vừa mạnh mẽ đẹp trai, đơn giản mà nói, cậu rất sùng bái ba của mình.
Tại Hi duỗi tay nhỏ nhẹ nhàng chạm vào mũi Giang Hạo, thật, là thật, bé nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Hạo và nở nụ cười, không kìm được bật lên tiếng cười thích chí non nớt. Nụ cười này khiến Giang Hạo và Kiều Tâm Duy đều tỉnh giấc. Giang Hạo vừa mở mắt là thấy khuôn mặt tươi cười của con trai, anh dụi mắt: “Hi Bảo, con tỉnh rồi à?” “Ba, mắt ba có ghèn, ha ha ha ha, ba, ba bẩn quá!”
Giang Hạo sửng sốt: “Hi Bảo, con gọi ba là gì?” “Là ba đó, tại của ba không nghe được rồi.”4“Ha ha, Hi Bảo, con gọi lại lần nữa đi.”
Hi Bảo bật dậy cưỡi lên người của anh, ôm cổ anh vừa cười vừa gọi: “Ba ba, ba ba, ba nghe rõ không?”
“A, con ngoan!”
Hai cha con đùa giỡn nhau trong chăn, trong khoảnh khắc tiếng cười vang lên liên tục, Kiều Tâm Duy ở bên kia cũng nhìn thấy, đồng thời cảm xúc cũng bị lây lan, nước mắt còn đọng lại lặng lẽ chảy ra, thấm lên tóc làm dính ướt gối.
Cô luôn nói rằng một mình cô có thể nuôi con trai lớn khôn, nhưng cô không thể không thừa nhận, dù cô chăm sóc con trai tốt đến đâu cũng không thể thay thế được Giang Hạo, dù cô bài xích Giang Hạo đến đâu cũng không thể tước đoạt quyền được nhận tình yêu thương từ cha của con trai.
Sau khi tỉnh ngủ, Tại Hi hào hứng muốn mở quà. Hôm qua bé nhận được nhiều quà sinh nhật như vậy nhưng chưa kịp mở ra, bé kéo Giang Hạo nói: “Ba ơi ba ơi, mở quà với con nhé, nếu ba thích, con sẽ đưa cho ba một hộp quà, chỉ một hộp thôi đấy.” Giang Hạo cười cười nói: “Được.”
Người tặng quà đã được dặn trước, ngoài hai phần quà là búp bê chú dê vui vẻ và lão sói xám, còn lại đều là trang phục gia đình, có áo len, áo khoác, quần, giày, bao tay và mũ, ngay cả khẩu trang có hai cái lớn một cái nhỏ, gom lại hết, vừa đủ cho ba người mặc. Tại Hi rất thích thú, mỗi lần mở một gói quà, vừa mở ra là mặc ngay vào người, vừa vặn. Đồ âm hiểm, đồ mưu mẹo, đồ không biết xấu hổ. Kiều Tâm Duy oán trách trừng Giang Hạo. Tất cả những thứ này, nếu không phải do anh sắp xếp trước thì nào có chuyện trùng hợp đến vậy?!
Giang Hạo vẫn đang cười ngốc nghếch, tỏ vẻ anh chẳng biết gì cả, còn phụ họa Tại Hi sung sướng nói: “Wow, đẹp quá! Hi Bảo mặc quần áo giống ba mẹ, ngầu muốn chết đúng không?” “Dạ, chắc chắn là ngầu chết đi được.” Kiều Tâm Duy sống chết không chịu mặc. Tại sao lần nào cũng bị anh đoán ra, tại sao lần nào cũng bị anh ăn đến chết? Cô không cam lòng!
Giang Hạo tỏ thái độ xin lỗi: “A, anh quên nói, lúc nãy em ngủ, anh gọi phục vụ đem quần áo bẩn đi giặt hết rồi, ha ha ha, may là không đánh thức hai mẹ con.”
“...” Kiều Tâm Duy đen mặt, được lắm Giang Hạo, anh thắng!
Sau khi ba người mặc trang phục gia đình thì thu hút rất nhiều ánh nhìn. Giang Hạo và Tại Hi đùa giỡn nhau cười vui vẻ, Kiều Tâm Duy chau mày phụng phịu, đầu của cô chắc chắn là bị cửa kẹp rồi mới đồng ý ra ngoài chơi với anh, đầu cô chắc chắn bị đứt dây rồi mới có thể để Hi Bảo nhận ba, cô ngốc quá mà.
Tại Hi vốn đã rất dính Giang Họa, bây giờ lại càng gọi ba ơi ba ơi không ngừng, chuyện gì cũng gọi ba, điều này làm cho Kiều Tâm Duy ghen tỵ khủng khiếp. Trời dần tối, ánh đèn xung quanh dần dần chiếu sáng cảnh đêm, giờ này đi ngồi đu quay là không còn gì thích hợp hơn. Kiều Tâm Duy đang đứng xếp hàng, hai cha con đi đến khu gần đó để mua đồ ăn, lúc quay lại, Tại Hi đang cầm hai cây kẹo đường, mỗi tay một cây.
“Hi Bảo, ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng.”
“Mẹ, cho mẹ này...” Tại Hi đưa một cây cho cô: “Ba mua cho mẹ.” Kiều Tâm Duy cầm kẹo đường, cây của cô màu hồng phấn, cô im lặng nhìn Giang Hạo: “Anh xem tôi là trẻ con ba tuổi à?” Giang Hạo không để tâm đến lời chất vấn của cô, một tay ôm Tại Hi, một tay nắm lấy vai cô nói: “Nhanh nhanh nhanh, ca bin trống tới rồi, đến lượt chúng ta.”
“Ai da anh đừng chạm vào tôi.”
Giang Hạo chẳng những không nghe, thậm chí còn kéo tay cô chạy về trước: “Nhưng cái này không chờ em đầu, chạy mau.”
Nghe nói đây là vòng quay lớn nhất toàn Châu Á, ở điểm cao nhất có thể nhìn thấy toàn cảnh cả thành phố, nghe nói cặp tình nhân nào hôn nhau ở điểm cao nhất, có thể làm bạn đến già. Màn đêm buông xuống, bầu trời mờ tối giống như một tấm màn sân khấu bao phủ cả thành phố, ca bin từ từ lên cao, bên trên đu quay bật đèn sáng rực rỡ, lấp lánh lấp lánh rất đẹp mắt. “Wow, đẹp quá quá, ba nhìn kìa, chỗ đó là khách sạn chúng ta ở đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Wow, quá đẹp!”
Kiều Tâm Duy nhìn ra ngoài, đúng thể thật, đường đi và nhà ở phía dưới càng ngày càng nhỏ, xung quanh công viên đều là đèn đường, bao gồm cả khu bên ngoài công viên, xa xa còn có thể nhìn thấy khung cảnh trung tâm chợ về đêm, kia hẳn là bờ biển nổi tiếng ở thành phố S.
Bỗng nhiên, ca bin lắc lư, Giang Hạo đột nhiên từ phía đối diện đi qua, cô hoảng hốt thét lên: “A anh... anh qua đây làm gì?”
Giang Hạo không trả lời, lại quay sang hỏi Tại Hi: “Hi Bảo, con ngồi đó một mình có sợ không?” Tại Hi vừa ngắm cảnh đêm vừa ăn kẹo đường, thong thả nói: “Không sợ, ba mẹ cứ hẹn hò đi, không cần để ý đến con, con tự chơi.”
“...” Kiều Tâm Duy quyết tâm ngồi cách xa một chút, còn sửa lại: “Hi Bảo, đừng nói lung tung, không phải ba mẹ đang hẹn hò.”
Giang Hạo dịch về phía người cô nói: “Cảm ơn con trai đã giúp đỡ.” Kiều Tâm Duy nện cùi chỏ vào ngực anh một phát: Giúp đỡ cái gì mà giúp đỡ, này, anh không được qua đây, trọng tâm không ổn định sẽ lắc đấy!!”
“Ha ha ha ha, em sợ à?” Kiều Tâm Duy hung ác lườm anh một cái, thật sự không muốn đáp lại người này một chút nào. “Ha ha ha, em xem Hi Bảo còn không SỢ, cái này sẽ không rơi xuống đâu, đừng sợ.”
“Cút đi, cách tôi xa một chút.”
Giang Hạo quyết tâm đổi chủ đề: “Em không ăn kẹo đường hả? Ban đếm sương mù vừa lên, gió thổi sẽ chảy mất.”
“Ai cần anh lo!”
“Em không ăn thì để anh giúp em ăn.” Nói đoạn, Giang Hạo nắm chặt lấy tay cô, bỏ kẹo đường vào miệng mình. Kiều Tâm Duy sốt ruột, nào có kẻ dã man đến mức vô lý như vậy chú: “Này, tôi không cho anh ăn, đây là Hi Bảo cho tôi ăn đấy.”
Cô tức điên lên, sức không lớn bằng anh, lá gan cũng không lớn bằng anh, thấy anh ăn kẹo đường từng miếng từng miếng một, cô càng sốt ruột hơn, vừa sốt ruột, cô đưa đầu đến cắn một miếng lớn. Miếng kẹo đường dày, hơi ngòn ngọt, thơm nức mũi, cắn một miếng thì tan ngay lập tức, sau đó vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng.