*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chu Tử Duệ trịnh trọng nói: “Anh Hạo anh không biết chứ, trong ngành Lý Thiền Vi là người lập kế hoạch có năng lực rất cao, khả năng lãnh đạo của cô ấy cũng đứng hạng nhất, bây giờ hơn một nửa dự án lớn trong công ty đều do cô ấy dẫn dắt. Huống hồ cô ấy đã làm việc ở Thịnh Thể đến bảy tám năm rồi, muốn đuổi việc cô ấy cũng không phải do một mình em định đoạt được, còn phải mở cuộc họp cấp cao, ít nhất bên chỗ Tổng giám đốc Vương phải đồng
“Nói như vậy, vẫn không thể đuổi việc cô ta?” “Không có lý do đuổi việc cô ấy mà, một là cô ấy không phạm sai lầm, hai là năng lực rất cao, ba là cống hiến rất nhiều, nếu như2đột nhiên đuổi việc cô ấy, nhất định sẽ khiến cho nhân viên trên dưới khủng hoảng” Giang Hạo nín thinh không nói chuyện nữa, so với quân đội đơn giản, chốn công sở anh lừa tôi gạt này còn phức tạp hơn nhiều, anh không am hiểu, cũng không thích.
Chu Tử Duệ nói: “Anh, em biết anh đau lòng cho chị dâu, nhưng mà anh muốn đuổi việc ngang Lý Thiền Vi, chẳng lẽ không sợ khiến cho chị dâu nghi ngờ ư? Cấp trên làm khó dễ chị ấy ngày hôm sau đã bị vô cớ đuổi việc, chị dâu thông minh như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ngay.”
Điều này trái lại cũng phải, là anh thiếu cân nhắc rồi. “Còn nữa, chị dâu mới vào công ty, người cũ làm lâu năm khó tránh khỏi sẽ chèn ép người6mới một chút, chuyện này ở chốn văn phòng không đáng kể gì đâu, coi như là một loại quy tắc chốn công sở. Em cảm thấy những việc này trước hết cứ để chị dâu tự mình xử lý, nếu như Lý Thiền Vi thật sự quá đáng quá, em sẽ nhắc nhở cô ấy một chút, anh thấy thế nào?”
Còn có thể thế nào, chỉ có thể như vậy.
“Anh? Anh?... Anh Hạo?”
“Cậu trông chừng kĩ vào cho tôi.”
“Được được, nhất định em sẽ không để chị dâu bị bắt nạt, anh, anh yên tâm đi.”
***
Lý Thiến Vi đang xem bản kế hoạch Kiều Tâm Duy bổ sung thêm về sau, vì nội dung này mà mắt sáng ngời. Chị ta sẽ không bao giờ dùng kinh nghiệm bình thường để hình dung Kiều Tâm Duy nữa. Có thể từ một7bản kế hoạch tỉ mỉ xác thực thế này mà còn thêm vào nhiều ý kiến có tính thực dụng cực cao như vậy, không có kinh nghiệm ba bốn năm là không làm được. Chị ta đã xem nhẹ Kiều Tâm Duy, chị ta ngẩng đầu lên nhìn cô, muốn nói lại thôi.
Kiều Tâm Duy đã đứng ở đây hai mươi phút rồi, vẫn chưa quen mang giày cao gót, lại đứng lâu như vậy, chân cô hơi đau. Thật lâu sau, cuối cùng Lý Thiền Vi mở miệng, “Cái cô viết cũng thường thôi, có cũng được không có cũng không sao. Nếu bên Viên Đại cũng đã xác nhận, chúng ta đây cần gì phải cành mẹ đẻ cành con, cứ để y vậy đi.”
“Dạ.” Kết quả cũng không ngoài dự đoán của Kiều Tâm Duy, “Tổ trưởng Lý,4có chuyện gì khác cần tối làm không?” “Tạm thời không có, cô đi ra ngoài hỏi thử những người khác có việc gì hay không, cô phối hợp làm cùng.”
“Được ạ, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Kiều Tâm Duy lễ phép gật đầu, mới định xoay người, Lý Thiến Vi đã gọi cô lại, “Từ từ... Kiều Tâm Duy, tôi hy vọng cô có thể nói thật, cô... có quen Nguyễn tổng của Viện Đại ư?” Kiều Tâm Duy xoay người lại, cô cũng không muốn nói dối, quen biết Tổng giám đốc của Viễn Đại cũng không phải chuyện gì không thể cho ai biết, “Đúng vậy, anh ấy là cấp trên trước kia của tôi.” Lý Thiến Vi khẽ kinh ngạc, “Cô nhảy việc từ Viễn Đại sang đây ư?” “Không phải, tôi đã nghỉ việc ở Viễn6Đại ba năm, đã qua thời hạn bảo mật, bây giờ tôi và Viễn Đại không có bất cứ quan hệ gì.”
Chuyện này trưởng phòng Chu có biết không?” “Ý chị là chỉ chuyện tôi từng làm việc ở Viễn Đại à?”
Vẻ mặt Lý Thiền Vi khó xử, xấu hổ nói: “Không phải là chuyện tôi bảo cô viết kế hoạch này.” Kiều Tâm Duy bừng tỉnh, hóa ra Lý Thiền Vi cũng có chuyện để sợ, cô nói đúng sự thật: “Tôi và trưởng phòng Chu cũng không quen biết, tôi không cần thiết phải nói lại việc cấp trên trực tiếp giao cho mình với anh ấy.”
Lý Thiến Vi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn cô nhiều hơn vài phần tôn trọng, “Kiều Tâm Duy, tôi chỉ không ưa khi thấy những người đó dựa vào mối quan hệ để vào làm. Tôi cảm thấy loại người này cần thực lực thì chẳng có thực lực, còn cậy sủng mà kiêu không nghe lệnh cấp trên. Thân là tổ trưởng tổ một của phòng Kế hoạch, tôi có nghĩa vụ quản lý tốt tất cả công việc và sắp xếp nhân sự trong tổ, bằng không, tổ hai tổ ba sẽ đuổi kịp và vượt mặt chúng ta. Tôi hy vọng cô hiểu được, chuyện này, thực ra chỉ là hiểu lầm.”
Chị ta nói nhiều như vậy, đơn giản chỉ là đang xin lỗi, nhưng người kiêu ngạo như chị ta sao có thể nói ra ba chữ “tôi xin lỗi”, ngay cả “tôi sai rồi” cũng sẽ không thừa nhận.
Kiều Tâm Duy gật đầu nói: “Tổ trưởng Lý, tôi thật lòng thật dạ đến làm việc, hy vọng sau này có chỗ tôi có thể giúp được chị.” Lý Thiến Vi tự thấy hổ thẹn, mặt lộ vẻ khó xử, chỉ có thể xấu hổ gật đầu, “Không còn việc gì khác nữa, cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng ạ, đúng rồi, buổi chiều tôi muốn xin nghỉ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, không biết có được không? Tôi sợ cuối tuần người đồng quá, cho nên muốn chiều nay đi luôn.”
“Có thể đi đi.” “Vâng, cảm ơn tổ trưởng Lý.” Ra khỏi văn phòng của Lý Thiền Vi, Kiều Tâm Duy thở ra một hơi thật dài. Tuy rằng Lý Thiền Vi không nói rõ, nhưng ý xin lỗi đã rành rành ra đó, giải thích vì sao lại nhằm vào cô cũng rõ ra đó, cô đã bớt lo rồi.
Cô vừa ra tới, Hồng Thi thò qua truy hỏi tình hình cụ thể ngay, “Tấm Duy ơi Tấm Duy, Tề Thiên Đại Thánh có làm khó dễ có hay không?”
“Không có, buổi chiều tối xin nghỉ đi kiểm tra sức khỏe.” “Chị ta đồng ý rồi ư?” Hồng Thi không thể tin tưởng hỏi.
“Đồng ý rồi.”
“Grừ, mụ Tề Thiên Đại Thánh này, rõ ràng là soi tôi. Tôi xin nghỉ chị ta chưa từng cho phép, đừng nói kiểm tra sức khỏe, lần trước chị em của tôi kết hôn, tôi làm phù dâu, chị ta cũng không cho, hại tôi bị người chị em đó oán trách cả buổi.”
Kiều Tâm Duy chỉ cười cười, không bình luận. Hồng Thi lại giống như mở van xả, bắt đầu thao thao bất tuyệt lên án tội trạng của Lý Thiền Vi, “Chị ta chính là một kẻ biến thái, đồ phù thủy già còn zin thúi, tôi chỉ trang điểm tí cũng phải mắng tôi không biết chừng mực ý tứ, mỗi lần họp hành đều phải điểm danh bảo tôi đưa ra quan điểm, quan điểm cái con khỉ ấy, quan điểm đầu ra nhiều vậy, chúng tôi là nhân viên, chị là cấp trên giao nhiệm vụ là được, còn cần quan điểm cái gì?”
“Đi làm đến muộn một hai phút cũng đều bị chị ta mắng, sao chị ta không nghĩ tôi thức đêm vì làm kế hoạch cho kịp hả? Chính chị ta không sợ xấu, không sợ gả không được cho nên ra sức tranh đua sự nghiệp, nhưng tôi không như thể, bạn trai tôi cứ mãi trách tôi không dành thời gian cho anh ấy, tôi lại không muốn vì công việc này mà thất tình đâu nhé.”
Thẩm Ngôn Thanh nghe không nổi nữa, nhổ đầu lên nói: “Hồng Thi, đủ rồi, không bằng cô làm như tôi, nghe vào tai phải ra tai trái không phải là được rồi ư? Chị ta đúng thật là nghiêm khắc, có điều thành tích của chúng ta cũng đích thực là cao nhất, cho nên, ít nói mấy câu, làm việc nhiều vào.”
Hồng Thị hơi bĩu môi, yên lặng lùi về chỗ ngồi của mình.
Kiều Tâm Duy mỉm cười, liên tưởng một chút đến lời Lý Thiền Vi nói về những cấp dưới dựa hơi quan hệ vào làm, cậy sủng mà kiêu, không phải là nói Hồng Thi chứ?! Trong lòng cô lặng lẽ đánh dấu lại.
***
Gần cuối năm, mỗi một phòng ban đều vô cùng bận rộn. Kiều Tâm Duy dần dần quen thuộc với môi trường làm việc, cũng từng bước thích ứng với bầu không khí làm việc này. Điều duy nhất khiến cô không hiểu nổi chính là, rõ ràng không có thông báo tăng ca, nhưng mỗi ngày lại đều phải tăng ca.
Tới gần giờ tan sở, di động nhận được một tin nhắn WeChat, là Giang Hạo gửi tới
– “Hôm nay cần phải tan làm đúng giờ đó, anh ở dưới lầu chờ em, buổi tối đến nhà ba mẹ ăn cơm.”
Kiều Tâm Duy hơi khó xử, nhưng vẫn muốn thử xem.
Tới 5 giờ rưỡi, cô tắt máy tính, cầm lấy túi, nhìn các đồng nghiệp đang cúi gằm đầu xuống bàn nói: “Ngại quá mọi người, tan làm rồi, tôi đi trước đây.” Đám Thẩm Ngôn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trước sau không nói gì thêm. Vì thế, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Kiều Tâm Duy quang minh chính đại ra khỏi văn phòng. Hồng Thi: “Hậu thuẫn của Kiều Tâm Duy này chắc chắn còn cứng hơn so với tôi, Tề Thiên Đại Thánh còn chưa đi, thế mà cô ta lại đi trước, bái phục.”
Trịnh Đào: “Lần trước tổ trưởng Lý ra oai với cô ấy một lần mà không thành, hình như tôi còn nghe thấy cô ấy nói quen biết người nào ở Viễn Đại nữa.” Hồng Thi: “Ở đây là Thịnh Thế, quen người của Viện Đại có là cái đinh gì? Tôi đoán hậu thuẫn của cô ta là trưởng phòng Chu, trưởng phòng Chu lại là người tâm phúc của Tổng giám đốc Vương, cho nên lấy cái này suy đoán ra, hậu thuẫn của Kiều Tâm Duy chính là Tổng giám đốc của chúng ta.”
Phan Doanh Doanh ở tổ cạnh bên cũng tham gia thảo luận, “Vợ của Tổng giám đốc Vương đã chết mười mấy năm rồi, mười mấy năm nay chẳng lẽ ông ấy cũng không tìm người khác sao? Các cô nói có thể nào là...”
Thẩm Ngôn Thanh ngắt lời bọn họ, “Các cô đừng đoán mò, Tổng giám đốc Vương đã hơn sáu mươi rồi, dựa vào tuổi tác có thể làm ba của Kiều Tâm Duy, sao có thể được? Huống hồ người ta là người đã có chồng có con.” Hồng Thi: “Xùy xùy xùy, anh biết cái gì, ai nói có chồng có con thì không thể bị bao nuôi? Hơn sáu mươi có làm sao? Tổng giám đốc Vương rất có giá đó có được không?”
Thẩm Ngôn Thanh lắc đầu, không định tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ. Vẫn nên nói ít làm nhiều thì tốt hơn, cũng lấy được nhiều tiền hơn.
Trịnh Đào cũng tự làm việc mình, chỉ còn lại hai cô nàng vẫn đang thảo luận, Hồng Thi hỏi: “Doanh Doanh, lần trước chồng của Kiều Tâm Duy tới tìm cô ta, cô ngồi vị trí đó có nhìn thấy được chồng cô ta không?” Phan Doanh Doanh chán nản lắc đầu, “Đúng lúc con trai cô ấy chắn mất nhìn không tới, tôi chỉ thấy được chồng cô ấy rất cao, dáng người có lẽ không kém.” Hồng Thi: “Cao thì có thể thế nào, tính cách quá yếu đuối, Tề Thiên Đại Thánh vừa nói mấy câu, không phải vẫn nghe lời không dám ra ngoài ư? Đàn ông mà cả vợ con của chính mình cũng không bảo vệ được, sao tính là đàn ông?!”
Phan Doanh Doanh: “Điều này cũng đúng, hôm đó lời nói của Tề Thiên Đại Thánh khó nghe ghê luôn, không mấy người đàn ông có thể nhịn được. Nếu như bạn trai tôi thấy tôi bị mắng mà không dám đứng ra bức xúc thay tôi, nhất định tôi sẽ không cần anh ta.”
Đang nói chuyện, tiếng giày cao gót từ phía sau truyền đến, hai người rất tự giác bắt đầu làm bộ thảo luận công việc, giao lưu nhìn rõ là nghiêm túc. Lý Thiến Vi đã đi tới, nhìn thấy chỗ ngồi của Kiều Tâm Duy không có ai, chị ta bèn hỏi: “Kiều Tâm Duy đâu?” “Cô ấy về rồi.” Hồng Thi nói. “Về rồi?” “Đúng vậy, cô ấy nói đã đến giờ tan làm, cô ấy về trước.”
Sắc mặt Lý Thiền Vi hơi cứng lại, trực tiếp đưa tài liệu trong tay cho Hồng Thi, “Như vậy bộ hồ sơ này giao cho cô, một tiếng sau tôi muốn xem thành quả.” “...” Hồng Thi dám giận nhưng không dám nói, trong lòng đã trù rủa Lý Thiền Vi và Kiều Tâm Duy vô số lần.