Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 387: Cha mẹ đều yêu con cái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Chí lắc đầu, “Tôi sợ nước, tôi là vịt lên cạn.” “Không sao đâu, nước rất nông, huống chi còn có Nguyễn Tấn bảo vệ cô mà.” “Thôi, tôi vẫn nên ngồi ở đây với cô thì hơn, tôi thật sự không thích những hoạt động đó, trái tim chịu không nổi. Hi Bảo nhà cô siêu ghê, dám chơi cả tàu lượn trên nước, dũng cảm thật.” Kiều Tâm Duy nhìn bên kia, cười nói: “Lá gan của Hi Bảo đúng là rất lớn, đến công viên giải trí phải chơi tàu lượn siêu tốc hai lần. Tôi cũng không dám chơi, đều là ba nó chơi với nó, có ba ở đó, đúng là cái gì nó cũng không sợ.”

Hạ Chí nói: “Tôi từng nghe Tân kể một ít chuyện về hai người. Nói2thật lòng, tôi thật sự rất phục cô, cũng rất hâm mộ cô, là cô kiên trì mới có tất cả mọi thứ ngày hôm nay.”

Kiều Tâm Duy: “Đừng hâm mộ tôi, bây giờ hai người cũng rất tốt mà.”

Trên mặt Hạ Chí phủ đầy u sầu, “Bất kể thế nào, nói thẳng ra thì tôi chỉ là kẻ thứ ba lên ngôi, ngay từ đầu đã chẳng phải vinh quang. Tự tôi cũng biết, có rất nhiều người đều gièm pha sau lưng tôi, tôi đều coi như không biết.” “Cần gì phải để ý lời nói của những người không hiểu biết đó? Cuộc sống là tự mình sống, không phải nghe người khác mà sống, cớ gì cô phải để ý suy nghĩ của bọn họ?” Hạ Chí nhìn Kiều Tâm Duy, lo lắng8nói: “Về phía ba mẹ mình tôi vẫn không biết nên nói như thế nào. Nếu giấu giếm, sợ sau này họ biết sẽ càng đau lòng thêm, nếu nói thật, tôi sợ họ không chấp nhận được.” Cha mẹ đều có một mong ước, chỉ cần cô và Tổng giám đốc Nguyễn sống tốt là họ yên tâm rồi. Theo ý kiến của tôi, nếu cố định đón cha mẹ đến Đô Thành ở thì vẫn nên thẳng thắn nói ra cho thỏa đáng. Nghe được từ miệng của người khác sao hơn được nghe chính miệng con gái mình nói? Nếu cha mẹ cô vẫn ở lại quê quán, vậy thì giấu giếm một chút cũng có thế, lời nói dối mang ý tốt mà.”

Hạ Chí gật đầu, “Tôi hiểu rồi, ba mẹ tôi chỉ6có một cô con gái là tôi. Bây giờ không tới nhưng sau này chắc chắn phải đón họ lên dưỡng lão. Tôi nghĩ tôi phải tìm một cơ hội nói chuyện thẳng thắn với họ. Chỉ cần tôi thật lòng xin lỗi, ba mẹ tôi nhất định sẽ tha thứ cho tôi.”

Kiều Tâm Duy nhìn Hi Bảo từ xa, cô nói: “Ừ, cha mẹ đều yêu con cái, chờ cô có con thì sẽ hiểu. Chỉ cần con sống tốt, người làm cha mẹ thế nào cũng chẳng hề gì.”

Đô Thành

Hơn 10 giờ, Chu Tử Duệ mới về đến nhà. Hôm nay Lý Thiến Vi không tăng ca nên đã về trước. Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy trong phòng bếp sáng đèn, Lý Thiền Vi đang nấu bữa khuya cho anh.

“Về rồi à, em3nấu sủi cảo cho anh, đợi chút, sắp xong rồi đây.”

Chu Tử Duệ dịu dàng nhìn cô vợ mới cưới, tươi cười gật đầu. Anh thấy may mắn vì lựa chọn kết hôn của mình, có thể cho anh giảm một chút áp lực trong công việc.

Chỉ chốc lát sau, Lý Thiền Vi bê sủi cảo nóng hôi hổi ra, “Ăn đi, về nhà thì đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa.” Tinh thần của Chu Tử Duệ thả lỏng không ít, buột miệng nói: “Ừ, bây giờ anh Hạo đang nghỉ phép, chờ anh ấy trở về hẵng nói cho anh ấy đi. Đỡ phải làm hỏng tâm trạng tốt của anh ấy.” Lý Thiền Vi kinh ngạc nhìn anh hỏi: “Việc này có liên quan gì đến anh Hạo?”

Chu Tử Duệ hơi sửng sốt, đột5nhiên nhận ra mình nói lỡ miệng, ngay sau đó liền cười. Thôi, đây cũng không phải bí mật lớn gì, đến cùng cũng phải nói cho chị, “Không phải em vẫn luôn muốn biết người ủy thác của Thịnh Thế là ai sao?”

“Üm.”

“Chính là anh Hạo đó.” Chu Tử Duệ gắp sủi cảo, chấm tương rồi nhét thẳng vào miệng, vừa nóng vừa thơm. Lý Thiến Vi há miệng, cả người đều ngây ngẩn, “Giang Hạo? Chồng của Kiều Tâm Duy, Giang Hạo á?”. “Ừ, đúng vậy, cho nên anh mới chăm lo đặc biệt cho Kiều Tâm Duy, duyệt cho cô ấy nghỉ phép, đây đều là ý của anh Hạo. Chẳng qua là để tâm lý của các đồng nghiệp khác được cân bằng, anh Hạo đã thuyết phục Kiều Tâm Duy từ chức rồi, chờ bọn họ nghỉ phép về sẽ nộp đơn.” Lý Thiền Vi cảm thán nói: “Cô ấy có một ông chồng lợi hại như vậy, còn đi làm làm gì nữa?!”

“Chuyện trước kia của họ em cũng biết một chút đấy, đại khái là trong lòng Kiều Tâm Duy cũng không xác định chắc chắn nên mới muốn làm việc. Bây giờ có thể đồng ý từ chức ở nhà an tâm dưỡng thai, chứng minh rằng cô ấy đã rất yên tâm về anh Hạo rồi.”

Lý Thiền Vi vô trán của mình: “Ôi cha mẹ ơi, sao anh không nói cho em sớm một chút, trước kia em nhằm vào Kiều Tâm Duy như vậy, chắc chắn anh Hạo sẽ có thành kiến với em.”

“Ha ha, yên tâm đi, không sao đâu. Họ không phải người nhỏ nhen.” “Tử Duệ, anh Hạo chuẩn bị quay về tiếp quản Thịnh Thế ư?” “Anh ấy có ý định này, nhưng gia đình không đồng ý. Mong muốn của ông cụ là vẫn hy vọng anh ấy có thể làm chính trị. Anh ấy thấy cũng không sao cả, chỉ muốn thúc đẩy chuyện quỹ từ thiện. Anh ấy biết chuyện đấu tranh nội bộ bên trong tập đoàn. Tạm thời anh còn có thể kiềm chế Cát Quân, chờ khi anh không kiềm chế được ông ta nữa, anh ấy sẽ ra mặt.” Lý Thiền Vi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, mặc kệ Cát Quân hống hách cỡ nào, dã tâm lớn cỡ nào cũng vô ích.”

Chu Tử Duệ nắm tay chị và nói: “Em chỉ coi như không biết, ở công ty chúng ta nên làm gì thì làm đó, làm tốt công việc trong chức trách của mình là được rồi. Mặc kệ Cát Quân nhảy nhót như thế nào cũng vô ích. Hiện giờ anh Hạo không có thời gian trị ông ta, muốn trị ông ta chỉ là chuyện trong một nốt nhạc thôi.”

Lý Thiền Vi dùng ánh mắt sùng bái nhìn anh, “Ông xã, anh nói rất đúng. Anh bảo em làm thế nào em sẽ làm như thế, em theo anh.”

“Ha ha.” Chu Tử Duệ vừa ăn sủi cảo vừa cười, trong lòng cực kỳ thỏa mãn, “Tuổi của chúng ta đều không còn nhỏ, sinh cho anh một đứa con là việc quan trọng nhất. Công việc đã có anh, cái gì em cũng không cần bận tâm.”

Mấy tháng trước, Lý Thiền Vi vẫn là một người phụ nữ quá lứa lỡ thì, tính tình kỳ quặc, xử sự nghiêm khắc, người trong bộ phận đều lén gọi chị là Tề Thiên Đại Thánh. Từ khi hẹn hò với Chu Tử Duệ, chị dịu dàng với anh, chị làm nũng với anh, chị giặt quần áo nấu cơm cho anh. Những việc đó đều là phúc lợi mà sau khi hẹn hò anh mới phát hiện ra.

Chỉ khi một người phụ nữ yêu anh mới có thể dịu dàng với anh, làm nũng với anh, mới có thể cam tâm tình nguyện giặt quần áo nấu cơm cho anh. Có người vợ như thế làm anh rất mãn nguyện. “Em có muốn ăn một miếng không?” Lý Thiền Vilắc đầu, “Không ăn, sẽ bị béo.”

“Anh đút cho em.” Nói xong, Chu Tử Duệ kéo cổ của chị qua, dùng cách miệng đối miệng đút nửa miếng sủi cảo vào miệng chị. “Á, tởm muốn chết.” “Em còn chê anh tởm?” Lý Thiền Vi vừa ghét bỏ, vừa nhai sủi cảo, “Anh xấu quá, em thật sự không ăn đâu, em giảm béo.”

“Giảm béo? Đừng giảm, anh thích cảm giác có thịt một chút, em như vậy là vừa đẹp rồi.”

“Anh ăn đàng hoàng đi, em tắm trước đây.”. Chị đứng lên, Chu Tử Duệ kéo tay chị không tha, “Chờ anh ăn xong rồi tắm chung.”

“Không, anh ăn của anh đi, em đi đây.”

Lý Thiền Vi chạy trốn, Chu Tử Duệ tươi cười, tiếp tục ăn. sủi cảo này là mẹ và em gái của anh gói lúc kết hôn, gói rất nhiều, vẫn luôn cấp đông trong tủ lạnh. Từ khi ba mẹ ly dị, anh rất hiếm khi gặp mẹ. Lớn lên chuyển đến Đô Thành, số lần gặp mặt càng ít. Lần gặp mặt gần nhất là tận bảy năm trước. Hương vị của sủi cảo mẹ gói vẫn giống như trong trí nhớ của anh thời thơ ấu, nhiều năm qua anh cũng chưa từng quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.