*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “...” Đường Tự Điểm không có lời nào để phản bác.
Hạ Chí không muốn Tự Điểm khó xử nên nhanh chóng dập lửa, “Được dược, tôi đi. Không sao, mấy ngày nay quả thật tôi không có việc gì làm.” Phùng Tinh Tinh đưa tài liệu cho cổ với tư thế như kẻ thắng lợi, còn đắc ý nhìn Đường Tự Điểm và nói: “Có một số người ấy, cứ thích xen vào chuyện của người khác.”
Đường Tư Điềm tức giận, cô và Phùng Tinh Tinh là bạn cùng phòng thời đại học. Đấu đá nhau từ năm nhất đến tận năm tư, cuối cùng lại còn về chung một công ty, thật sự là nghiệt duyên. Hai người bọn họ, một người thì công khai là “công túa nhỏ” với trái tim2thủy tinh, thế mạnh là nũng nịu giả đáng yêu và đá lông nheo, còn một người khác thì theo trường phải cô nàng nam tính, mọi thứ đều dựa vào bản thân.
Đường Tư Điểm coi thường phong cách nịnh bợ của Phùng Tinh Tinh, mà Phùng Tinh Tinh cũng thường xuyên chế giễu Đường Tự Điểm là một con đàn ông không hơn không kém.
Những cô gái có hai tỉnh nết trái ngược như trời và đất thể này có lẽ không thể nào sống chung dưới một bầu trời được.
Nhưng hết lần này đến lần khác, trong xã hội hiện thực và trong công việc, hai loại người này đều dùng bản lĩnh của mình, sống một cách vừa kiêu ngạo vừa mạnh mẽ. Hạ Chí vừa bước ra khỏi cửa8phòng làm việc, một trận gió Tây Bắc quét tới, cô không khỏi run lên. Hôm nay thật là lạnh, nhiệt độ lại hạ xuống, chẳng trách Phùng Tinh Tinh không muốn ra ngoài. Có thể ngồi ở văn phòng có máy sưởi, ai còn tình nguyện ra ngoài để bị đông lạnh chứ?
Ngay lúc đó, cô thấy ở xa xa phía trước có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại. Người bước xuống từ trong xe đúng là ông chủ lớn Dương tổng của bọn họ, một người khác rất đỗi quen mắt, là Nguyễn Tấn.
Hạ Chỉ mừng rỡ, thật sự là đi ra ngoài gặp quý nhân. Càng đi đến gần bọn họ, tâm trạng của cô càng căng thẳng. Cô đang nghĩ phải làm sao để chào hỏi bọn9họ, bỗng nhiên một trận gió lạnh rất mạnh thổi tới. “Hự..” Chiếc khăn len to sụ đang quấn quanh cổ của cô theo gió bay lên, lập tức trùm lên đầu cô, làm cho cô quýnh vô cùng.
Cô cuống quýt kéo khăn quàng cổ xuống, Dương tổng và Nguyễn tổng đúng lúc đi ngang qua người cô. Họ đang trò chuyện với nhau, hoàn toàn không nhìn thấy cô đang bị khăn choàng “che giấu”. “...” Còn có thể bổ sung thêm một câu chào hỏi không? Haiz, thôi, người đã đi qua rồi. Trong lòng Hạ Chí khó tránh khỏi hơi mất mát, Nguyễn Tấn tới công ty, cô lại phải ra ngoài, cũng không biết Nguyễn Tấn có còn nhớ cô hay không. Bên trong công ty tài chính Hoa2Mậu, trong đại sảnh làm việc có một anh chàng vô cùng tuấn tú xuất hiện, tác phong nhẹ nhàng, phong thái hiên ngang, ngay cả sếp lớn cũng khách sáo mà tự tiếp đón anh, toàn bộ văn phòng đều sôi sùng sục.
Phùng Tinh Tinh bắt đầu nghe ngóng khắp nơi, “Hà Tử Thuận, người kia là ai, lại lịch thế nào?”
Hà Tử Thuần lắc đầu, “Tôi mà quen biết nhân vật lớn cỡ này thì còn ở đây làm công chắc?”
“Xi... Hiểu Mai, cô quen không?”
Lý Hiểu Mai cũng lắc đầu, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp, chắc là chị Lệ có thể biết đấy.”
Phùng Tinh Tinh lại không cho là đúng, “Chị Lệ chắc chắn cũng không biết. Nếu chị ấy biết, chắc chắn sẽ nói với tôi.2Một khách hàng quan trọng nhường này, chỉ có tôi mới có thể làm được.” Đang nói, Điền Lệ bước ra từ phòng làm việc của sếp lớn, chị ta đi thẳng đến phòng uống nước rót hai tách trà, rồi cung kính đưa vào trong. Phùng Tinh Tinh rất tinh mắt, nói: “Nhìn xem nhìn xem, chị Lệ tự pha trà kìa, sếp lớn cũng không cần chị Lệ pha trà đó.” Chỉ một lát sau, Điển Lệ lại đi ra, lần này, chị ta không có ý định đi vào lần nữa. Phùng Tinh Tinh bước nhanh xông lên trước, kéo Điền Lệ hỏi: “Chị Lệ chị Lệ, lại lịch của người kia là gì?”
Sắc mặt Điển Lệ rất nghiêm túc, chị ta nói: “Anh ấy chính là Phó tổng của Tập đoàn Viễn Đại, Nguyễn tổng.” “Hả?” Phùng Tinh Tinh rất kinh ngạc. “Không phải nói Phó tổng Tập đoàn Viễn Đại là một lão già à?”
Giây phút này trong lòng cô ta nóng nảy vô cùng, âm thầm lẩm nhẩm: “Mẹ nó, ai nói với tôi Phó tổng Viễn Đại là một lão già keo kiệt, làm tôi tặng cơ hội tốt như thể cho Hạ Chí. Đúng là không thể tha thứ mà!”
Điền Lệ bất mãn quở mắng: “Tin tức của cô không đúng thì trách được ai? Nhưng mà...” “Nhưng mà cái gì?” Phùng Tinh Tinh lại dấy lên hi vọng. Khả năng nịnh hót của cô ta là thượng thừa, hơn nữa không phân biệt nam nữ, Điền Lệ cũng bị cô ta nịnh đến nỗi rất dễ bảo.
Điền Lệ nói: “Nguyên tổng sẽ ở lại Hàng Châu một quãng thời gian, liên quan đến việc đầu tư của công ty chúng ta.”
Mắt Phùng Tinh Tinh sáng rỡ, “Chị Lệ, giao việc này cho tôi được không?”
Điền Lệ lườm cô ta, “Cô cho rằng cô đủ tư cách? Tổng công ty điều người tới, một nhân viên nghiệp vụ như cô có thể làm được việc gì?! Là Dương tổng tự mình xử lý”.
“Ôi chao chị Lệ, dù sao Dương tổng cũng là ông chủ, dù sao anh ấy cũng phải có trợ lý đúng không? Tôi làm được, chân chạy vặt cũng được.” Điền Lệ nói tiếp: “Tôi lại không biết tính toán trong lòng của cô sao? Tôi cảnh cáo cô nghiêm túc một chút, đừng lỗ mãng như vậy. Đây không phải là dự án nhỏ bình thường, phiền phức đấy, tất cả phòng ban chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau.”
“Dạ dạ dạ.”
Sau khi đã dò la thân phận của người đến thông qua Điền Lệ, Phùng Tinh Tinh vừa hối hận vừa phấn khích.
Hoa Mậu cũng được xem là công ty tài chính đứng đầu ở Hàng Châu, nhưng cũng chỉ là một trong những công ty cỏn con trực thuộc Tập đoàn Viễn Đại. Người ta là Phó tổng của Tập đoàn Viễn Đại, còn là một anh chàng vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi như thế, thật sự là tương lai rộng mở.
Đường Tự Điểm nhìn bộ dạng nịnh nọt kia của cô ta thì trong lòng tức giận, “Hám trai.”
“Cô đang nói ai đây?!” “Người nào hỏi tôi là nói người đó!” “Cô...” Ngoài ý muốn, lúc này Phùng Tinh Tinh không bị cô làm tức điên, mà chỉ lẩm nhẩm nói, “Tôi không thèm chấp nhặt với cô, hừ.” Sau đó, cô ta vẫn luôn im lặng ngồi yên tại chỗ, từng giây từng phút chú ý đến tình hình trong văn phòng của sếp lớn.
Đường Tự Điểm lườm cô ta, trong lòng hiện lên một từ - Ra vẻ!
Gần trưa, Hạ Chí mới vội vội vàng vàng trở về, trong lòng vẫn luôn mong ngóng có thể gặp mặt Nguyễn tổng, ít nhất có thể chào hỏi một cái.
Cô đi rất vội, ở khúc cua, không cẩn thận đụng phải Phùng Tinh Tinh vừa mới đi ra khỏi phòng làm việc của sếp lớn. “Á!” Phùng Tinh Tinh la lên, nước trà bắn thẳng lên phần ngực áo của cô ta. Phần ngực chiếc áo len màu xám nhạt có một vết bẩn, trông rất chói mắt. “Hạ Chí, cô không có đầu óc hả? Đi đường không mang mắt theo à?!” Phùng Tinh Tinh mỗi tay bê một tách trà, may mắn là đã uống gần hết. Hạ Chí liên tục nói xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, cô đột nhiên đi ra nên tôi không để ý.” Cô vừa xin lỗi vừa đưa tay nhặt vài lá trà trên ngực cô ta ra, “Thành thật xin lỗi.” Phùng Tinh Tinh tức lắm. Nếu là trước đây, với tính cách của cô ta chắc chắn sẽ làm ầm ĩ ngay từ đầu. Nhưng hôm nay thái độ cô ta rất khác lạ, cô ta chỉ đè thấp giọng nói: “Sau này sẽ tìm cô tính sổ!”
Phùng Tinh Tinh đi về chỗ ngồi của mình, cởi luôn áo len ra. Bên trong cô ta mặc một chiếc váy bó sát dài màu đen, lúc mặc áo len thì chỉ nhìn thấy phía dưới hồng. Cởi áo len ra thì là một chiếc váy vừa gợi cảm vừa không làm mất vẻ xinh tươi, phác họa dáng người của cô ta càng thêm thướt tha mềm mại.
Những đồng nghiệp xung quanh, đặc biệt là đồng nghiệp nam đều không tự chủ mà thốt lên một tiếng “Wow” đấy thán phục. Cô ta cũng không để ý, cầm khăn quàng cổ quấn quanh cổ làm phụ kiện, chỉ xem như là vừa đổi sang một tạo hình khiến bản thân càng hài lòng hơn. Sau khi đã đổi sang tạo hình mới xong, cô ta bưng tách trà lên, pha trà thêm một lần nữa rồi bế vào phòng làm việc của sếp lớn. Hạ Chỉ nhìn mà choáng váng, đổi cách gây chuyện hả? Lý Hiểu Mai ở bên cạnh thì thầm: “Xem ra, lần này Tinh Tinh đã lấy ra tất cả vốn liếng, không biết Nguyễn tổng ở bên trong sẽ phản ứng ra sao?” Hoắc Kiến bình thường vẫn thích làm trò lố lăng bỗng nhiên nói một câu: “Nguyễn tổng sẽ phải cứng thôi, không cứng thì đúng là Nhuyễn tổng!” Các đồng nghiệp lập tức phá lên cười. Lúc này Hạ Chí mới chợt hiểu, thì ra Nguyễn tổng vẫn ở đây, không hiểu sao trong lòng cô trở nên hào hứng. Sắp tới giờ nghỉ trưa, cuối cùng sếp lớn cũng dẫn khách quý ra, “Mọi người tới đây một chút.” Phùng Tinh Tinh tích cực nhất, lập tức đứng ở trên cùng, “Dương tổng có gì sai bảo ạ?”
Dương Thâm giới thiệu: “Đây là Nguyễn tổng từ tổng công ty Viễn Đại, cũng là anh em tốt của tôi. Một tháng tới sẽ ở đây chỉ đạo công việc của chúng ta, hi vọng tất cả mọi người có thể phối hợp tốt cùng nhau.” “Đương nhiên, nếu Nguyễn tổng có vấn đề gì có thể hỏi tôi, đối với công việc ở công ty tôi là người quen thuộc nhất.” Phùng Tinh Tinh xung phong nhận việc. Dương Thâm: “Tân, đây là người anh vừa gặp, tên Phùng Tinh Tinh, là nhân viên nghiệp vụ giỏi nhất của công ty chúng ta.” Phùng Tinh Tinh ưỡn thẳng sống lưng, nhoẻn miệng cười và vươn tay ra nói: “Xin chào Nguyễn tổng, được gặp anh là vinh hạnh của em.” Nhưng mà, Nguyễn Tân chỉ hờ hững gật đầu, “Xin chào.” Phùng Tinh Tinh vẫn cười, nhân tiện nắm chặt hai tay, làm động tác vừa nũng nịu vừa ngưỡng mộ để che giấu sự xấu hổ của cô ta. Các đồng nghiệp đều xúm quanh, phía trước đương nhiên là sếp lớn sếp nhỏ. Hạ Chí đứng ở bên ngoài, chỉ có thể thấy Nguyễn Tấn qua khe hở chứ đừng nói đến việc chào hỏi. Dương Thâm: “Đây là quản lý Điền Lệ, đây là hai phí quản lý, còn có... Từ từ rồi làm quen đi, tổng cộng có ba mươi mấy người, giới thiệu không hết, anh cũng không thể nhớ hết ngay lập tức.” Nguyễn Tấn gật đầu, “Ừ.” Ánh mắt của anh hơi đảo qua xung quanh quan sát mọi người, từ đầu tới cuối chỉ cười dửng dưng. Điền Lệ đề nghị: “Dương tổng, Nguyễn tổng, tôi đã đặt bàn ở Nghênh Hương Các để bày tỏ sự chào đón của chúng ta đối với Nguyễn tổng. Bây giờ đến đó là vừa vặn, hay là vừa ăn vừa nói chuyện đi.” Làm sếp lớn, cấp dưới hiểu chuyện như thế đương nhiên là điều vui vẻ, Dương Thâm cười nói: “Vẫn là cô nghĩ chu đáo. Được, vậy đi thôi, coi như là tiệc chào mừng anh.” Các lãnh đạo ăn cơm, tất nhiên không có chuyện của nhân viên, nhưng Phùng Tinh Tinh lại được Điền Lệ gọi đi cùng, khiến cô ta kiêu ngạo hất lên trời. Hầu hết mọi người đều đã vào thang máy, Hạ Chí vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Đường Tư Điềm lấy cùi chỏ huých cố và hỏi: “Sao vậy?” “Tự Điềm, cậu nói xem Nguyễn tổng có thấy mình không?” Đường Tư Điểm nói mà không hề khách sáo: “Nhiều người như vậy, nhìn thấy cậu mới là lạ.”