*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kiều Tâm Duy không có cách nào, đành nói, “Ba bảo tối sẽ về.” “Ôi, phải tối ạ?” Hi Bảo không giấu được sự mất mát, ngay cả bữa sáng cũng không có tâm trạng ăn. Bé bĩu môi hỏi, “Thế hôm nay con không thể ra công viên đá bóng ạ?” Kiều Tâm Duy chỉ ra ngoài trời, “Tuyết rơi lớn thể thì đá bóng kiểu gì? Con mới hết sốt thối, ba đã dặn rồi, không được ra ngoài chơi.”
Hi Bảo bướng bỉnh nói, “Con không tin, con muốn nghe chính miệng ba nói với con cơ, nói trực tiếp với con cơ.”
“Hi Bảo, con không tin mẹ ư?”
“Nhưng con muốn chơi với ba.” Kiều Tâm Duy vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng. Giang Hạo rất cưng chiều con, con cũng bám anh vô cùng, một ngày không gặp thì bé sẽ đòi. Cô nhịn sự2bất mãn và oán giận, kiên nhẫn khuyên nhủ, “Hi Bảo, ba có việc thật, mẹ chơi cùng với con không phải cũng giống nhau sao?”
“Nhưng mẹ không thông minh bằng ba.” Lời của trẻ con không cố ý, không cố ý thôi. Kiều Tâm Duy nín lặng nuốt giận, đành phải nghiêm túc nói: “Ăn cơm đi, mau ăn hết canh trứng gà. Bằng không mẹ không cho con xem Chú hổ thông minh luôn.” Hi Bảo càng không vui, cầm thìa đảo tới đảo lui trong bát, rất không tình nguyện, “Hừ, ba sẽ không dữ dằn với con như thế đâu” “...” Kiều Tâm Duy muốn khóc. Từ khi Giang Hạo đi cho đến giờ, trái tim cô như làm bằng pha lê. Nhưng cô không biết, lúc này Giang Hạo đang chịu đủ sự giày vò trong nước sôi lửa bỏng.
Giang Hạo chạy đến nơi,6Tiểu Phương kể lại tỉ mỉ tình hình thực tế cho anh. Lần này là do Quách Học Ngôn chủ động xin tham gia diễn tập thực chiến. Hàng năm trong quân đều sẽ có diễn tập đột xuất, điều này rất bình thường. Lần diễn tập này diễn ra trong vùng rừng núi ở biên giới Vân Nam. Khi diễn tập sắp kết thúc, một nhóm người không rõ thân phận đột nhiên xuất hiện. Ta ở ngoài sáng địch ở trong tối, các chiến sĩ đã diễn tập dã ngoại liên tục bảy ngày, ăn không ngon ngủ không yên, đã kiệt sức. Còn quân địch lại mang theo vũ khí tiên tiến và đầy đủ đạn dược chuẩn bị sẵn mới đến.
Trung đội do Quách Học Ngôn dẫn dắt, tổng cộng ba mươi bốn lính đặc chủng, tất cả đều trúng mai phục, sau đó bị7kẻ địch tàn nhẫn bắn chết, không ai sống sót.
Chuyện này chấn động cả nước, làm cả thế giới kinh hoàng. Quân khu cực xem trọng việc này, Lữ trưởng Thang tự mình nắm quyền chỉ huy. Đây là tôn nghiêm của quân nhân, cũng là tôn nghiêm của đất nước. “Bây giờ đã biết người đánh lén là một tổ chức lính đánh thuê quốc tế, bọn chúng có tổng cộng mười người. Sau vụ việc đã chạy trốn qua nước X.”
“Thủ trưởng Quách vừa mới lên chức đã chết thảm, vị trí Đoàn trưởng quân đoàn một lại để trống. Chúng ta nhất định phải báo mối thù này, giải nỗi hận này, nếu không thì chẳng phải cái chết của ba mươi bốn chiến sĩ kia rất oan uổng ư?”
“Đáng hận, đây rõ ràng là khiêu khích với quân đội nước ta, khiêu khích một cách4trắng trợn. Chúng ta tuyệt đối không thể mặc cho người ta xâu xé, đây là chuyện lớn liên quan đến nền tảng của đất nước.”
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều giận không át nổi. Ánh một câu, tôi một lời, họ tranh nhau biểu lộ sự tức giận của mình. Lữ trưởng Thang cũng đau lòng kịch liệt, ông nhìn Giang Hạo ngồi im trong góc không lên tiếng, hỏi, “Giang Hạo, cậu thì sao? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Giang Hạo đã chuyển ngành, nói thẳng ra chính là người ngoài. Nhưng thông báo cho Giang Hạo để anh tham gia buổi họp, đây là ý của Lữ trưởng Thang. Giang Hạo vẫn còn đắm chìm trong nỗi đau đớn, mắt anh đỏ quạch vì phẫn nộ, anh nói, “Đụng vào người Trung Quốc ta, dù xa mấy cũng phải giết.”
Lữ trưởng Thang đập6bàn nói, “Được, đây đúng là ý của tôi! Giang Hạo, tôi biết cậu đã chuyển ngành. Tuy nhiên, tôi vẫn hy vọng cậu suy nghĩ kĩ lại, vào thời điểm này cậu có thể làm gì, cậu nên làm gì. Ngày mai, tôi hi vọng ngày mai cậu sẽ cho tôi một câu trả lời mà tôi mong muốn.”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Giang Hạo. Đội ngũ do Giang Hạo dẫn dắt là tinh anh của bộ đội đặc chủng, Quách Học Ngôn từng là đội phó của Giang Hạo. Bây giờ Quách Học Ngôn đã hi sinh, bên dưới còn ai có năng lực và tư cách để khơi mào “chiến đấu để báo thù cho chiến hữu, để bảo vệ tôn nghiêm của tổ quốc” đây? Chỉ có Giang Hạo.
Chỉ có Giang Hạo!!!
Cuộc họp từ sáu giờ đến mười hai giờ rưỡi trưa, mọi người đều bàn bạc đổi sách. Giang Hạo chỉ nghe chứ không phát biểu gì hết, hiện giờ anh không có tư cách này. Ra khỏi phòng họp, bước đi của Giang Hạo rất nặng nề, Lữ trưởng Thang vỗ vai anh bảo anh hãy suy xét rõ ràng. Nếu hôm nay Giang Hạo vẫn còn ở vị trí cũ thì ông đã trực tiếp ra lệnh, nhưng bất đắc dĩ là Giang Hạo đã chuyển ngành, “Trở về bàn bạc với ông Giang đi, nghe thử ý kiến của ông ấy xem.”
Giang Hạo gật đầu, khàn khàn nhả ra một chữ, “Vâng.”
Lúc tìm thấy Tiểu Phương, Giang Hạo vội vã hỏi, “Khi nào nhóm người Thủ trưởng Quách về tới?” Tiểu Phương đáp, “Đã phát trực thăng riêng đi rồi, theo kế hoạch là một giờ chiều sẽ về, nhưng Đô Thành tuyết lớn nên khó nói.”
“Toàn bộ?”.
“Số người quá nhiều, Thủ trưởng Quách và trung đội trưởng Trần về trước, những người khác sẽ lần lượt đưa về sau.” “Đã báo cho người nhà chưa?” “Đều báo rồi, chỉ có người nhà của Thủ trưởng Quách ở Đô Thành, đã cử người đi đón. Người nhà của những người còn lại đều rải rác ở nơi khác, chắc ngày mai mới có thể đến.” “Khi nào làm lễ truy điệu?”
“Tạm thời sắp xếp vào ngày kia.” Giang Hạo im lặng gật đầu, đi hai bước lại dừng lại xem đồng hồ, đã qua mười hai giờ, vậy tức là Quách Học Ngôn sắp về rồi, anh lộn ngược lại dặn, “Hãy an ủi cẩn thận người nhà.”
“Vâng, Thủ trưởng.” Tiểu Phương cung kính chào theo nghi thức quân đội, lòng Giang Hạo co rút đau đớn, anh không xứng.
Trên sân bay Nặc Đại, tuyết đã được dọn sạch, các chiến sĩ ăn mặc chỉnh tề, kính cẩn và nghiêm túc, Giang Hạo mặc âu phục màu đen đứng giữa nhóm người mặc quân trang màu xanh đậm có vẻ rất nổi bật. Đón gió lạnh, anh như nghe thấy tiếng nức nở mỏng manh ở khắp chung quanh.
Bỗng nhiên, có tiếng gào khóc thảm thiết vang lên từ phía sau, mọi người quay đầu lại thì thấy cha mẹ và vợ con của Quách Học Ngôn đang dìu nhau đến. Hai người già đã hai mái đầu bạc, lúc nhận được tin con trai qua đời, họ ngất xỉu ngay. Sau khi tỉnh lại, họ kiên trì đòi đến đón con trai mặc kệ thời tiết lạnh lẽo lẫn sức khỏe suy yếu.
Vợ của Quách Học Ngôn bình tĩnh hơn hẳn người thường. Cô vừa đỡ mẹ chồng lớn tuổi, vừa dắt tay cô con gái nhỏ. Gia đình này đã mất đi trụ cột, từ nay phải do có chống đỡ. Sự bình tĩnh lẫn kìm nén của cô khiến người ta càng thêm đau lòng.
Một tiếng khóc, nước mắt thành hàng, các chiến sĩ rốt cuộc không kìm được sự đau thương, một vài người đã khẽ sụt sùi. Giang Hạo lẳng lặng nhìn hết thảy, anh nghĩ, nếu anh nhận nhiệm vụ lần này và gặp chuyện không may không về được, liệu Tâm Duy có bình tĩnh và kiên cường như vợ của Quách Học Ngôn không?
Hai giờ mười phút, máy bay trực thăng lượn vòng trên không, “Cúi chào!” Một giọng nói khàn đặc cắt ngang bầu trời, tất cả chiến sĩ đồng loạt cúi chào chiếc máy bay trực thăng đang đáp xuống mặt đất.
Chiếc trực thăng dần hạ cánh, gió xoáy thổi khô giọt nước mắt trên khuôn mặt của những người lính, tiếng ồn che lấp đi những tiếng khóc đau đớn.
Máy bay trực thăng đáp xuống mặt đất một cách vững vàng, hai cỗ quan tài lần lượt được nâng ra, bên trên phủ Quốc kỳ. Các chiến sĩ ngả mũ cúi chào, người nhà của Quách Học Ngôn cực kỳ bị thương, khóc suốt đoạn đường.
Có thể tưởng tượng được, chờ tới lễ truy điệu, người nhà của tất cả chiến sĩ đã hy sinh đều đến quân đội, đó sẽ là khung cảnh như thế nào! Giang Hạo không dám nghĩ nữa, anh nhắm mắt để hai giọt nước mắt lăn dài. Cha mẹ già giao đứa con trai khỏe mạnh cho anh, mà cái anh trả lại họ, lại là những cô thi thể lạnh lẽo. Sự dằn vặt và hổ thẹn của anh, ai có thể biết được? Ba giờ chiều, Hi Bảo vẫn chưa ngủ dậy. Kiều Tâm Duy vừa tỉnh đã không còn buồn ngủ nữa, cô thấy Hi Bảo vẫn ngủ say sưa, bèn tự mình rời giường xuống lầu. Tuyết đã ngừng hẳn, sự ồn ào náo động của đô thị đã dịu bớt sau cơn tuyết lớn. Kiều Tâm Duy đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, Đô Thành không hổ là thành phố phồn hoa, cho dù bị tuyết lớn bao phủ nhưng vẫn không thể che lấp được dòng xe cộ đông đúc và người qua lại vội vàng, nhịp điệu của Đô Thành không vì trận tuyết này mà chậm lại.
Cô nhàm chán mở TV lên, chỉnh âm lượng nhỏ nhất. Lúc này, hầu như tất cả các đài truyền hình đều đưa tin bộ đội đặc chủng bị tập kích ở biên giới Vân Nam, tiêu đề với dòng chữ to mang theo bầu không khí xót xa đập vào mắt cô.
Trong phút chốc, cô rùng mình, tim cũng đập nhanh hơn, cô hoảng loạn bấm nút tăng âm lượng nhưng lại vô ý làm điều khiển từ xa trượt khỏi tay rơi xuống đất. Cô khuỵu xuống nhặt điều khiển từ xa, hai chân nhũn ra không đứng lên được. Cô dứt khoát ngồi bệt dưới đất, cầm điều khiển bấm âm lượng lớn dần.
Sau đó, không biết đã ngồi bao lâu, đến khi Hi Bảo dụi mắt đi xuống lầu thì cô mới phục hồi lại tinh thần, nhưng hai chân đã mất cảm giác từ lâu, tế đến mức như hàng chục nghìn con kiến đang cắn cố.
“Mẹ ơi, ba về chưa ạ?” “Chưa... Chưa về.”
“Sao ba vẫn chưa về thế?” Hi Bảo không vui, bĩu môi đỡ mẹ, “Mẹ, mẹ điện thoại cho ba gọi ba về nhanh được không? Con muốn ăn đùi gà và tôm ba làm.”
Kiều Tâm Duy khó khăn đứng dậy, ngã ngồi lên ghế sofa. Cô ôm Hi Bảo, bàn tay không ngừng vuốt đầu bé.
“Mẹ, mẹ có nghe không? Mẹ làm sao vậy?” “Không, không sao, không sao...”
“Con muốn ba về làm đùi gà và tôm cho con.”
Kiều Tâm Duy cố gắng giữ bình tĩnh, nói, “Mẹ làm cho con ăn được không?” “Không thích, mẹ làm không ngon bằng ba làm” “Ba con có thể sẽ không về.” Thật ra, cô cũng không dám chắc, có rất nhiều chuyện cô đều không dám chắc. Cô chợt trở nên rất mơ hồ, còn mơ hồ hơn cả bốn năm trước trốn khỏi Đô Thành nữa. Hi Bảo còn nhỏ, chẳng biết gì cả, bé ngẩng đầu nhìn mẹ hỏi, “Vậy khi nào ba có thể về ạ?”
Kiều Tâm Duy hoang mang rối loạn, cô xoa gương mặt nhỏ của con trai. Cô cũng không biết khi nào Giang Hạo về, nhưng cô biết, vào lúc này không thể làm ảnh hưởng đến Giang Hạo. Cô không quên được dáng vẻ của anh lúc nghe điện thoại từ quân đội hổi sáng. Có nhiều khi, dù không thể chấp nhận được một số việc của anh, nhưng cô lại rất hiểu anh.