Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 348



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng trước anh trùng hợp gặp Cao Y Nhụy ở phòng làm việc của chủ nhiệm Cao, nghe Cao Y Nhụy nhắc tới chuyện huấn luyện quân sự anh mới biết họ từng gặp nhau mấy năm trước, nhưng anh thực sự không hề có ấn tượng gì. Có lẽ chịu ảnh hưởng từ ba, tư tưởng của Giang Hạo thật ra thiên về bảo thủ. Anh chưa bao giờ biết, thích giúp đỡ mọi người cũng có thể chuốc lấy phiền phức cho mình, anh càng không ngờ cô bé mới gặp vài lần lại có can đảm đặt chân vào hôn nhân của người khác, còn tùy tiện treo chữ yêu bên miệng.

Xã hội bây giờ làm sao thể nhỉ?

Kiều Tâm Duy ra lệnh cho anh đêm nay canh phòng khách, nhưng nếu anh thật sự2canh phòng khách cả đêm thì cô nhất định sẽ trở mặt với anh, anh vẫn phải có chút EQ và giác ngộ này.

Vì vậy, nghe thấy trên lầu không còn động tĩnh gì nữa, anh lén lút mò lên giường.

“Bà xã, đừng giận...” Anh biết cô chắc chắn chưa ngủ, “Tức giận mất ngủ vì một người không liên quan lỗ lắm! Ngày mai chúng ta đi leo núi được không? Phạt anh cõng em lên đỉnh núi nhé?”

Kiều Tâm Duy đưa lưng về phía anh không đáp lại. Giang Hạo ôm cô, dán mặt lên mặt cô mới phát hiện mặt cô đã ướt, “Sao lại khóc rồi?” Anh sợ hết hồn, hoảng loạn xoa đôi mắt cô. Kiều Tâm Duy tóm lấy tay anh không cho xoa lung tung, cô hỏi, “Có phải thấy em8cố tình gây sự, chuyện bé xé ra to không?”

“Không có.”

“Em nghĩ nếu hôm nay đổi lại thành một cô nàng nhà dòng dõi xứng đối với anh thì chắc sẽ xử lý vấn đề này rất lý trí, chứ không phải oán trách anh giống em, lấy anh để xả giận.” Giang Hạo bất đắc dĩ nói, “Bà xã, em tức giận như thế thật sự không đáng, cô ta chẳng là gì cả.”

“Thể anh cứ xem như em tùy hứng hẹp hòi cũng được, lòng dạ em không lớn, càng không rộng lượng chút nào, em hẹp hòi lắm.” Nói rồi, Kiều Tâm Duy khóc lớn, “Nhưng Giang Hạo, không phải anh mới là người xin em quay về ư? Không phải anh trăm phương nghìn kế xin em tha thứ cho anh ư? Em phục2hôn với anh vì muốn cho Hi Bảo một gia đình hoàn chỉnh, sao bây giờ lại thành em không phải vợ của anh chứ? Cô ta còn gọi em là bà chị già...”

Giang Hạo thở dài, “Em nói thế anh sẽ đau lòng đó, em thật sự chỉ vì con mới đồng ý phục hôn với anh sao?” “Phải. Đúng vậy.”

“Vậy em ghen nặng thể làm gì?” Giang Hạo hỏi ngược lại.

Kiều Tâm Duy đá anh một cái, tức giận nói, “Anh đi xuống canh phòng khách đi, ai cho anh lên đây?”

Giang Hạo bắt tréo chân kẹp chân cô lại, một cánh tay cũng nhanh nhẹn luồn xuống dưới cổ của cô, dễ như trở bàn tay ôm lấy cô, sau lưng cô dán chặt vào vòm ngực anh.

“Bà xã, không phải em luôn mặc kệ2người khác nói gì sao? Chỉ cần em không giận nữa thì anh không ngại nói thêm mấy lần anh yêu em đâu. Đời này, Giang Hạo anh chỉ yêu một mình Kiều Tâm Duy, cũng chỉ có một người phụ nữ là em thôi. Những người phụ nữ khác dù trẻ đẹp đi nữa, hay có gia thể hiển hách đi nữa, hay có lòng dạ rộng lượng đi nữa, anh đều chướng mắt cả. Ở trong mắt anh, bọn họ hoàn toàn không so được với em. Là anh ăn vạ em, anh không thể rời khỏi em, anh không thể không có em, em đừng giận nữa được không? Em giận mà ngủ không ngon thì anh sẽ đau lòng lắm.”

Kiều Tâm Duy nghe anh nói xong thì thong thả đáp trả, “Uống rượu xong6đúng là lắm chuyện thật.” Nhưng không thể phủ nhận là lòng cô không còn khó chịu nữa, phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, cô cũng vậy thôi.

“Bà xã, chỉ cần em không giận thì anh sẽ nói với em cả đêm.”

Kiều Tâm Duy lau nước mắt nói, “Câm miệng, ngủ đi.” Giang Hạo hấp tấp nói, “Ấy vâng.” Không cần canh phòng khách là được rồi, tốt quá đi, nhưng mà từ từ, “Ngủ gì chứ? Khó khăn lắm mới có thể giới riêng của hai người, không thể lãng phí để ngủ thể được.”

“Ai da tránh ra, không có tâm trạng.”

Giang Hạo đã ngo ngoe rục rịch, bắt tréo chân kẹp chặt chân cô, hai tay cũng bắt đầu chậm rãi vuốt ve một trước một sau, nụ hôn nóng bỏng của anh dán lên vành tai cô, giọng khàn khàn nói nhỏ bên tai cô, “Không có tâm trạng có thể tạo ra mà, cho anh hai phút, anh đảm bảo em sẽ có tâm trạng ngay.”

Kiều Tâm Duy trêu chọc, “Anh chỉ hai phút thôi sao?”

Giang Hạo trợn trừng tròng mắt, sao anh có thể bị cô làm nhiễu loạn được? Anh hùng dũng nói, “Sai đơn vị rồi, là hai giờ.”

Sáng hôm sau, Giang Hạo đưa Kiều Tâm Duy đến công công ty rồi lại đi làm ở Viện kiểm sát như ngày thường.

Nhưng hôm nay anh lại thấy người không muốn gặp ở cửa phòng làm việc, Cao Y Nhụy đang ngồi đợi anh ở ghế sofa khu nghỉ ngơi.

Giang Hạo cau mày, người này còn chưa chịu thôi cơ à?

Cao Y Nhụy vừa thấy Giang Hạo bước tới thì đứng dậy, rất rõ ràng, cô ta ở đây để đợi anh. Cô ta bước vài bước lên đón, nhìn anh với đôi mắt sưng đỏ, điềm đạm đáng yêu, “Chủ nhiệm Giang.” Giang Hạo lùi ra sau ba bước, nghiêm túc hỏi: “Bây giờ Viện kiểm sát có thể tùy ý ra vào thế à? Chưa tới giờ đã có thể tiếp khách rồi sao?”

“Em...”

“À, cô tìm chủ nhiệm Cao nhỉ,” Giang Hạo giơ tay lên nhìn đồng hồ, “giờ này chắc chủ nhiệm Cao đang đỗ xe, cô đợi đi, anh ta sẽ lên nhanh thôi.”

“Em tới tìm anh.” Cao Y Nhụy nói. Giang Hạo than thở, “Cô tìm tôi có chuyện gì? Chúng ta không có gì để nói cả.”

Cao Y Nhụy bước lên một bước thì Giang Hạo lùi về sau một bước, hơn nữa còn dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng trưng cô ta, tỏ rõ sự bất mãn của mình, Cao Y Nhụy cực kỳ bất đắc dĩ, đành phải nói, “Chủ nhiệm Giang, chúng ta vào trong nói được không?”

“Không cần, nói ở đây đi.” Giang Hạo từ chối ngay tại chỗ. Cao Y Nhụy mím chặt môi, dáng vẻ muốn nói lại không dám nói, cô ta nôn nóng nhìn sau lưng Giang Hạo, nếu anh trai cô ta đến thật thì chắc chắn cô ta không tiện giải thích.

“Em... em thật sự có lời cần nói với anh.” Cô ta ngăn không cho Giang Hạo đi vào, đôi mắt vốn đã hơi sưng đỏ, cộng thêm gấp gáp nên cô ta lại muốn khóc, “Nếu anh không ngại bị anh trai em và người khác biết thì em sẽ nói ở đây.” Giang Hạo cau mày, anh thật sự không muốn tính toán với một cô bé con, nếu cô ta hiểu lý lẽ thì anh cũng sẵn sàng nói chuyện rõ ràng. “Chậc..” Anh biểu hiện rõ sự bất mãn và phản cảm cực lớn của mình, “Được. Vào trong rồi nói, có điều tôi cho cô biết, tôi muốn nói rõ ràng với cô chứ không phải cho cô cơ hội gì cả.” Cao Y Nhụy cắn môi, vẻ mặt đau xót, cô ta ôm quyết tâm đâm đầu vào chỗ chết để tìm tới cửa, dù sao phải thử thì ít nhất có một nửa cơ hội, không thử thì chẳng có cơ hội nào.

Giang Hạo mở cửa, Cao Y Nhụy đi theo vào, “Mở cửa ra, không cần đóng.” Giang Hạo nói.

Cao Y Nhụy biết cơ hội này khó có được, bên cạnh là văn phòng của anh trai cô ta, nếu việc này bị anh trai cô ta biết thì nhất định sẽ mắng chết cô ta. Cô ta cũng có nhiều áp lực và kiêng kị, nhưng việc gặp lại Giang Hạo làm tình cảm chôn sâu trong đáy lòng nhiều năm bùng nổ, tất cả mọi áp lực và kiêng kị đều không là gì với tình yêu của anh. “Em biết hôm qua anh cố ý nói với em như thế, anh đang nói cho chị ta nghe.” Vừa vào, Cao Y Nhụy đã làm ra vẻ tự đánh giá cao bản thân, “Em có thể thấy được anh thích em, nhưng bị vướng những nhân tố khác nên không dám đối mặt, anh càng không muốn tổn thương em càng có nghĩa là trong lòng anh có em.” “..” Giang Hạo loạn thật rồi, may mà anh sống trong quân đội nhiều năm mới luyện được bản lĩnh bình tĩnh khi gặp bất cứ chuyện gì, nên không bật cười ngay. Anh hỏi lại, “Con mắt nào của cô thấy như thế hả?” Cao Y Nhụy bướng bỉnh nói, “Em nhìn thấy rõ.” “Đừng tự cho là đúng được không? Cô gái! Tôi đối xử với bất kỳ ai, nam hay nữ đều bình đẳng cả.” “Anh đã giúp em.” Cô ta cúi đầu nói.

“Tôi từng giúp rất nhiều người, ai cũng lấy thân báo đáp chắc? Vậy tôi còn sống nổi sao?” “Lúc huấn luyện quân sự em đã thích anh, mấy năm nay em không ngừng nghe ngóng tin tức của anh, biết anh ở quân đội, biết anh kết hôn, cũng biết anh ly hôn.” Cao Y Nhụy thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, nói nhỏ, “Tin của anh không dễ hỏi thăm chút nào, quân đội phong tỏa tin tức quá nghiêm.” Giang Hạo nói thẳng, “Vậy cô không biết tôi phục hôn rồi sao?”

Cao Y Nhụy ngẩng đầu đối diện với anh, vẻ mặt không chút ngạc nhiên mà còn thong dong nở nụ cười, “Anh không cần lấy cớ này để đẩy em ra, nếu anh phục hôn thì sao anh trai em không biết? Em đã xác nhận với anh trai em rồi, bây giờ anh đã ly dị, hơn nữa tài liệu nhân sự cũng ghi là ly dị.” Giang Hạo không nói gì, “Xem ra lỗ hổng quản lý của Viện kiểm sát rất lớn, một người ngoài cũng có thể tùy tiện xem hồ sơ nhân sự, hơn nữa tài liệu cũng không cập nhật kịp thời, đây là sơ sẩy nghiêm trọng về mặt làm việc.”

“Anh không cần cố ý nói thế, dù sao em biết hiện giờ trên pháp luật anh là người độc thân, như vậy là em có cơ hội.”

“.” Giang Hạo thật sự không biết nói gì, nói chuyện với những người trẻ tuổi này sao mà mệt vậy hả, có thể là anh đã lớn tuổi rồi, sự khác biệt quá sâu nên quả thực không thể thông hiểu nổi.

Cao Y Nhụy nhìn thẳng vào mắt anh không hề sợ hãi, cô ta vừa khóc vừa nói, “Nếu chúng ta gặp lại sớm một chút thì tốt rồi, em biết bây giờ anh có ràng buộc nhưng mọi thứ vẫn kịp mà, không phải sao? Em không muốn từ bỏ cơ hội này, em và chị ta có cơ hội bình đẳng để giành lấy anh, bây giờ anh thích chị ta nhiều hơn cũng không sao, em sẽ dùng thời gian để chứng minh anh sẽ thích em nhiều hơn.” Giang Hạo nhắm chặt mắt, không lẽ anh phải mở tiệc rượu phục hôn à? Hay là ra bảng thông báo dán ảnh gia đình và bản photo giấy kết hôn?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.