*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Con mới bao lớn đâu mà đã nói đến việc tự lập rồi?”. “Bao lớn đều có thể tự lập. Em cũng nói không muốn làm một người mẹ chiều con mà.” “Nhưng mà tướng ngủ của con không tốt, em lo nó đá chăn” “Yên nào, đó là túi ngủ, đá thể nào cũng không bung ra. Anh còn tính đợi con lớn hơn một chút, cho nó vào hẳn trường thiếu sinh quân, khép kín hoàn toàn, một tháng chỉ có thể về nhà một lần, như thế mới là rèn luyện thằng bé.”
Kiều Tâm Duy nhăn mày, cực lực phản đối. “Đưa đến trường quân đội gì chứ? Em không cho con trai em làm quân nhân đâu.” “... Làm quân nhân không tốt sao? Cũng đâu để thằng bé làm lính đặc chủng, không giống với anh2đâu.”
“Thế cũng không được, thằng bé thích làm gì thì làm cái đó, anh bớt can thiệp đi.” “Nếu con thích làm quân nhân thì sao?”
Kiều Tâm Duy nói không nên lời. Bình thường, Hi bảo rất thích chơi xe và súng. Nếu con thật muốn kế thừa mục tiêu của Giang Hạo, chắc chắn cô cũng không ngăn cản được. Giây phút này, cô bỗng nghĩ đến mẹ chồng. Mẹ chồng chính là một ví dụ tốt nhất. Lúc còn trẻ thì lo lắng cho chồng, về già còn phải lo lắng cho con trai. Hơn nửa đời đều sống trong những ngày tháng lo lắng hãi hùng, cô không muốn như vậy.
Giang Hạo thấy cô lặng thinh không nói, anh biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì. Anh ôm cô, kiên nhẫn phân tích cho cô: “Tham gia6quân ngũ chịu khổ một chút càng có thể tôi luyện ý chí của con người, đây là chuyện tốt. Cứ coi như là con cái trong gia đình bình thường, đây cũng là một cơ hội tốt. Với nhà chúng ta, trường quân đội là cần thiết. Bây giờ anh có thể hiểu được suy nghĩ năm đó của ba anh, đây là việc có lợi cho cả đời Hi Bảo, tin anh đi.”
Kiều Tâm Duy vẫn không nói lời nào.
“Đương nhiên, anh sẽ không độc tài như ba anh. Anh sẽ không bắt con một hai đi theo kế hoạch của anh. Nếu như thằng bé có lý tưởng của mình, hơn nữa sẵn sàng trả giá mà cố gắng phấn đấu, anh chắc chắn sẽ ủng hộ. Nếu thằng bé không có mục đích và không biết mình7muốn làm gì, anh cũng không ngại xem xét giúp nó. Con của chúng ta sẽ không kém cỏi đâu.”
“Nếu như, em nói là nếu như, ba anh một mực muốn Hi Bảo đi theo con đường này thì sao?”
Giang Hạo mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Đồ ngốc! Ba anh già rồi, lấy sức đâu mà quản lý những chuyện này. Nói thẳng ra, bây giờ ngay cả anh ông ấy còn không quản lí được nữa mà.”
Kiều Tâm Duy học giọng điệu của mẹ chồng, chọc ngón trỏ trán anh, “Cánh của anh cứng cáp rồi nhỉ.”
“Ha ha, đúng vậy, Hi Bảo cũng sẽ có một ngày đôi cánh cứng cáp.” Nói xong, Giang Hạo ôm cô chặt hơn, “Tâm Duy, nếu như, anh cũng chỉ nói nếu như, nếu như quân đội cần anh, mà đúng lúc4anh cũng có thời gian và đủ sức, anh có thể trở về hay không?” Kiều Tâm Duy ngơ ngẩn nhìn anh, nương theo ánh đèn nhạt đầu giường, cô nhìn vào mắt anh.
Lúc đó Giang Hạo e sợ, cười và nói ngược lại: “Yên tâm, yên tâm, không có kiểu nếu như này đâu, thật sự không có.”
“Anh đúng là rảnh rỗi mới có thể nghĩ mấy thứ này nhỉ?! Em biết, bây giờ công việc của em đã đi vào quỹ đạo chính. Đợi Hi Bảo đi nhà trẻ, một người đàn ông trưởng thành như anh chỉ ở nhà không cũng chẳng hay lắm. Bằng không anh cũng đi tìm việc đi, anh tìm việc làm chắc là không khó đầu.”
“Ừm, một nốt nhạc ấy mà. Bà xã, chúng ta làm thêm một lần nữa nhé?”.
“...” Kiều Tâm6Duy trợn ngược mắt. Cái gì với cái gì thế này? Đi xa quá rồi. “Không làm, em mệt rồi, ngủ đi.” “Ngày mai là thứ bảy em đâu cần đi làm. Dù sao cũng là anh hoạt động, có mệt cũng không đến lượt em mà.” Nói rồi, Giang Hạo miết bờ vai cô, chầm chậm xích lại gần. Kiều Tâm Duy cảm thấy ngứa nên cố né tránh, nhưng mà, cô càng tránh anh càng hăng hái, cuối cùng vẫn thuận theo anh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Hạo tỉnh dậy đầu tiên, thấy ngoài cửa sổ âm u, anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên dưới đã bị bao phủ bởi tuyết, một màu trắng xóa.
Cuối năm, lại một trận tuyết lớn ập đến.
Người khác thấy tuyết là phong cảnh. Còn anh thấy tuyết lại là tai họa. Đầu tiên anh lấy điện thoại di động ra lên mạng đọc tin tức.
Có lẽ Quách Học Ngôn nói đúng, anh hoàn toàn không buông bỏ được quân đội, cũng không bỏ xuống được gánh nặng trên người. Nhập ngũ nhiều năm, cho đến nay sứ mệnh anh gánh vác là bảo vệ tổ quốc. Nay dù anh đã rời quân đội, nhưng trách nhiệm bảo vệ đất nước đã sớm ăn sâu vào máu và sinh mạng của anh.
“Thủ trưởng, chúng tôi cần anh, quân đội cẩn anh, anh trở về đi.” Ngày ấy, Quách Học Ngôn mặc một bộ nhung trang, cung kính chào anh theo nghi thức quân đội, đây là cách chào dành cho chỉ huy cao nhất.
Anh nhíu chặt mày, trong lòng nhớ nhung sâu sắc các chiến sĩ ở núi Đại Tuyết, còn có chiến hữu trong quân đội. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bông tuyết như lông ngỗng nhẹ chao liệng từ từ rơi xuống. Anh nghĩ, nếu anh không rời khỏi quân đội, vào giờ này, có lẽ đã thao luyện xong.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt đứt suy nghĩ của anh, cũng đánh thức Kiều Tâm Duy vẫn đang ngủ trên giường, “Ai vậy, mới sáng ra.” Cô phát hiện Giang Hạo đang đứng bên cửa sổ, cô buồn bực nhìn anh.
Giang Hạo không kịp giải thích gì, vội vàng nhấc điện thoại lên, “A lô?
Kiều Tâm Duy nhìn anh. Mặc dù không nghe thấy ở đầu kia điện thoại đang nói cái gì, nhưng cô nhìn thấy được nét mặt của anh, từ bình tĩnh biến thành sốt ruột, rồi đến lo lắng, cực kỳ lo lắng. Không phải nói quá, cơ bắp trên mặt anh bắt đầu méo mó.
Giang Hạo không nói nhiều, chỉ có mấy chữ “Ừ”, “Nói”, “Trung đội nào”, những biểu cảm đó của anh quả thật rất đáng sợ.
Cúp điện thoại, anh nhìn cô chăm chú, muốn nói gì đó, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Sau đó, anh xoay người mở tủ lấy quần áo, không lấy quần áo ở nhà, mà là áo sơ mi và âu phục.
“Anh muốn đi ra ngoài ư?”
Giang Hạo dửng dưng đáp lời, “Ừ”. Vẻ mặt vẫn nặng nề như cũ, đến nỗi cả không khí xung quanh anh dường như cũng hạ xuống hai độ.
“Có thể nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì không? Ai gọi điện thoại tới vậy?” Giang Hạo không ngừng động tác, vẫn đâu vào đấy. Anh thở dài, nói lảng sang chuyện khác: “Bên ngoài tuyết rơi rồi, bệnh của Hi Bảo vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hôm nay đừng dẫn con ra ngoài. Bên nhà anh sẽ nói với ba mẹ, chúng ta không cần qua đó.”
“Dạ.” Kiều Tâm Duy cũng hết buồn ngủ, nhìn anh không ngừng cởi quần áo rồi mặc quần áo, trong lòng cô không yên, “Sớm như vậy, anh muốn làm gì?” Cô truy hỏi. Giang Hạo đã mặc xong quần tây, thành thạo đeo dây nịt, anh cầm lấy áo vest, khom người xuống, vuốt gương mặt cô và nói: “Tiểu Phương gọi điện báo, anh phải đi một chuyến.” Nói xong, Giang Hạo chưa kịp rút tay lại, Kiều Tâm Duy đã bắt lấy tay anh, truy hỏi: “Em biết anh muốn đến đơn vị, em cũng biết không ngăn cản được anh. Nhưng anh nói cho em biết đã có chuyện gì xảy ra được không?” Kiều Tâm Duy nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu, “Đừng để em lo lắng như vậy, được không?”
Giang Hạo hơi hé môi, muốn nói lại thôi, lông mày của anh càng ngày càng cau lại sâu hơn, vẻ mặt cũng càng ngày càng không tốt. “Tâm Duy, anh... Trước mắt chuyện này không thể nói với em, anh phải lập tức đi xem thử. Anh đáp ứng với em, tối nay sẽ trở về.”
“Lúc nào? Mấy giờ?”
Giang Hạo rất bất đắc dĩ, “Tối nay chắc chắn anh sẽ trở về, tin anh.” Anh không muốn nói thêm nữa, rút tay ra, cầm áo vest đi ra ngoài.
Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh. Cửa phòng vừa đóng lại, lòng của cô cũng chùng xuống theo, nỗi bất an và giày vò quen thuộc kia lại kéo đến.
Giang Hạo vội vàng lái xe trên con đường tuyết rơi đầy trời. Anh lái chiếc xe mang biển số quân sự. Vẫn còn sớm, trời lại đổ tuyết, trên đường ít xe hơn so với bình thường rất nhiều. Anh chạy băng băng cả quãng đường.
“Thủ trưởng, vừa nhận được tin tức từ căn cứ huấn luyện. Thủ trưởng Quách dẫn theo một trung đội chiến sĩ, đang diễn tập thì đột nhiên bị quân địch tập kích. Thủ trưởng Quách... Thủ trưởng Quách và toàn bộ trung đội chiến sĩ... toàn quân bị diệt!”
“Trung đội nào?”
“Trung đội ba.” Trong điện thoại, Tiểu Phương cố nén khóc nói với anh, giọng tiểu Phương run rẩy không ngừng, anh nghe mà trái tim cũng run rẩy theo.
Giang Hạo lái xe, trước mặt là bầu trời mờ mịt và tuyết lớn bay giữa không trung. Trong đầu anh không ngừng lóe lên gương mặt của những chiến sĩ của trung đội ba đã từng cùng sát cánh bên nhau. Trung đội ba, đó là đội của anh. Mỗi người họ là những tinh anh do tự tay anh chọn ra. Anh biết rõ quê quán và người nhà của từng người trong trung đội ba. Anh và họ đã từng vào sống ra chết cùng nhau, cống hiến vì nước.
“Cho dù thời gian trôi qua bao lâu, cho dù anh có ở quân đội hay không, trong lòng tôi, anh mãi mãi là thầy của tôi. Mạng của tôi là do anh cứu về.” “Một tháng nay tôi chỉ về nhà hai lần. Hôm nay đi rồi cũng không biết khi nào mới có thể về nhà lần nữa.”
“Con gái đi học cấp hai rồi, đều do vợ tôi nuôi dạy.”
Giang Hạo nhớ rành mạch, lần đó anh gặp Quách Học Ngôn ở gần nhà trẻ. Đó là lần cuối cùng anh gặp Quách Học Ngôn. Biết đâu ngờ, mới nhoáng mấy ngày đã âm dương cách biệt.
Giang Hạo vô cùng đau đớn, trong hốc mắt ngập nước mắt, xe hơi loạng choạng. Một nỗi đau to lớn đang cắn nuốt lấy anh, anh không tin nổi điều đó, càng không thể chấp nhận được. Quách Học Ngôn và tất cả chiến sĩ trung đội ba đều bị diệt toàn quân, anh thật sự không chấp nhận nổi. Cổng chính của đơn vị, cảnh vệ đứng gác từ xa đã thấy một chiếc xe mang biển số màu đỏ chạy về phía này, “Là Thủ trưởng Giang, là Thủ trưởng Giang.” Cậu ta nhận ra biển số xe đó, biển số rất quen thuộc.
Thanh chắn tự động nâng lên, Giang Hạo đảo vô lăng, lái thẳng vào trong không ngừng lại một giây nào.