*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc này Kiều Tâm Duy đã cảm nhận được thứ nóng bỏng của anh đang phồng lên dù còn cách một lớp quần.
“Miệng anh ngày càng ngọt rồi đó.” “Ha ha, anh cũng không biết mà, anh vốn là một người lạnh nhạt, nhưng đối với em là miệng anh đều như bôi mật ấy. Bà xã à, không phải anh nói lời dễ nghe để dỗ em đâu, anh đang nói với em những suy nghĩ trong lòng anh thôi. Trước kia cái gì anh cũng giấu trong lòng vì cảm thấy ngại, cảm thấy không nói nên lời. Thể cho nên sau khi em rời khỏi anh, anh mới hối hận trăm bề vì không nói cho em biết những cảm nhận trong lòng anh. Bây giờ anh nghĩ gì đều muốn nói với2em, nói vài lần rồi thì không thấy ngại nữa, hơn nữa còn khiến em thấy yên tâm lẫn vui vẻ, thế thì cớ sao anh không làm chứ?”
“Anh nói có lý ghế nhỉ.”
“Suyt, đừng nói nữa, phải làm chuyện quan trọng rồi.” Nói xong, Giang Hạo vừa hôn cô vừa bế cô vào phòng.
Căn phòng xa lạ, không gian xa lạ làm tăng thêm cảm giác thần bí và kích thích giữa hai người, cảm thấy như đang hưởng tuần trăng mật vậy.
Sau khi từ làng du lịch về, Giang Hạo vừa vội vàng làm việc ở cơ quan, vừa lo toan cho quỹ từ thiện. Muốn thành lập một quỹ từ thiện không đơn giản, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của Thịnh Thế. Chuyện này là một chuyện lớn với Thịnh Thể, không8thể do một “người ngoài” như anh tự ý làm chủ được.
Mấy hôm sau, Giang Hạo nhận được tin trên điện thoại báo rằng khách sạn nghỉ dưỡng Bác Lan chính thức khai trương. Quan hệ của Thẩm Lộ rất rộng, có nhiều ý tưởng, mời đông đảo ngôi sao tên tuổi đến góp vui, tin tức lên hẳn trang nhất của cả lều báo xã hội và giải trí. Có thể nói, lần đầu khai trương của khách sạn nghỉ dưỡng Bác Lan cực kì thành công.
Hôm ấy anh đang làm việc trong văn phòng thì điện thoại di động chợt đổ chuông, anh cầm lên nhìn và có cảm giác “quả nhiên là thế”, Thẩm Đại Hải quả nhiên là gọi điện thoại đến. “Alo, Tổng giám đốc Thẩm, khó có khi ông lại6nhớ đến tôi nhỉ?”
Thẩm Đại Hải cười khen, “Thủ trưởng Giang, cậu đừng nói thế, bây giờ tôi chỉ là một người nhàn rỗi vô dụng thôi. Tôi vẫn muốn gọi điện thoại cho cậu nhưng lại không dám, sợ cậu không bắt máy.”
Giang Hạo nhắc lại, “Tổng giám đốc Thẩm, tôi xuất ngũ rồi.” “Ồ, đúng đúng đúng, bây giờ phải gọi cậu là Chủ nhiệm Giang, nói sai rồi, quen miệng, ha ha.” Giang Hạo không muốn tán gẫu chuyện nhà với ông ta mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Tổng giám đốc Thẩm tìm tôi có gì không?” Thẩm Đại Hải bắt đầu làm nền trước, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là thấy gần đây giá cổ phiếu của Thịnh Thể đang tăng trưởng mỗi ngày nên muốn chúc mừng3cậu.”
“Cảm ơn. Đây là công của cả đội ngũ.” “Cũng là mắt nhìn của cậu tốt mà... Chủ nhiệm Giang, nói thật, gần đây tôi muốn cải tiến khách sạn Bác Lan một lần nữa, nhưng thiếu tài chính. Khách sạn của Lộ Lộ mới vừa mở, vẫn chưa có lợi nhuận, tập đoàn Bác Lan cũng đang gặp phải sự tái cấu trúc và cải tạo lớn, cổ phần tôi đang nắm rất ít, hoa hồng được chia mỗi năm chỉ đủ cho chi tiêu gia đình. Bây giờ những người trẻ xuất hiện lớp lớp, người già như tôi cũng không muốn bị giết chết trên bờ cát, cho nên mới muốn hỏi cậu xem có thể giúp tôi không?” Giang Hạo hỏi: “Ồ, Bác Lan có cổ đông mới à?” Thẩm Đại Hải:5“Đúng thế, tôi hết cách rồi. Vì cuộc sống nên đã bán đi phần lớn cổ phần.” Giang Hạo cười, đương nhiên anh biết đây chỉ là lý do Thẩm Đại Hải nói cho có thổi, số tiền đó đều bị ông ta tiêu xài sạch rồi, mà bây giờ ông ta chỉ không cam lòng với cảnh bình thường mà thôi.
Giang Hạo nhớ kĩ lời Thẩm Lộ nói nên cũng sớm có đề phòng, anh nói, “Tổng giám đốc Thẩm, nếu ông đã thẳng thắn thì tôi cũng thẳng thắn với ông, ba tôi rất ghét tôi nhúng tay vào chuyện của Thịnh Thể. Ông muốn tôi đầu tư chỉ đơn giản là muốn lấy danh nghĩa của Tập đoàn Thịnh Thể để kéo Tập đoàn Bác Lan lên, nhưng tôi thật sự không thể làm chủ chuyện này được.”
“Tại sao cựu Thủ trưởng lại phản đối?” “Ba tôi có suy nghĩ của ông, nhưng quan niệm cũ kia rất khó thay đổi. Ông nhìn tôi bây giờ đi, thành thật đi làm ở Viện kiểm sát chứ không nhúng tay vào giới kinh doanh. Chỉ cần ba tối hơi thả tay thì tôi cũng sẽ không mặc kệ một tập đoàn lớn như vậy đâu, ông nói đúng không?” Thẩm Đại Hải liên tục gật đầu, “Phải, phải đó. Haiz, cựu Thủ trưởng cố chấp quá rồi.” Lần đầu Giang Hạo thấy suy nghĩ ngoan cố của ba mình cũng có thể đem lại tác dụng rất tốt. “Chủ nhiệm Giang, tôi không quấy rầy cậu làm việc nữa, có cơ hội lại hẹn nhau một bữa.” “Ồ, được.”
Giang Hạo cúp điện thoại, thở phào một hơi, từ chối người khác cũng cần phải có kĩ xảo.
Lúc này thư ký gõ cửa vào báo cáo: “Chủ nhiệm, đã xác định ngày mở tòa cho vụ án của Tập đoàn Nam Phương rồi.”
Vụ án tham ô của Tập đoàn Nam Phương được xử công khai ở Tòa án Nhân dân tối cao, rất nhiều kênh truyền thông có mặt.
Đỗ Lương Nhân xuất hiện trước mặt công chúng sau ba tháng bị giam giữ. Hắn mặc quần áo tù màu xanh biển, tóc cắt húi cua, lúc bị cảnh sát dẫn ra, cơ man nào là máy ảnh và tầm mắt sôi nổi nhằm vào hẳn. Có thể nhìn ra hắn rất căng thẳng, vẫn cúi đầu mãi.
Giang Hạo im lặng ngồi đó và nhớ lại ngày xưa, bức ảnh trên trang nhất của tờ báo kinh doanh, khi đó Đô Lương Nhân khí phách và hăng hái, rất ra dáng của một vị tướng quân. Bây giờ bị bắt vào tù đúng là khiến người ta thổn thức.
Ngoài Đỗ Lương Nhân thì còn có Dương Đan cũng bị dẫn ra. Dương Đan không trang điểm và mặc quần áo tù, kém xa hình tượng biên tập viên khôn khéo chỉnh tế của ngày xưa.
Dương Đan vừa ra đã bị một người phụ nữ luống tuổi ngồi hàng ghế đầu ném trứng gà vào người. Một tiếng “bốp”, trứng gà đập vào đầu Dương Đan một cách chính xác, vỡ tan, lòng trắng trứng ướt nhẹp dính lên tóc cô ta làm cô ta càng chật vật hơn.