*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Uống nhiều quá, lời nói cũng mang theo giận hờn, cô chưa từng nghĩ hạnh phúc của mình lại ngắn ngủi như thế. Nếu ngay từ ban đầu không gặp lại, cô cũng sẽ sống tiếp vậy thôi. Bây giờ gặp lại, phục hồn, lúc cô cho rằng hạnh phúc của gia đình họ đang bắt đầu thì Giang Hạo đột nhiên nói đi là đi. Mà cô còn phải ra vẻ kiên cường bảo anh yên tâm.
Cô cảm thấy đau lòng cho chính mình. Chu Tử Duệ nhỏ hơn Giang Hạo vài tuổi, nhưng lại lớn hơn cô, đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ngồi được đến vị trí có tầm ảnh hưởng lớn này nên cũng có tài ăn nói. Anh ta không phản bác lời cô nói,2“Chị dâu, có nhiều chuyện của anh Hạo mà chị không biết, có vài chuyện không thể nói với chị, có vài chuyện không kịp nói, còn có một vài chuyện không biết nói như thế nào. Chuyện anh ấy muốn làm chu toàn nhiều hơn chị có thể nghĩ đến lắm.”
“Anh Hạo thường nói, người anh ấy thấy có lỗi nhất trên đời này là chị. Nếu biết trước mình sẽ yêu chị như vậy thì lúc trước anh ấy nhất định sẽ không cưới chị. Anh ấy không đành lòng để chị chịu khổ vì anh ấy. Nhưng ngẫm lại nếu chị gả cho người khác, anh ấy nhất định sẽ càng đau khổ hơn. Cho nên, anh ấy là một kẻ mâu thuẫn.”
“Chị dâu, thật ra chị cũng giống7anh Hạo, cũng là một người mâu thuẫn, một mặt muốn có một gia đình bình thường, một mặt lại muốn thành toàn cho lòng hy sinh của anh Hạo. Chị dâu, trong lòng tôi, chị cũng vĩ đại như anh Hạo, bởi vì chị hiểu anh Hạo, tôn trọng anh Hạo, cũng ủng hộ lý tưởng và sự nghiệp của anh ấy.”
Kiều Tâm Duy cười khổ, “Ha, anh đừng đề cao tôi.”
“Tôi không đề cao chị, tôi thật sự cho là như vậy. Làm việc bao năm nay, thời gian càng dài, người có thể làm tôi nể phục càng ít, chị và anh Hạo chính là người tôi kính nể nhất, thật đấy.” Kiều Tâm Duy im lặng, nước mắt ngừng rơi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Trong xe1rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy sưởi thổi “vù vù”. Lý Thiền Vi chỉ nghe hai người nói chuyện, chị nghĩ, chồng Kiều Tâm Duy có lẽ là một nhân vật rất lợi hại.
Xe lái đến dưới lầu, Chu Tử Duệ không yên tâm về cô lắm nên nói, “Chị dâu, tôi không lên đâu, để Lý Thiền Vi lên với chị.”
“Không cần, tôi không sao, anh đưa tổ trưởng Lý về đi.” Kiều Tâm Duy nháy mắt với Lý Thiến Vi, sau đó đẩy cửa xuống xe.
“Một mình chị được không?”
“Được mà, Hi Bảo ở nhà ông bà nội, bây giờ tôi rất tỉnh táo. Hai người về đi, hôm nay cảm ơn nhé.”
Nếu cô đã kiên trì thì Chu Tử Duệ chỉ đành gật đầu, anh ta lo lắng7nhìn cô đi vào.
Sau đó anh ta nhìn qua kính chiếu hậu và nói, “Lên đây ngồi đi.” Lý Thiền Vi chần chừ một chút, anh ta giục, “Lên đây, tôi biết cô có nhiều vấn đề muốn hỏi, lên đây tiện nói chuyện hơn.”
Xe chậm rãi lái đi, lúc này giao thông ở Đô Thành rất thông thoáng.
“Chuyện đó.” Lý Thiền Vi lên tiếng, nhưng không biết hỏi từ đầu, “Chuyện đó, chồng của Kiều Tâm Duy...” “Chồng cô ấy tên là Giang Hạo.” Đầu Lý Thiền Vi trống rỗng trong ba giây, sau đó như bị nổ tung, “Giang Hạo?! Giang Hạo mà các anh hay nhắc ấy hả?” “Phải.” Anh ta và mấy người làm lâu năm ở Thịnh Thế hay nhắc về Giang Hạo trong bữa cơm, mà0Lý Thiền Vi cũng là khách quen của những bữa cơm đó, thường xuyên tham gia các buổi xã giao cùng anh ta. Đối với Lý Thiền Vi mà nói, Giang Hạo là một nhân vật thần kỳ chỉ nghe danh chứ chưa thấy người, chị chỉ biết Giang Hạo là quan chức cấp cao của quân khu. Các cấp cao của Thịnh Thế đều quen anh, có thể nói, anh là chỗ dựa lớn sau lưng Thịnh Thế. Nhưng cụ thể thì chị không biết.
“Cô biết chuyện đánh lén mấy hôm trước chứ?”
“Ừ.” Chuyện cả nước đều chú ý, tất nhiên chị cũng biết. “Vốn anh ấy đã rời quân ngũ, dự định năm sau gia nhập tầng lớp quản lý của Thịnh Thế, nhưng người tính không bằng trời tính, vì chuyện đánh lén nên anh ấy bị gọi về quân đội.”
“Tại sao?”
“Vì đội bị đánh lén trước đây do anh ấy dẫn dắt, Thủ trưởng Quách Học Ngôn bị hại là cấp phó của anh ấy trước kia. Anh ấy đeo trên lưng thù hận và vinh nhục của đất nước mà quay về.” Lý Thiền Vi khiếp sợ, “Trả thù?” Chu Tử Duệ quay đầu lườm chị, khó nhịn được thở dài, “Đừng nghĩ hẹp hòi như thể được không? Đã nâng tầm đến mức thể diện của đất nước rồi, đây là vinh nhục của đất nước, há chỉ đơn giản là trả thù?” Lý Thiền Vi nói, “Xin lỗi, tôi không hiểu mấy cái này, anh nói tiếp đi.”
Chu Tử Duệ vẫn nhìn phía trước lái xe, trong đôi mắt hời hợt có mấy phần oán giận, “Anh Hạo không nói quá nhiều với tôi, ngoài mấy tin trên TV phát thì mấy cái khác đều là cơ mật quốc gia, tôi không thể biết. Nhưng tôi biết lần này anh ấy trở về sẽ dữ nhiều lành ít. Người ta có thể tránh né kiểm soát để trốn vào địa bản của chúng ta, giết hại cả đại đội của chúng ta không chừa một ai, lại có thể trốn thoát lặng yên không một tiếng động. Điều này đã đủ để thấy được sự khủng bố của bọn chúng, huống chi ta ngoài sáng, địch trong tôi.”
“Nếu nguy hiểm vậy thì sao Giang Hạo phải trở về? Không phải anh ấy đã rời quân đội rồi sao?” “Cho nên cô không phải là Giang Hạo.” Chu Tử Duệ đáp lời rất nhanh, “Không phải ai cũng có thể giống như anh ấy, vì vinh nhục của quốc gia mà không để ý đến an nguy của mình và gia đình. Cho nên, bây giờ cô đã hiểu tại sao hôm nay Kiều Tâm Duy thất thường rồi chứ?” Lý Thiền Vi gật gù, “Mấy ngày nay cô ấy bỏ bê công việc cũng là vì chuyện này à?”
“Ừ, chuyện xảy ra đột ngột, chắc cô ấy cũng bối rối, có lẽ cô ấy cũng biết lần này anh Hạo đi lành ít dữ nhiều. Trong lúc làm nhiệm vụ, quân nhân không thể liên hệ với người nhà. Nếu có chuyện gì thì quân đội sẽ báo trực tiếp cho người nhà. Bởi vậy, đối với Kiều Tâm Duy, không có tin tức chính là tin tốt nhất.”
Lý Thiền Vi chấn động sâu sắc, ai có thể ngờ Kiều Tâm Duy ngày thường giản dị lại có bối cảnh như thế này.
“Họ đã từng ly dị, anh Hạo bỏ Kiều Tâm Duy vì một nhiệm vụ. Lúc đó Kiều Tâm Duy còn mang thai. Sau khi hai người ly dị, Kiều Tâm Duy rời xa quê hương, một mình mang thai và sinh con ở nơi khác, lẳng lặng chịu đựng bốn năm, mà anh Hạo và người nhà đều không biết sự tồn tại của đứa trẻ kia. Đến cách đây không lâu, anh Hạo tìm được cô ấy mới biết con trai mình đã rất lớn rồi. Họ... chỉ mới phục hôn một tháng.”
Lý Thiền Vi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cùng là phụ nữ, chị nghĩ mình chắc chắn không thể kiên cường được như Kiều Tâm Duy, nói không chừng chị đã điện từ lâu rồi.
Lý Thiền Vi không nói được thành lời, sống hơn ba mươi năm, chị chưa từng bị sốc mạnh vì bất cứ điều gì xung quanh mình. Chị cho rằng, những chuyện ấy chỉ có trên TV. Trong mười năm qua, giai đoạn tốt đẹp nhất trong cuộc đời chị, trừ công việc cũng chỉ có công việc, chị chưa bao giờ được trải qua tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy. Chị không tự giác quay sang nhìn Chu Tử Duệ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ta khi vào Thịnh Thế, chị đã thích anh. Vừa gặp đã yêu, yêu thầm kéo dài suốt bảy năm. Nghĩ về bản thân, lại nghĩ đến Kiều Tâm Duy, chị cảm thấy mình sống quá uổng phí.
“Sao? Nhìn ánh mắt cô kia, hâm mộ à?”
Ánh mắt Lý Thiến Vi né tránh, chị không cam lòng bị nói trúng tâm sự như thế, “Không có, tôi hâm mộ cô ấy làm gì, ha ha.” “Cô cười giả lắm.”
“...” Lý Thiền Vi họ khẽ, nghiêm túc trở lại.
Chu Tử Duệ thờ ơ nói, “Không có gì đáng hâm mộ cả, cuộc đời như lên voi xuống chó, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.” Nói xong, đột nhiên anh hỏi một câu không đầu đuôi, “Lý Thiền Vi, năm nay có bao nhiêu tuổi rồi? Khoảng ba mươi rồi nhỉ?”
Mặt Lý Thiền Vi đen lại, không vui trả lời, “Có ai hỏi tuổi con gái như anh không?” “Con gái? Cô là con gái?”
“Ha ha, ngại quá, quen quá nên nói chuyện không nghĩ đến hậu quả. Trong mắt tôi chỉ có những cô bé mười bảy, mười tám tuổi mới là con gái, như cô phải gọi là phụ nữ, hoặc là... đàn bà?” “..” Lý Thiền Vi nổi giận, kéo cửa xe bảo, “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.” “Chỗ này không dùng được, có rất nhiều camera, cho dù là buổi tối nhưng camera không có thời gian nghỉ đâu.”
“Bị phạt tiền thì tôi chịu, được chưa?”
“Nào có đơn giản là phạt tiền, còn bị trừ điểm đó chị gái.” Lý Thiền Vi giận nghiến răng nghiến lợi, nhìn bản mặt hài hước của anh ta, chị càng tức đến nghẹn. Đúng vậy, cả đám con gái trẻ tuổi trong công ty đều xem anh ta là nam thần, ai cũng muốn thể hiện thục nữ trước mặt anh ta, nào đến phiên chị? Chị đã là bác gái hơn ba mươi, sao so được với những nụ hoa kiều diễm no đủ kia?
Chu Tử Duệ nhìn chị tức giận quay hẳn lưng lại, anh ta buồn cười, “Ái da, đừng giận mà, nói thật thì khó nghe, nhưng cô cũng phải chấp nhận hiện thực. Cô đích thực không phải con gái nữa mà.”
“Anh đừng nói nữa!” “Hey, cô còn quát tôi cơ à?”
“Nếu không phải xem anh là cấp trên thì tôi nhất định sẽ đánh anh!”
“Ừ, tôi tin đây là lời nói thật.” Xe đã chạy đến nhà Lý Thiền Vi lúc nào chẳng hay. Xe dừng lại, Lý Thiền Vi mở cửa bước xuống mà không thèm chào hỏi gì. “Giận thật à? Này, này!” Chu Tử Duệ giữ chặt cổ tay chị, “Cô không phải con gái nữa, giận vì mấy lời vui đùa này có đúng không?”
“Buông ra!”
Nhưng Chu Tử Duệ lại càng giữ chặt hơn, “Tôi không thích con gái, tôi chỉ thích người trưởng thành hiểu chuyện.” Chắc có lẽ là bị anh Hạo và chị dâu ảnh hưởng, anh ta cũng dâng lên xúc động, nhưng... Ôi, có đôi lúc, đàn ông dù có chỉ số thông minh cao, gặp chuyện tình cảm thì cũng có thể tụt xuống số âm.
“Hơ?” Lý Thiền Vingẩn ra tại chỗ, một chân chị đã vươn ra ngoài, nửa cái mông vẫn đặt trên ghế, một giây này chị không biết nên tiến hay lùi đây.