*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo mò mẫm trong bóng đêm trở lại giường, bởi vì đá trúng tủ đầu giường bên cạnh mà lẩm bẩm nhỏ mấy câu.
“Ai bảo anh không bật đèn.”
“Không phải là anh muốn cho em không gian và bầu không khí để suy xét sao, em đã nghĩ ra phải hỏi như thế nào chưa?” Thấy Kiều Tâm Duy vẫn do dự, Giang Hạo nhào tới, đè nặng lên vai cô, khoảng cách gần đến nỗi hơi động là sẽ tiếp xúc, “Quan hệ hai chúng mình đến nước này, em còn có cái gì không tiện hỏi nữa? Bắt đầu từ lúc Phương Mân Y nói đến tiệm cà phê, sắc mặt của em đã không đúng rồi, có lời gì thì nói thẳng đi.”
Hơi thở khi anh nói chuyện không ngừng phả2lên mặt cô, giọng điệu nói chuyện lại thành khẩn như vậy, cô cảm thấy bản thân mình trêu người người ta nên nói không lại.
“Đầu tiên em phải nói trước, em tin tưởng anh.” “Ừ, rồi sao?”
“Nhưng mà anh có vài chuyện lừa em.” “Em đều biết rồi?”
Trong lòng Kiểu Tâm Duy căng thẳng, “Nói như vậy, là thật ư?” Vẫn là Giang Hạo có tâm tư tỉ mỉ, đoán tới đoán lui như vậy, quỷ mới biết bọn họ đang nói cái gì, hay là ông nói gà bà nói vịt. Anh nói thẳng: “Ngay từ đầu quán cà phê là anh giúp A Nặc mở, anh gần như là nhà đầu tư, có điều anh đã rút cổ phần từ lâu rồi, bây giờ là của một mình cô ta. Cửa hàng7là của anh họ Phương Mân Y, không sai, anh và anh họ cô ta là bạn học đại học. Anh họ cô ta xuất ngũ khá sớm, đã ra nước ngoài mấy năm, bây giờ trở về có lẽ là muốn tự mình gây dựng sự nghiệp. Lúc ấy anh biết cửa hàng kia của cậu ta đúng lúc muốn cho thuê, A Nặc đang tìm địa điểm, cho nên làm trung gian giới thiệu, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Chỉ như vậy?” Vẫn là không thể xem nhẹ năng lực hiểu thông của phụ nữ mà, Giang Hạo thận trọng và dè dặt hỏi: “Vậy em còn muốn biết cái gì? Em hỏi đi, em hỏi anh mới có thể trả lời em.”
Kiều Tâm Duy rũ mi mắt xuống, đối với người bạn1tốt nhất của mình, đến bây giờ cô đều không muốn dùng bất kỳ lời lẽ gì không tốt để hình dung.
“Em muốn biết làm sao anh phát hiện ra A Nặc đối với anh không giống đối với người khác.”
Giang Hạo hơi sửng sốt, có chút kinh ngạc, nhưng chỉ giới hạn trong ba giây, sau đó khôi phục bình tĩnh ngay, “Cô ta thổ lộ,” Giang Hạo nói đúng sự thật, “Trừ em ra, đối với những người phụ nữ khác anh không có nhiều tâm tư như vậy. Gặp mặt cũng không được mấy lần, sao anh có thể phát hiện cô ta đối với anh có chỗ nào không bình thường?”
Giang Hạo hôn cô, lại nói: “Biết sự thật có lẽ em sẽ khổ sở, nhưng nếu như anh không nói7tình hình thực tế, anh nghĩ em sẽ càng khổ sở hơn, anh không muốn lừa em bất kỳ chuyện gì.”
“Chuyện này anh cũng rất phiền, cũng không phải phiền vì cô ta, mà là bởi vì em, cô ta là bạn thân nhất của em. Lần đó chúng ta ly hôn, là cô ta ở cùng em, chăm sóc em. Đối với cô ta, anh chỉ có sự biết ơn, chứ không có gì khác. Cũng vì sự biết ơn này, khi cô ta tìm anh nhờ giúp đỡ, anh mới không từ chối. Anh nghĩ là chờ một ngày em trở lại, có thể có chút việc cùng làm với bạn bè.”
“Phải nói thêm nữa, lúc đó anh còn đang bận rộn với vụ án của Tiêu Thiên Ái, đúng vào thời điểm0mấu chốt, căn bản anh không thể đến tiệm cà phê, Tiêu Thiên Ái còn nhìn chằm chằm kìa, cô ả mà phát hiện anh và bạn của em đi lại gần gũi, ả không nghi ngờ sao được?”
Kiều Tâm Duy yên lặng nghe anh nói, trong lòng cũng không có sự khó chịu như trong tưởng tượng, có lẽ là bởi vì sự thẳng thắn thành khẩn của Giang Hạo. Thế giới này chỉ có một Kỷ Tiểu Hải, cô gặp một kẻ rồi, chắc chắn sẽ không gặp tiếp kẻ thứ hai, Giang Hạo không phải Kỷ Tiểu Hải. “Cô ta cảm ơn khoản đầu tư của anh, ngay từ đầu anh đã cho cô ta biết, bởi vì cô ta là bạn của em nên mới giúp. Sau đó cô ta thổ lộ, một cậu em thích anh vẫn chưa đến mức làm anh rút cổ phần, người nói thích anh nhiều lắm rồi. Nhưng mà cô ta nói, có lẽ em sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh đâu. Vậy nên anh rất tức giận, ngay ngày hôm sau hẹn luật sư rút cổ phần luôn. Cô ta thấy anh nghiêm túc, cũng xin lỗi, sau đó anh chưa hề gặp lại cô ta. Bây giờ mỗi tháng cô ta đều trả tiền cho anh, anh thì không coi là gì.”
Kiều Tâm Duy buột miệng thốt ra, “Ba mươi triệu cơ đấy, anh không coi là gì?” “Cái này cô ta cũng nói cho em biết? Cô ta đúng là...” Giang Hạo không ngăn được sự thất vọng đối với A Nặc, “Anh còn nghĩ hai người là bạn tốt, em đã quay về, chuyện này anh coi như chưa từng xảy ra. Em đi làm, anh còn đặc biệt gọi điện thoại bảo cô ta tìm em tâm sự, hóa ra những việc đó của anh đều là uổng phí, cho cô ta một bậc thang đi xuống cổ ta còn không muốn xuống.” Kiều Tâm Duy đấm anh, oán trách: Một cây làm chẳng nên non, anh không cho người ta cơ hội, sao người ta lại thích anh? A Nặc không phải loại người trao trái tim một cách tùy tiện, nhất định là anh quyến rũ cô ta.” “Trời đất ơi, ban nãy em còn nói tin tưởng anh đó, anh thể anh không làm bất kỳ chuyện gì xấu xa.” Giang Hạo cực kỳ phiền muộn, đáng lẽ đừng nên tin hết những gì phụ nữ nói. Anh cho tóc, nói một cách tự luyến, “Với ai anh cũng đều bày ra khuôn mặt đen, nhưng bọn họ thích kiểu này thì anh có cách nào đâu?! Chẳng lẽ sau này anh ra ngoài phải mang khẩu trang ư?”
“... Nghiêm túc chút đi!” “Anh rất nghiêm túc được chưa, cô ta là bạn của em nên anh mới cố gắng giải thích với em. Nếu cô ta không phải bạn em, đến nói anh cũng lười.” “Một người bạn bình thường, có thể tùy tiện vừa ra tay là chi ba mươi triệu sao? Huống chi, A Nặc là bạn của em, đâu phải của anh.” Giang Hạo cười một cách thần bí, “Hóa ra vấn đề là ở ba mươi triệu à, bà xã, em không biết chồng của em rất có tiền ư?”
“Có sao?”
“Có mà, ba mươi triệu với anh mà nói chỉ là tiền tiêu vặt, em nhất định chưa từng xem thử số dư trong cái thẻ mà anh cho em.”
Kiểu Tâm Duy trừng anh, ngay lúc đó phản ứng đầu tiên là, “Giang Hạo, anh tác phong bất chính, ngày nào đó bị bắt vào tù, em không đưa cơm cho anh đầu. Thẻ của anh em trả lại cho anh, em chưa hề dùng đến, em không thông đồng làm bậy với anh.”
Giang Hạo tức đến đau lồng ngực, cố tóm lấy tay cô bắt xoa ngực cho anh. “Buông tay, đừng có dùng sức, em không chạm vào ngực anh, còn chưa khép miệng lại đâu.”
“Anh đau.”
“Em thấy là anh ngứa thì có, vừa hôi vừa ngứa, anh tạo ra ozone bên trong khí quyển, đã hỏi ý kiến của khí quyển chưa?” “Vậy em ngửi thử?” “NO.”
Giang Hạo quả thực dở khóc dở cười, vùi đầu vào cổ cô, bắt đầu làm nũng, “Bà xã ơi, em đừng ghen tị, về sau không được em đồng ý, anh sẽ không bao giờ tiêu tiền lung tung, được không?”
“Em không thèm.”
“Em không thèm cũng không được, dù sao mọi thứ của anh đều đã ghi tên em rồi.” “Cái gì?” “Trước khi đi làm nhiệm vụ, anh đã chuyển tất cả mọi thứ sang tên em, kể cả em biến thành bà góa, anh cũng để em trở thành một bà góa giàu có. Cụ thể em có bao nhiêu gia sản, em đi hỏi Trương Viễn là ra, anh giao cho cậu ta xử lý.”
“Giang Hạo, anh đang làm trò quỷ gì thế?”
Giang Hạo ngáp một cái, ôm cổ nói: “Buồn ngủ quá, ngủ đi, bằng không ngày mai dậy muộn mẹ lại lải nhà lải nhải.”
“.” Người đàn ông này thật là, bản thân không ngủ được thì lôi kéo cô nói chuyện cả buổi, bây giờ làm cô tỉnh như sáo, chính anh lại nói buồn ngủ, đáng giận quá, “Ngủ cái gì mà ngủ, anh nói rõ ràng cho em, rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện lừa em, anh...”
Giây tiếp theo, Giang Hạo chặn miệng cô lại, bởi vì tiếng nói chuyện của cô quá lớn, sợ ông bà và con ở cách vách nghe được, ảnh hưởng không tốt. Anh vừa gặm vừa nói: “Không ngủ được à? Vậy làm một lần nhé.” “Làm cái đầu anh!”
Mỗi ngày ở biệt thự nhà họ Giang, đừng nói Kiều Tâm Duy không quen, bản thân Giang Hạo cũng không quen. Cho nên đến mùng bảy, sau khi quân y đến thay thuốc, anh kiên quyết muốn dọn về nhà. Lâm Thái Ấm nói rất nhiều, đơn giản là sợ bọn họ không ai chăm sóc, ăn không ngon ngủ không tốt, lại sợ Kiều Tâm Duy đi làm, con trai và cháu trai bà càng không có ai trông nom. Tuy nhiên, một câu của Giang Hạo là đẩy được bà đi chỗ khác, anh nói: “Mẹ, nếu mẹ muốn ôm cháu trai thứ hai thì nên nói ít lại.” Ừ, vẫn là chiêu này hiệu quả nhất. Nói là chuyển nhà, thật ra cũng không cần mang thứ gì, đầy cốp xe đều là đồ chơi của Hi Bảo. Kiều Tâm Duy lái xe, chở một xe đẩy đồ chơi và hai cha con về nhà. Dòng xe cộ trên đường rất đông, rất nhiều người làm công đều đã quay lại. Đô Thành qua mấy ngày quạnh quẽ đã khôi phục sự chen chúc trước kia, thậm chí càng chen chúc hơn.
Ở ghế sau xe, Hi Bảo nhẹ nhàng khẽ chọc cánh tay trái của Giang Hạo, “Ba ơi, ba còn đau không?”
“Không đau.” “Vậy chỗ này thì sao?” Hi Bảo sờ lên ngực anh, băng bó hơi xấu, bên trong đắp thuốc Đông y, nhô lên thành một cục, mùi còn cực kỳ nồng.
Giang Hạo lắc đầu, “Không đau, nhưng mà vẫn chưa ôm Hi Bảo được.” Hi Bảo nghiêm túc nói: “Con không cần ba ôm đầu, ba ôm mẹ là được rồi.” Giang Hạo cười ha ha, “Giỏi, Hi Bảo của nhà chúng ta đúng là chu đáo mà.” Kiều Tâm Duy ngồi đằng trước chỉ một lòng lái xe, không rảnh để ý đôi cha con này. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến chung cư, tuy rằng nơi này không rộng rãi và sang trọng bằng biệt thự, nhưng nhà của mình vẫn là tốt hơn. Đang sắp xếp lại đồ chơi, di động bỗng nhiên đổ chuông, Kiều Tâm Duy thấy là một dãy số xa lạ, cô do dự có nên bắt máy hay không, bây giờ lừa đảo bán hàng qua điện thoại thật sự là không thể không cẩn thận phòng ngừa. “Điện thoại của em reo kìa, mau nghe máy đi.” Giang Hạo nhắc nhở. Kiều Tâm Duy cầm lấy di động cho anh nhìn thử, anh nói: “Di động này của em mới lưu được mấy số đâu?! Nói không chừng thật sự có người tìm em, nghe thử cũng không mất gì.”
Ngẫm lại cũng phải, Kiều Tấm Duy bình tĩnh bắt máy, “Alo, ai vậy ạ?” “Kiều Tâm Duy, tôi là Trương Viễn”.
“Ồ, là anh à,” Kiều Tâm Duy hơi kinh ngạc, trước giờ Trương Viễn đều không gọi điện thoại cho cô mà, hay là... “Là Tiểu Chi có chuyện gì sao?”
Trương Viễn tươi cười, “Không, cô ấy ở nhà dưỡng thai, khỏe lắm.”
“Ồ, vậy anh tìm tôi có việc à?” “Cho tôi email của cô, tôi gửi tài liệu qua cho cô.” “Tài liệu gì?” “Tài sản riêng của cô.”
“.” Kiều Tâm Duy khó hiểu nhìn về phía Giang Hạo, chỉ thấy Giang Hạo đang làm như không có việc gì giúp Hi Bảo sắp xếp lại đồ chơi, “Tài sản riêng của tôi?”