Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 354



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tịch Tuyết thay thế Hồng Thi, năng lực tổng thể của phòng Kế hoạch lập tức được nâng lên một bậc. “Thẩm Ngôn Thanh, Tịch Tuyết, ngày mai đi Thâm Quyến, trong một tuần phải giành về được dự án Hội chợ triển lãm quốc tế cho tôi, có thể chứ?” Thẩm Ngôn Thanh không có ý kiến gì, đây vốn dĩ chính là dự án của anh ta, ngày đầu tiên Tịch Tuyết tới công ty đã được cử đi công tác, dường như có vẻ hơi thiếu hợp lý, “Tổ trưởng, tôi vẫn chưa từng tiếp xúc với dự án này.” Kiều Tâm Duy cũng rất kinh ngạc, dự án này là cô và Thẩm Ngôn Thanh cùng nhau làm, đến giây phút2cuối cùng, tổ trưởng lại phân cho đồng nghiệp mới, trong lòng cô khó tránh khỏi mất mát.

Lý Thiến Vi nói: “Tịch Tuyết, lần này đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta là chủ cũ của cô, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Tôi nghĩ, không có ai thích hợp với dự án này hơn cô.”

Tịch Tuyết nghe thể mới gật đầu đồng ý, “Được, không thành vấn đề.” Sở dĩ cô đồng ý nhảy việc, trừ việc Thịnh Thể trả lương cao ra, điểm quan trọng nhất chính là cô cũng không vui vẻ ở công ty cũ. Đây là một cơ hội tốt để chứng minh bản thân mình.

Kiều Tâm Duy buồn bực thì buồn bực, nhưng quyết định8của lãnh đạo không cho phép cô nghi ngờ, chỉ là rất nhiều ngày nỗ lực đều vô ích mà thôi.

“Tâm Duy, giờ cô lập tức bàn giao lại công việc của Hội chợ triển lãm, sẽ bố trí việc khác cho cô.”

“Dạ, vâng.”

Trong phòng họp nhỏ, Kiều Tâm Duy bàn giao công việc của Hội chợ triển lãm, thực tế cô đã chuẩn bị hoàn tất, tư liệu rất tỉ mỉ xác thực. Tịch Tuyết: “Cô đã làm gần như hoàn tất rồi, tại sao tổ trưởng không sắp xếp cho cô đi?”

Kiều Tâm Duy: “Vấn đề này tôi cũng nghi ngờ lắm.” Tịch Tuyết: “Ngại quá, tôi không nên giành công lao của cô.” Kiều Tâm Duy cười: “Không sao, nhất định là2tổ trưởng có sắp xếp của tổ trưởng. Chúng ta cùng một tổ, mọi người thành công thì cuối tháng đánh giá tôi cũng lấy được tiền thưởng như nhau.” Tịch Tuyết cũng cười: “Được, về sau là đồng nghiệp, hy vọng chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè”

Kiều Tâm Duy: “Ừ, OK. Vậy cô làm quen với những tư liệu đó trước nhé, tôi đi tìm tổ trưởng đã.”

Tịch Tuyết: “Được.” Tịch Tuyết lật tư liệu xem thử, đúng thật là tỉ mỉ xác thực. Lúc cô còn làm với chủ cũ đã từng nghe tiếng Kiều Tâm Duy. Các đề án kế hoạch của cô vô cùng xuất sắc, hễ là dự án qua tay cô thì đều thành công. Nhưng2điều khiển Tịch Tuyết nghi ngờ chính là dường như Kiều Tâm Duy cũng không được coi trọng ở đây.

Cô nghĩ rằng mình vẫn cần thời gian để thích ứng với những điều này. Chạng vạng, Giang Hạo tan làm về đến nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm. Anh ngoẹo đầu nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang bận rộn trong phòng bếp, hơn nữa chỉ có mình cô, không có gì Hoàng. “Ba.” Hi Bảo gọi vọng xuống từ lầu hai, bé đỡ tay vịn cầu thang, trong tay còn cầm bút vẽ, trên bộ quần áo màu xanh dương nhạt đã trái một mảng xanh lá, phải một mảng đỏ rồi. “Ồ, Hi Bảo đang vẽ tranh à?”

“Vâng ạ, mẹ nói6chờ con vẽ xong là có thể ăn cơm. Ba, con vẽ tranh trước đã nha, ba tự chơi đi.”

“Ha ha, được, ba tự chơi.” Hi Bảo lại chạy nhanh về phòng mình, trong đó là thế giới nhỏ thuộc về bé. Giang Hạo đổi giày, cất túi xách, từ từ đi vào phòng bếp, “Ừm, thơm quá, nghe giống súp ngô hầm xương sườn, đúng không?”

Kiều Tâm Duy không đáp lời, tiếp tục bận rộn với công việc trong tay, cần tây xào bách hợp tính mát thanh nhiệt, tôm he luộc tươi ngọt dinh dưỡng, thêm canh rau chân vịt dễ tiêu và lưu thông máu, súp ngô hầm xương sườn vừa kích thích vị giác vừa bổ tim bổ phổi, ba món ăn một một canh, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng khỏe mạnh,

“Ui, tuyệt quá, bà xã, đôi tay đã lâu thật lâu không xuống bếp này của em còn có thể biến ra hoa cơ à?” “Tránh ra, lúc ở Lâm Châu ngày nào em cũng nấu cơm, nào đâu có ai dạy em.”

Giang Hạo hài lòng nhìn những món ăn trên mặt bàn, “Ôi chao tuyệt thật, thoạt nhìn còn ngon hơn dì Hoàng nấu, anh và Hi Bảo đúng là có lộc ăn, nào bà xã, hắn một cái.”

Giang Hạo mới vừa sà lại gần, Kiều Tâm Duy liền chống ngực anh đẩy ra, “Từ từ, em có việc muốn hỏi anh.” Nhìn vẻ mặt cô nghiêm túc, Giang Hạo cười rộ lên, hai tay vòng lấy eo cô nghiêng người dựa sang, “Chuyện gì mà không thể vừa ăn vừa nói, hôn một cái trước đã mà.”

Kiều Tâm Duy dùng ngón tay chống lại anh không cho anh tới gần, nghiêm trang nói: “Chuyện này em không muốn nói trước mặt con, bây giờ nói luôn.” “Được, em hỏi đi.” “Vụ Hội chợ triển lãm quốc tế Thâm Quyến, có phải anh không cho em đi công tác hay không?”

Đôi mắt Giang Hạo ngước nhìn lên trên trần, thành thật đáp: “Phải.”

“Tại sao?”

“Bắt anh một tuần không được gặp em anh không chịu nổi, Hi Bảo cũng thế.” Được thôi, lý do này khiến Kiều Tâm Duy không phản bác được một câu nào. Cô nói rất bất đắc dĩ: “Giang Hạo, anh không thể cứ can thiệp vào công việc của em như vậy.” Giang Hạo càng ôm cô chặt hơn, “Thời gian này anh khá bận, không thể xin nghỉ, em phải đi công tác một tuần, thật sự quá lâu, anh sẽ điên mất.”

“Có phải anh không muốn em đi làm hay không?”

“Không phải mà, em đi làm là chuyện tốt, anh đồng ý phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình. Rất nhiều bà nội trợ trong xã hội vì mất đi sự nghiệp, mọi việc đều dựa vào chồng, dần dà đánh mất bản thân, đánh mất quan hệ xã hội, nghiêm trọng hơn nữa là đánh mất hôn nhân. Đương nhiên, anh không nói làm nội trợ không tốt, nhưng có một công việc ổn định có thể khiến em càng tự tin hơn, càng có thể duy trì thái độ tích cực hướng về phía trước hơn.” Lời này Kiều Tâm Duy tin, bằng không Giang Hạo cũng sẽ không âm thầm giúp cô một tay khi cô đi tìm công việc khắp nơi. Nhưng mà, đồng thời Giang Hạo cũng kiềm chế sự phát triển của cô khắp nơi, tình huống giống như hôm nay đã không phải lần đầu tiên. Tuy rằng Lý Thiền Vi không nói rõ là ý của Giang Hạo, nhưng cô có thể cảm nhận được.

“Vậy thì tại sao? Anh có biết không, vì Hội chợ triển lãm này em đã điều tra bao nhiêu tư liệu, mấy ngày nay tăng ca thức đêm đều là vì dự án này, sao anh có thể chặn ngang vào lúc em sắp thành công chứ?”

Giang Hạo thản nhiên cười, môi nhẹ nhàng xẹt qua môi cô, sự nghiêm túc lạnh lùng ngày thường trong một giây này hóa thành va chạm miên man mềm mại, khiến cơn hờn dỗi vốn đang ngập tràn của cô biến mất hầu như không còn.

“Giang Hạo, anh đừng như vậy, em thật sự muốn biết nguyên nhân.” Kiều Tâm Duy lại nói. “Haiz, nói thế này đi, anh hy vọng em có một công việc ổn định, duy trì thái độ tích cực hướng về phía trước. Nhưng mà, anh không hy vọng em trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ. Đơn giản mà nói chính là, em yên ổn thành thời làm nhân viên nhỏ của em là được, cạnh tranh lên chức để cho người khác đi làm đi.”

Giang Hạo vỗ về gương mặt cô, mỗi khi cô vô cùng mệt nhọc, mí mắt sẽ bị thâm, có lẽ người khác không nhìn ra, nhưng anh nhìn ra được. Anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt cô, hơi ấn nhẹ, “Tâm Duy, nếu một người muốn vui vẻ, không phải là có được nhiều, mà là so đo ít, em leo lên càng cao càng khó lòng tự quyết, nơi phức tạp giống như Thịnh Thế, áp lực của cấp cao đều rất lớn, anh không muốn em như vậy.”

“Anh chỉ muốn mỗi ngày em đi làm, sáng đi chiều về, làm việc đúng phận sự là được. Tan làm rồi chăm Hi Bảo học tập, giải trí. Buổi tối cùng anh tập thể dục, nói chuyện phiếm, làm tất cả mọi việc chúng ta muốn làm, không cần bị quá nhiều công việc ràng buộc. Còn nữa, em đã có tiền như vậy rồi, chừa cơ hội lại cho người khác được không?”

Kiều Tâm Duy bỗng nở nụ cười, gật đầu nói: “Em hiểu ý của anh.”

“Còn có một điểm anh phải nhắc nhở em, Tịch Tuyết mới tới là một người có dã tâm rất lớn. Cô ta không thành công ở công ty cũ, xem như kẻ thất bại trong đấu tranh nội bộ. Bây giờ tới Thịnh Thế làm một chuyên viên kế hoạch, trong lòng cô ta nhất định sẽ không hài lòng với tình trạng hiện nay. Về sau tất sẽ ra sức trèo lên vị trí cao, vào lúc cô ta khá yếu thế, em giúp cô ta một lần, ít nhiều cô ta sẽ nhớ kĩ chút tình cảm này của em. Trong chốn công sở, thêm một người bạn là sẽ ít đi một kẻ địch.”

Kiều Tâm Duy không nghĩ tới nhiều như vậy, chính tai nghe được những điều này, lòng cô có sự cảm động không nói nên lời, “Em... em không biết anh suy nghĩ cho em nhiều như vậy.” “Đồ ngốc, em không cần phải biết, nhưng nếu như em có nghi ngờ hay khó hiểu, đều có thể tới hỏi anh, anh sẽ trả lời cặn kẽ, không hề giấu giếm. Anh chỉ muốn em đi làm nhẹ nhàng, nhà chúng ta không thiếu phần tiền lương này của em, em vui vẻ là quan trọng nhất.”

Kiều Tâm Duy nhón mũi chân, chủ động hôn lên môi anh, hai tay cô không tự giác trườn lên cổ anh, hôn anh càng sâu hơn so với anh hôn cô.

Giang Hạo phối hợp nửa ngồi trên mặt bàn, chân dài đặt nghiêng với mặt đất, kéo chiều cao của hai người đến vị trí hài hòa nhất. Hôn mãi, Giang Hạo không kìm lại được, tay anh vén góc áo của cô lên, len theo phần eo sờ lên. “Nhột...” Kiều Tâm Duy bắt lấy tay anh cách lớp quần áo.

Hô hấp của Giang Hạo càng ngày càng dồn dập, hôn nhẹ cũng dần dần biến thành mút mát, hôn môi cô chưa đủ, anh hôn lên lỗ tai cô, lại gặm nhấm xuống cổ của cô.

Kiều Tâm Duy không chịu nổi sự khiêu khích của anh, cơ thể cũng từ từ nóng lên, nhưng cô vẫn còn lý trí, cô vội tóm lấy tay anh đang lần mò không ngừng, nhắc nhở một câu, “Cẩn thận chơi lửa.”

Giang Hạo gặm nhấm ngực cô, vừa gặm vừa nói: “Đã nổi lửa rồi, không thu lại được” xoay người, anh đẩy cô đến cạnh cửa, đồng thời đè cô ở trên cửa, còn không quên giương mắt nhìn thử lên lầu hai, “Hi Bảo đang vẽ tranh rất nghiêm túc, không sao, nhé?”.

“Không sao cái đầu anh, ấy da đến giờ cơm rồi, ăn cơm trước.” “Ăn em trước.” Giang Hạo ôm cô xoay người thêm lần nữa, thuận tay đóng cửa phòng bếp lại, “Anh ăn em là đủ rồi, anh chờ không kịp rồi, anh nhất định phải ăn em.”

“...” Kiều Tâm Duy hoàn toàn không phản kháng được, muốn nói gì đều bị chặn miệng, không mở miệng được. Cô không ngờ sẽ làm chuyện đó ở trong phòng bếp, trừ mới mẻ kích thích, phần nhiều hơn là sự không tự nhiên và xấu hổ.

Giang Hạo đang thích thú, đè thấp giọng cười nói: “Chưa từng làm ở phòng bếp, thử xem sao, được dịp ngửi mùi cơm.” Kiều Tâm Duy bị ấn ở sau cánh cửa, nút áo ở ngực đều đã bị kéo ra. Đúng lúc này, cửa bị gõ vang, cách ván cửa, họ đều có thể cảm nhận được của rung lên, “Mẹ ơi mẹ, con vẽ xong rồi, có thể ăn cơm chưa ạ?... Ba, mẹ, ba mẹ đóng cửa làm gì vậy? Có phải lén ăn vụng xương sườn không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.