Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 356



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cầu hôn thì cầu hôn thôi, còn muốn chúng ta đi xem lễ ư?” “Em nói đúng rồi, Tân muốn cho người ta một niềm vui bất ngờ, thứ bảy này ở biệt viện Thủy Cảnh, mời cả nhà chúng ta đến xem, có muốn đi không?” “Dịp thế này chắc chắn phải đi chứ.” “Ừ, anh biết ngay em thích đi, vậy quyết định rồi nhé, anh làm việc đây.” Nói xong, Giang Hạo vội vàng cúp điện thoại.

Kiều Tâm Duy khinh bỉ, “Xí, nói cứ như em rất nhàn rỗi ấy, em cũng rất bận đấy nhé.” Sau nhiều năm, rốt cuộc Nguyễn Tấn đã sẵn sàng bước tới hôn nhân, làm anh em bạn bè tốt, nhất định Giang Hạo rất phấn chấn, cho nên anh mới chia sẻ niềm vui này với Kiều Tâm Duy trước tiên. Phía Nguyễn Tân thật ra2đã chuẩn bị rất lâu rồi, bắt đầu từ khi Hạ Chí từ bỏ tất cả mọi thứ đi theo anh đến Đô Thành, anh đã quyết định phải từ bỏ cuộc hôn nhân hoang đường kia, anh muốn sống một cuộc sống bình thường và hoàn toàn mới.

Sống trong gia đình quan chức cao cấp, hôn nhân của anh vẫn luôn không phải việc anh có thể làm chủ. Anh không có thành tựu như Giang Hạo, cũng không có sự quyết đoán tìm đúng người là kết hôn luôn của Giang Hạo, cho nên đến độ tuổi thích hợp, ba anh đã sắp xếp một đối tượng phù hợp. Đối tượng đó là Thẩm Giai Dĩnh, bọn họ là hai người có cùng cảnh ngộ.

Cho nên vào đêm tân hôn, khi Thẩm Giai Dĩnh nói ra rằng mình đã có người trong lòng, Nguyễn8Tấn cũng không kinh ngạc bao nhiêu. Anh rất bình tĩnh chấp nhận đề nghị của Thẩm Giai Dĩnh, yêu cầu chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực.

Thẩm Giai Dĩnh có người thương đã yêu nhau nhiều năm, chỉ vì gia đình phản đối mà vẫn không thể ở bên nhau, thể là bọn họ chuyển thành yêu đương ngầm, hơn nữa đã hứa với nhau, mặc dù không có hôn nhân, bọn họ cũng muốn làm người yêu cả đời.

Đương nhiên, đây lại là một câu chuyện khác.

Quan hệ vợ chồng của Nguyễn Tấn và Thẩm Giai Dĩnh chỉ tồn tại trong mắt cha mẹ đối phương, mối quan hệ này chỉ là thủ thuật che mắt mà họ sử dụng để che giấu người nhà. Khi đó, Thẩm Giai Dĩnh nói, Tân, tôi đã từng chống đối, nhưng không thành công. Nếu ngày2nào đó anh tìm được cô gái muốn ở bên cả đời, anh muốn cho cô ấy một danh phận, nếu vậy, chúng ta sẽ ly hôn. Nguyễn Tân cảm thấy Thẩm Giai Dĩnh chính là một phiên bản khác của mình. Điều khác biệt là cô ấy có người yêu, còn anh thì không.

Sau khi bàn bạc, nếu ly hôn, cha mẹ hai bên chắc chắn sẽ lại buộc bọn họ tái hôn, thà duy trì cuộc hôn nhân này, còn hơn lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn đó. Vì thế, họ đạt được một thỏa thuận bằng miệng, chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực, hai bên không can thiệp vào đời tư của đối phương. Lúc Nguyễn Tân quyết định cưới Hạ Chí, anh đã gọi điện thoại cho Thẩm Giai Dĩnh, Thẩm Giai Dĩnh chẳng những chúc mừng anh, còn2tích cực phối hợp ly hôn. Thẩm Giai Dĩnh hiểu ba của mình, chưa đạt mục đích thể không bỏ qua, cho nên để tránh cành mẹ đẻ cành con, cuối cùng bọn họ vẫn tiền trảm hậu tấu, trực tiếp đặt giấy chứng nhận ly hôn trước mặt ba. Bí thư Thẩm nhìn thấy giấy chứng nhận ly hôn thì không làm khó Nguyễn Tấn, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Quan hệ hôn nhân bốn năm cũng không thể làm cho họ nảy sinh tình cảm với nhau, cả phối hợp diễn kịch cũng đều rất miễn cưỡng, cuộc sống như vậy vốn dĩ không tiếp tục nổi nữa. Chẳng qua, một câu của bí thư Thẩm lúc ấy khiến đã khắc sâu vào ký ức của Nguyễn Tấn, bí thư Thẩm nói với con gái của mình, “Thẩm Giai Dĩnh, cho6dù con có ly hôn, cũng đừng mơ tưởng kết hôn với thằng đàn ông kia, ba sẽ không bao giờ đồng ý, trừ khi con cắt đứt quan hệ cha con với ba.”

Điều mà đoạn hôn nhân này lưu lại cho Nguyễn Tấn chỉ là sự lo lắng đối với Thẩm Giai Dĩnh. Anh nghĩ, với tính tình của bí thư Thẩm, có thể vẫn sẽ tìm đối tượng kết hôn có điều kiện tương xứng cho Thẩm Giai Dĩnh. Có điều bây giờ anh đã không thể quan tâm được nhiều như vậy, anh cần phải bảo vệ người mình yêu sâu đậm.

Sáng sớm thứ bảy, nhóm Giang Hạo đã tới biệt viện Thủy Cảnh từ sớm, đây là một câu lạc bộ tư nhân ở vùng ngoại ô Đô Thành, tuy vị trí địa lý hơi xa xôi, nhưng rất hút khách, đặc biệt là vào cuối tuần. Hôm nay, Nguyễn Tấn đã bao trọn, người được mời đều là bạn bè có quan hệ khá tốt với anh. Ai có người nhà đều mang theo người nhà, ai không có người nhà thì đến xem không khí vui mừng, tham gia náo nhiệt. Giang Hạo và Trần Kinh Nghiệp ngồi một bàn, Kiều Tâm Duy ngồi bên cạnh Giang Hạo, cô thường xuyên nhìn thời gian. Ngồi bên cạnh Trần Kính Nghiệp vẫn là Dương Đan, cách trang điểm thanh lệ của Dương Đan càng khiến cô ta có nét thanh cao độc đáo, là biên tập viên nên khí chất cực tốt.

Mọi người đang trò chuyện đầy hào hứng và chờ mong, bỗng nhiên Dương Đan chen một câu, “Nói thẳng ra cô ta chỉ là bồ nhí trèo được lên ghế vợ cả thành công thôi, thể mà cầu hôn phô trương như vậy, có đến mức đó không?”

Dương Đan nói với Trần Kinh Nghiệp, giọng không lớn, chỉ có người gần cạnh đó mới có thể nghe thấy. Nhưng cố tình là Giang Hạo và Kiều Tâm Duy ngồi ở đối diện bọn họ. Tính cả Trần Kính Nghiệp, ba người đồng thời nhìn cô ta. Dương Đan bị họ nhìn đến rất mất tự nhiên, “Sao thế, tôi nói sai ư? Chẳng lẽ không phải Nguyễn Tấn vì cô ta mới ly hôn?” Trần Kính Nghiệp xụ mặt, đè thấp thanh âm đe một câu, “Dương Đan, nếu không thích thì em đi đi, tôi không ép em đến đây.” Sắc mặt Dương Đan thoắt trắng bệch, cực kỳ xấu hổ, cô ta tức giận nhưng không dám nói, chỉ mím môi và cúi đầu, mắt nhìn xuống dưới bàn.

Kiều Tâm Duy và Giang Hạo liếc nhìn nhau, Kiều Tâm Duy cười gượng hai tiếng, nói lời giảng hòa, “Ha ha ha, Trần Kính Nghiệp, nếu anh cảm thấy nhàm chán thì ra ngoài tản bộ một lát đi.”

Trần Kinh Nghiệp nói: “Không sao, từ từ đi,” anh ta lại nhìn Dương Đan, nói với thái độ rất kém, “nếu lát nữa em lại nói những lời này, về sau đừng tới gặp tôi nữa!” Dương Đan cúi đầu, nhưng có thể cảm nhận được vùng áp thấp từ cô ta, cô ta tủi thân muốn bật khóc.

Giang Hạo khuyên nhủ: “Được rồi Kinh Nghiệp, người ta là con gái, tốt xấu gì cậu cũng chưa chút mặt mũi chứ, nói ít mấy câu đi.”

Thật ra không riêng gì Dương Đan, rất nhiều người đều hỏi thăm lẫn nhau lai lịch của cô gái này, rốt cuộc là cô gái có xuất thân thể nào mà có thể đánh bật con gái bí thư Thẩm.

Kẻ thứ ba thắng lợi, nói cho cùng cũng không vinh quang, kể cả bọn họ có nỗi khổ, kể cả bọn họ có cả một câu chuyện, nhưng trong mắt người khác đều giống nhau, cảm giác rầm rầm rộ rộ chỉ là tự người thứ ba cảm thấy thôi. Lúc này, vẫn là Trần Kinh Nghiệp đứng ra giúp bạn nói lời công bằng, “Mọi người đừng đoán mò, Nguyễn Tấn và Thẩm Giai Dĩnh ly hôn trong hòa bình, hôn nhân của họ từ lâu chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Mọi người chỉ cần biết rằng hôm nay người con gái đứng cạnh Nguyễn Tấn là cô gái này là được. Những chuyện khác thì đừng hỏi thăm, đừng bàn luận, đừng truyền bá lung tung, nói nhiều cẩn thận báo ứng lên người mình.”

Tất cả mọi người đều ngậm miệng, không khí trở nên có phần xấu hổ. Giang Hạo ghé đến bên tai Trần Kinh Nghiệp, nói nhỏ: “Cậu làm nghiêm trọng rồi, một bàn chúng ta cậu chặn được, nhưng cậu có thể chặn hết được miệng mọi người miệng à?”

“Tôi có chuyện là nói thẳng, phiền phức nhất là phụ nữ nhiều chuyện.”

Giang Hạo vỗ vai Trần Kinh Nghiệp, không nhiều lời nữa. Dương Đan bên cạnh như chim sợ cành cong, cẩn thận từng li từng tí. Đang nói chuyện, bên ngoài có người chạy vào, “Tới rồi, nam nữ chính hôm nay tới rồi.” Hạ Chí vẫn hồn nhiên không biết, cô chỉ được biết là thứ bảy phải tham gia một buổi party riêng tư, là lần đầu tiên cô quang minh chính đại dùng thân phận bạn gái của Nguyễn Tân tham gia kiểu party công khai này.

Dọc đường đi vào, gió xuân phất lên mặt, hoa tươi lót đường, Hạ Chí cười hỏi: “Đây là party cầu hôn sao? Bày biện lãng mạn đến vậy.” Nguyễn Tân nở nụ cười nhìn cô, không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Đến gần đại sảnh, tất cả mọi người đều đang nói chuyện phiếm, không ai chú ý đến họ. Lúc này, bỗng nhiên từ trong sân biệt thự bay ra một chiếc máy bay điều khiển từ xa, thân máy bay nhỏ và tinh tế, một dải lụa màu hồng gắn vào đuôi, chiếc máy bay nhỏ khi thì bay lên khi thì bay xuống, lúc quẹo trái lúc ngoặt phải, mang theo dải lụa nhẹ nhàng bay múa.

Máy bay vòng quanh hai người họ, đường kính càng bay càng nhỏ, dải lụa màu hồng nối thành một vòng tròn, Hạ Chí ngẩng đầu, vui vẻ khen: “Wow, chiếc máy bay này tuyệt quá.”

Nguyễn Tấn đột nhiên giơ tay lên, chiếc máy bay điều khiển từ xa dừng lại, phần đuôi dải lụa tự nhiên rơi xuống, Nguyễn Tân đi lên vài bước đúng lúc đón được đuôi dải lụa.

“Anh làm gì thế?” Hạ Chí vẫn chưa hay biết gì. Đuôi dải lụa có cột một thứ, Nguyễn Tấn tháo xuống, lúc này Hạ Chí đã hiểu ra, nước mắt ngay lập tức tràn mi. Những người bạn đứng rải rác đã ào ào xúm lại, vây quanh hai người, Nguyễn Tấn cầm nhẫn, quỳ một gối trước mặt mọi người, “Tiểu Chí...” Trong khoảnh khắc này, anh ta cũng rất căng thẳng, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, “Hôm nay người muốn cầu hôn chính là anh, em có đồng ý lấy anh không?”

Các bạn bên cạnh đều đùa bỡn, đừng đồng ý, đừng đồng ý, tôi tốt hơn anh ta, lấy tôi đi.

Hạ chí mừng quá phát khóc, cô muốn nói em đồng ý, nhưng khóc nhiều quá nên căn bản không nói được lời nào. Nguyễn Tấn vẫn còn quỳ, xung quanh đều là tiếng cười, cô sốt ruột nên cố sức gật đầu.

Vành mắt Nguyễn Tấn cũng đo đỏ. Anh đứng lên, đeo nhẫn lên tay cô. Anh nâng đầu cô, cúi xuống hôn lên đôi mắt cô, hôn lên chóp mũi, cuối cùng mới hôn lên môi. Tiếng cười vui vẻ, tiếng vỗ tay, huýt sáo xung quanh vang không dứt bên tai.

***

Qua cơn náo nhiệt, mọi người tự mình chơi. Hạ Chí khóc quá dữ dội, trên mặt đều là nước mắt, tròng mắt cũng đỏ quạch, Nguyễn Tấn bèn đưa cô lên phòng nghỉ ở lầu hai. Mọi người còn trêu chọc không cần phải vội quay lại đâu.

Trần Kinh Nghiệp đề nghị cùng chơi bi-a, còn lôi kéo Giang Hạo không tha. Đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy Giang Hạo chơi bi-a, trong một đám thanh niên tài năng và đẹp trai, chồng của cô vẫn chói mắt nhất.

Dương Đan ngồi cùng với cô, ngồi chán nên tìm đại chuyện để nói, “Chị Giang, hôm nay sao con trai chị không tới?”

“Bé đến nhà ông bà nội rồi, dịp hôm nay cũng không thích hợp với bé.” “Cũng đúng. Vậy... chị Giang, tôi... tôi muốn hỏi thăm chị một chuyện.” Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn cô ta, “Chuyện gì?”

Dương Đan hít sâu một hơi, gom đủ dũng khí rồi hỏi: “Trần Kinh Nghiệp... Vợ của anh ấy, chị có biết chuyện của vợ anh ấy không? Vợ anh ấy, rốt cuộc chết như thế nào?”

Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, “Trần Kinh Nghiệp không nói với cô?”

Dương Đan lắc đầu. “Nếu anh ấy đã không nhắc tới, tôi cũng không tiện nói đâu, đều là quá khứ rồi. Tôi cảm thấy cô không cần thiết phải hỏi, quá khứ không thể thay đổi được, quý trọng hiện tại mới là quan trọng nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.