*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giang Hạo cố hết sức để cho mình bình tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Tình nhân của ông ta tên là gì?”
“Người dẫn chương trình bản tin đang nổi của đài truyền hình Đô Thành, Dương Đan.” “Tôi biết rồi, các anh tiếp tục theo dõi, ngày mai tôi sẽ về” “Vâng.” Cúp điện thoại, trên mặt Giang Hạo phủ kín nỗi lo lắng đậm hơn, tình nhân của Đổng Tất Thắng là Dương Đan, bạn trai của Dương Đan là Trần Kính Nghiệp. Giang Hạo gọi một cuộc điện thoại cho Trần Kinh Nghiệp. Lúc Trần Kinh Nghiệp nhận điện thoại và cất tiếng “A lô”, nỗi lo lắng của Giang Hạo mới vơi đi một nửa.
“A lô, A Hạo có chuyện gì không?”
“Cậu đang ở đâu?” “Ở nhà, sao vậy muốn mời tôi uống rượu à?” Trần Kinh Nghiệp vẫn không biết gì cả, cứ tươi2cười nhẹ nhàng. Giang Hạo hỏi bằng lời lẽ chính đáng: “Chuyện Dương Đan cậu biết được bao nhiêu?”
Trần Kính Nghiệp cực kỳ nghi ngờ: “Cậu quan tâm đến cô ấy thể từ khi nào? Ha ha, tôi chỉ biết cô ấy tên Dương Đan, giới tính nữ, kỹ thuật cực tốt, lưỡi cực giỏi.” “Nghiêm túc một chút.” Giang Hạo gầm nhẹ. Lúc này Trần Kính Nghiệm mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không cười nổi nữa: “Sao vậy?” Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Dương Đan chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái đơn giản thôi đúng không?”
“Không phải.”
Giang Hạo dâng lên nỗi lo lắng, nín thở không dám thở mạnh. Anh lạnh giọng chất vấn: “Các cậu còn có quan hệ gì?”
Trần Kính Nghiệp nói: “Bọn này không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, bọn8này là quan hệ bạn tình hiểu chưa?”
“...” Giang Hạo nặng nề thở phào, Trần Kinh Nghiệp đáng chết, đúng là bị cậu hù chết. “Sao vậy A Hạo? Cậu quản rộng quá đấy.”
Giang Hạo tiếp tục hỏi: “Ngoài quan hệ bạn tình, các cậu có quan hệ phức tạp khác không? Ví dụ như về tiền bạc qua lại.” “Tiền bạc thì một lần 2000, qua đêm 5000 có tính không?” “...” Thật sắp bị cậu ta làm cho tức chết, “Dương Đan bị bắt rồi, tốt nhất cậu nên cư xử nghiêm túc về chuyện này, đừng có nói đùa.” Đầu bên kia điện thoại không hề lên tiếng, Trần Kinh Nghiệp bị dọa sợ đến sửng sốt. Giang Hao thở đều lại và nói rành mạch: “Dương Đan đã bị bắt, cô ta là tình nhân của Đoàn trưởng quân đoàn hai ở tổng bộ2lục quân Đô Thành, Đổng Tất Thắng. Đổng Tất Thắng đã dùng súng tự sát. Bây giờ cảnh sát nghi ngờ trong tay Dương Đan nắm giữ tin tức của Đổng Tất Thắng. Trần Kinh Nghiệp, cậu nghe cho kĩ, nếu cậu biết bất cứ điều gì liên quan đến Dương Đan, cậu lập tức đến cục Cảnh sát cung cấp thông tin. Cho dù không có, tôi đoán cảnh sát cũng sẽ tìm đến cậu rất nhanh, cậu phải hợp tác điều tra.”
Giang Hạo nói xong, đầu bên kia điện thoại mãi vẫn không có tiếng đáp lại, “Trần Kinh Nghiệp, có nghe thấy không?” Trần Kính Nghiệp cũng coi như người từng gặp sóng to gió lớn, nhưng chuyện này thật sự khiến khắp người anh ta đều rúm ró, “Tôi và Dương Đan vừa chia tay hôm qua.” Anh ta vô gáy rồi giờ mới2vỡ lẽ, “Ôi chao mẹ ơi, cậu nói số tối may hay là xui đây?” Giang Hạo thở phào nhẹ nhõm rồi cảnh cáo: “Cảnh sát tìm cậu thì cậu phải hết lòng hợp tác. Khi nào bắt đầu hẹn hò, hẹn hò bao lâu, cậu đều phải nói rõ ràng và đứng đắn một chút.” “Ừ ừ ừ, hiểu rồi. Theo tôi biết cô ta có một cái két sắt.”
“Thật sao? Có lẽ bên trong có tài liệu quan trọng.”
“A Hạo, vậy bây giờ tôi chủ động liên lạc với cảnh sát, hay là chờ cảnh sát tìm tôi?” Giang Hạo ngẫm nghĩ rồi nói: “Cậu liên lạc với cảnh sát và nói hết những điều cậu biết từ đầu đến đuôi. Tôi cũng sẽ liên lạc với đồng nghiệp bên kia để đi theo.”
“Được.”
Giang Hạo thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến Đổng Tất Thắng,6trong lòng anh vẫn bức bối khó chịu. Đất nước bồi dưỡng ra một cán bộ không dễ dàng. Ở tầng dưới cùng có thể chịu đựng được sự rèn luyện khốc liệt nhưng ở tầng trên cao lại chịu không được sự cám dỗ của lớp vỏ bọc đường. Trèo càng cao cám dỗ càng lớn, bảo vệ không được trái tim của mình thì cuối cùng cũng sẽ không giữ được quyền lực trong tay.
Năm đó Đoàn phó Vương Trạch của anh đã về hưu nhưng cuối cùng vẫn bị phán tù chung thân. Quãng đời còn lại của ông ta sẽ vượt qua trong nhà tù âm u cho đến khi chết già. Còn có người anh kính trọng nhất là Cận Tử Kiếm, dù che giấu sâu và kĩ đến mấy cũng bởi vì một người phụ nữ mà tuổi già khó giữ được danh tiếng. Bây giờ lại là Đổng Tất Thắng, chỉ sợ vấn đề của Đổng Tất Thắng càng nghiêm trọng hơn, cho nên mới lựa chọn sợ tội tự sát. “Chủ nhiệm Giang, đã kiểm kê xong, anh xem thử đi.”
“Ừ.” Giang Hạo nhận lấy danh sách, đây chỉ là điều tra một trong những chỗ ở của Đỗ Lương Nhân, số lượng đã khiến người ta cứng lưỡi rồi.
Anh nhìn xung quanh, thật sự không thể ngờ, trong căn phòng trang trí cổ xưa này thế mà cất giấu lượng của cái đáng kinh ngạc như thế. Anh không hiểu, tiền tài là thứ sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi, cẩn nhiều như vậy để làm gì?! Đều là tiền không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không thể sử dụng thì cần để làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì thỏa mãn lòng hư vinh của cá nhân? Vậy lòng hư vinh này phải lớn biết bao nhiêu?
“Thu đội đi!”
“Rõ.”
Lúc này ở Đô Thành, phía cảnh sát lập tức phong tỏa chỗ ở của Dương Đan ở đường vành đai hai và xới tung nơi này lên. Khi cảnh sát cạy ra một két sắt to bằng cái tủ quần áo hai cửa, mọi người sợ ngây cả ra. Châu báu và đồ trang sức chất tầng chất lớp kia hoàn toàn có thể mở được một buổi triển lãm luôn. Một người dẫn chương trình bản tin còn trẻ tuổi, thâm niên còn thấp, gia đình bình thường lại có được của cải lớn đến nhường này, chắc chắn là có vấn đề. Thật ra trong đài truyền hình cũng rất rối loạn, bản tin trực tiếp sắp bắt đầu rồi nhưng người dẫn chương trình lại chưa tới, người dẫn chương trình thay thế chưa hề chuẩn bị mà buộc phải cứng còng lên bục bản tin. Các lãnh đạo trong đài đều nhận được thông báo sáng mai đến cục Cảnh sát. Giám đốc Uông và chủ nhiệm Trương của phòng Thời sự đã được mời đến cục Cảnh sát uống trà. Vụ việc này, các đồng nghiệp ở phòng Thời sự đều bị cảnh cáo không được phép nói lung tung. Toàn bộ tin tức đều bị phong tỏa, một số tin nóng xuất hiện trên mạng đều bị chặn hoàn toàn, không thể tìm kiếm ra được. “Ý, ý, ý?” Kiều Tâm Duy kêu lên, “Sao vừa F5 đã không còn nữa? Grào grào, điều này chứng tỏ lời đồn là thật. Dương Đan chắc chắn đã bị bắt. Chao ôi quên chụp màn hình rồi.” Kích động quá mức nên làm ồn đến Hi Bảo ở bên cạnh. “Mẹ ơi, sao vậy?” Kiều Tâm Duy nhanh chóng đặt điện thoại di động xuống, vỗ lưng con trai, nhỏ giọng dỗ dành, “Không sao, không sao. Hi Bảo ngủ tiếp đi, tối ngày mai là ba đã về rồi.” “Con muốn nghe ba kể chuyện cổ tích, mẹ kể không hay bằng ba.” “Được được để ba kể, mau ngủ, mau ngủ nào.”