Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 399: Trợ lý của tôi



Trong căn hộ cao cấp của khách sạn, Nguyễn Tấn nhận được điện thoại của Giang Hạo, đối mặt với sự chất vấn như kéo tơ lột kén của Giang Hạo, rốt cuộc anh nói thật.

“Cậu đừng nghi ngờ. Không sai, lý do tôi rời khỏi Đô Thành là vì ba mình, ông ấy nhất định bắt tôi kết hôn2với Thẩm Giai Dĩnh.” “Vậy nên cậu vì chạy trốn hôn nhân mới đến Hàng Châu?” “Đúng thế.” Giang Hạo thở phào và hỏi: “Vậy cậu định khi nào về?” “Trước mắt ở đây ba tháng đã. Sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi đến tết trở về xem thử thái độ của ba tôi. Bên chú Thẩm chờ sốt8ruột hẳn cũng sẽ tìm người khác.” “Trốn tránh không phải là cách để giải quyết vấn đề, cố gắng giải thích với ba cậu đi. Nhà họ Thẩm cũng không phải dễ đưa đẩy, ba cậu cũng có băn khoăn và khó xử của ông ấy. Nếu thật sự không được thì chấp nhận sự sắp xếp của gia9đình cũng không có gì xấu. Sao phải làm ầm ĩ đến mức này.” Nguyễn Tấn hỏi ngược lại một câu: “Không phải khi đó cậu cũng vì chống đối ba cậu nên mới kết hôn gấp với Tâm Duy hay sao? Bây giờ sao cậu lại khuyên tôi thỏa hiệp?” Vừa dứt lời, Nguyễn Tấn cũng hối hận, không2nên nhắc đến Kiều Tâm Duy ngay lúc này. Giọng anh chậm lại: “Xin lỗi A Hạo, tôi không cố ý.”

Giang Hạo thờ ơ cười, dù thông qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự bất đắc dĩ và thiếu sức sống của anh, “Nếu biết tôi và Kiều Tâm Duy sẽ có kết cục thế này, còn2không bằng cứ nghe theo sự sắp xếp của gia đình từ sớm. Nếu không phải do tôi, Tâm Duy cũng sẽ không phải chịu tổn thương lớn như vậy, cũng sẽ không rời xa quê hương trong cô đơn tuyệt vọng.” Hai người im lặng một lúc, thật lâu sau, Giang Hạo còn nói: “Tân, tôi hiểu cậu. Nếu cậu đã quyết định như thế, tôi làm anh em chắc chắn sẽ ủng hộ cậu. Nếu cần tôi giúp đỡ, cậu phải nói với tôi một tiếng.”

“Tân, một chuyện cuối cùng, làm phiền cậu chú ý tin tức của Tâm Duy giúp tôi.” Mặc dù cơ hội xa vời, nhưng từ đầu đến cuối Giang Hạo vẫn không bỏ cuộc. Nguyễn Tấn trịnh trọng gật đầu, “Được, không thành vấn đề.” Cúp điện thoại, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh. Hai lớp kính thủy tinh đã ngăn cách rất tốt sự ồn ào huyên náo của khu thương mại cách đó không xa, chỉ có thể nhìn thấy một khoảng không gian đèn đuốc sáng trưng. Trên thực tế, anh rất hưởng thụ sự yên tĩnh này. Tuổi càng lớn càng xem nhẹ chuyện tình cảm. Trải qua chuyện của Chu Tiểu Y, hoặc ít hoặc nhiều anh có một cảm giác sợ hãi đối với phụ nữ. Mối tình đầu vẫn là đẹp nhất. Khi đó còn trẻ, ngây thơ, chỉ vì thích mà đến với nhau, nhưng mà, khi đó anh còn chưa hiểu trân trọng là như thế nào.

**

Công ty tự dưng nhảy ra một Tổng giám đốc, mặc dù chức vị nhỏ hơn một chút so với Dương tổng, nhưng chỗ chống lưng và quyền lực chắc chắn là lớn nhất. Phòng làm việc của Nguyễn Tấn ở trên lầu, nơi có thể lấy ánh sáng một cách tuyệt vời cùng với không gian rộng rãi, vừa đi ra còn có thể liếc thấy ngay tình hình của khu làm việc bên dưới. Ngay cả mấy nhân viên thường ngày làm chơi ăn thật cho qua bữa cũng không thể không nỗ lực 120%, tránh cho việc vừa bất cẩn là bị thất nghiệp. Cùng với tiếng giày cao gót, giọng nói nhỏ nhẹ khiêm tốn của Điền Lệ vang lên, hiểm khi chị ta cười xán lạn đến thế, Nguyễn tổng, phòng làm việc của anh đã được sắp xếp ổn thỏa. Anh đi lên xem thử, thiếu cái gì cứ nói thẳng với tôi, chắc chắn tôi sẽ đặt mua cho bằng được.” Nguyễn Tân nói: “Quản lý Điền khách sáo rồi, tôi cần một trợ lý, thiếu cái gì có thể để trợ lý đặt mua.” “Đúng đúng đúng, tôi đã giúp anh chọn trợ lý rồi, cô ấy chắc chắn sẽ làm anh hài lòng.” Điển Lệ gọi với về phía khu làm việc, “Tinh Tinh, lại đây.”

Phùng Tinh Tinh đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước, rạng rỡ đi tới. Ngày hôm nay phong cách ăn mặc của cô ta đúng là chói mắt, áo cashmere màu trắng gạo, váy phồng màu đỏ rực, như một cô gái trẻ xinh đẹp bước ra từ truyện tranh Nhật Bản.

Thật ra công ty bọn họ quy định khi đi làm phải mặc đồ công sở, nhưng Phùng Tinh Tinh vẫn cảm thấy quần áo đi làm quê mùa. Cô ta thường được sai đi tiếp đãi khách hàng, nên trong phòng làm việc chỉ có một mình cô ta là trường hợp đặc biệt, mỗi ngày đều mặc đồ và trang điểm lộng lẫy đi làm. Cô ta cười nịnh nọt bước lên trước và nói: “Nguyễn tổng cần gì cứ bảo tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp anh làm thỏa đáng.” Đường Tư Điểm ngồi dưới lẩm bẩm một câu: “Dã tâm lớn thật, son phấn dày như vậy mà không sợ bị sặc à?” Nguyễn Tân chẳng nói chẳng rằng nhìn cô ta, trong giọng nói của anh lộ ra sự không hài lòng rất rõ ràng: “Quản lý Điền, tôi cần một trợ lý, chứ không phải...” Anh dừng lại, lạ nước lạ cái, vừa mới đến đã soi mói khuyết điểm của người ta cũng không hay. Điền Lệ nói: “Tinh Tinh là nhân viên có năng lực nghiệp vụ tốt nhất ở chỗ chúng tôi, dù là cách làm người hay làm việc đều không thể bắt bẻ điều gì. Tôi nghĩ chắc chắn cô ấy sẽ trở thành trợ lý đắc lực của anh.” Nguyễn Tấn mỉm cười, “Nếu là nhân viên có năng lực nghiệp vụ tốt nhất làm trợ lý cho tôi, chẳng phải là vùi dập cô ấy sao? Cô ấy vẫn nên được giữ lại ở vị trí cũ để tiếp tục phấn đấu đi.” “Việc này...” Điền Lệ khó xử, hôm qua sau lúc tan làm, Phùng Tinh Tinh chẳng những mời chị ta đi thẩm mỹ trọn gói, còn dạo phố mua cho chị ta không ít thử. Mục đích của Phùng Tinh Tinh chính là muốn Điền Lệ đề cử cổ ta trở thành trợ lý của Nguyễn Tấn. Điển Lệ cũng biết suy nghĩ của Phùng Tinh Tinh, thanh niên mà, luôn có thất tình lục dục, sao chị ta lại không giúp người ta hoàn thành ước nguyện? Phùng Tinh Tinh thấy thế, chủ động nói: “Xin Nguyễn tổng yên tâm. Làm trợ lý của anh sẽ không ảnh hưởng đến chuyên môn, những khách hàng lớn của tôi đều là khách cố định.” Nguyễn Tấn nói thẳng: “Tôi đã chọn được người rồi, chính là cô ấy.” Anh chỉ tay vào một góc phòng làm việc, “Cô Hạ Chí” “Cô ta?” Không chỉ Phùng Tinh Tinh kinh ngạc, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Hạ Chí, ngay cả chính Hạ Chí cũng biểu lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Phùng Tinh Tinh khinh thường nói: “Hạ Chí chỉ là một người mới, chẳng những chuyên môn không quen thuộc bằng tôi, cô ấy cũng không đủ cẩn thận.” “Thật sao? Chuyên môn tôi cũng chưa quen, về việc cẩn thận tỉ mỉ hay không, tôi cảm thấy cô ấy rất cẩn thận.” Nguyễn Tấn không nhanh không chậm nói, “Cô Hạ, lần gặp trước chuyến bay của tôi trễ sáu tiếng, để cô đợi lâu, tôi còn chưa biểu đạt sự áy náy của tôi.”

Với thái độ dịu dàng nhã nhặn của Nguyễn Tân, cộng thêm giọng nói trầm thấp đĩnh đạc của anh, cùng chất giọng ung dung không vội vàng, ngay cả nghe anh nói cũng là một sự hưởng thụ.

Anh nói: “Tôi còn có cuộc hẹn với Dương tổng của các cô nên đi trước. Cô chẳng những giúp tôi sắp xếp khách sạn, còn đưa hành lý của tôi về phòng an toàn, tôi chân thành cảm ơn. Hơn nữa nhân viên phục vụ khách sạn còn đưa vòi sen mới tới, tôi mới biết là cô đã kiểm tra thiết bị trong phòng và phát hiện vòi sen ở phòng tắm có vấn đề nên nhanh chóng phản hồi với khách sạn. Điều này đủ để tôi có thể thấy rằng cô rất cẩn thận.”

Nói xong, Nguyễn Tấn mỉm cười và gật đầu với Hạ Chí. “Không biết cô Hạ có đồng ý làm trợ lý của tôi hay không? Hai người mới chúng ta có thể cùng nhau làm quen một chút.” Có lý do gì để từ chối nữa, Hạ Chí ngậm miệng sửng sốt cổ không bật cười, “Được, được ạ” Thì ra anh ấy vẫn luôn không quên cô, thật ra, cô càng muốn nói một câu “Tôi đồng ý”. Sắc mặt Phùng Tinh Tinh xấu hổ đến nỗi không giữ được nữa. Thứ nhất là khó xử vì bị từ chối, thứ hai là Nguyễn tổng lại khen ngợi Hạ Chí trước mặt mọi người, mà đây chính là người cô ta coi thường nhất.

Trong mắt Phùng Tinh Tinh, Hạ Chí chẳng qua chỉ là một con mọt sách, một cái bình hoa có bằng cấp cao hơn cô ta một chút, cao hơn cô ta một chút, eo nhỏ hơn cô ta một chút, cân nặng nhẹ hơn cô ta một chút mà thôi, căn bản là không có năng lực và bản lĩnh gì. Nguyễn Tấn nói: “Được, cô đồng ý là tốt nhất rồi. Tôi có yêu cầu rất nghiêm khắc với trợ lý, hy vọng cô có thể đảm nhiệm.”

“Vâng, tôi chắc chắn sẽ cố gắng.”

“Vậy thì tôi sẽ đưa cho cô nhiệm vụ đầu tiên, tìm một chỗ mà mọi người thích, tiệc đứng tối nay, tôi mời khách.” Mọi người vỗ tay hân hoan, Cảm ơn Nguyễn tổng.” Màn kịch vui này khiến những lời gièm pha ở phía dưới ập đến tới tấp. Lần đầu tiên, Phùng Tinh Tinh bị bêu xấu ở trước mặt mọi người.

Người vui sướng nhất không ai khác ngoài Đường Tư Điềm, cô nói thẳng ra: “Ha ha ha ha, Hạ Chí, đây chính là sự đền đáp khi cậu tốt bụng giúp người khác. Còn cái đứa nịnh hót kia, đưa tới của người ta cũng không cần, ha ha, mùi vị chè bế môn* này chắc chắn là rất ngon.”

(*) Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn, ở đây ý chỉ bị từ chối thẳng thừng. Phùng Tinh Tinh lập tức giận dữ, chỉ vào mũi Đường Tư Điểm mắng: “Đường Tư Điềm, cô đang nói ai đó?” “À, ai cãi lại tôi thì tôi nói người đó.”.

Điền Lệ nhanh chóng ẩn Phùng Tinh Tinh lại, “Ôn ào lớn tiếng như vậy làm gì, không sợ Nguyễn tổng ở phía trên nghe được à?... Mọi người cùng ở một phòng, quan trọng nhất chính là hòa hợp ở cùng nhau. Các cô có ân oán cá nhân gì đó, xin các cô tự mình giải quyết, đừng ảnh hưởng đến công việc của mọi người.”

Đường Tư Điềm mượn cơ hội nói: “Chị Lệ, tôi đến Hợp Quý một chuyến, hôm qua tôi đã nói trước với chị rồi.” “Được, nghe nói mẹ Lý tổng vừa xuất viện cách đây không lâu, thay tôi gửi lời hỏi thăm đến Lý tổng.” “Không thành vấn đề.” Đường Tư Điểm cầm túi lên, liếc cặp mắt khinh miệt về phía Phùng Tinh Tinh, đồng thời dùng khẩu hình miệng nói với cô ta-Quả báo ngay trước mắt. Phùng Tinh Tinh tức giận đến mức cả người khẽ run, “Chị Lệ, cô ta...” Điền Lệ đành an ủi: “Được rồi, được rồi, Nguyễn tổng tự mình nhắc tên thì tôi cũng không còn cách nào. Tự Điểm nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng không cần cứng chọi cứng với cô ấy.”

“Nhưng mà tôi...”

“Như vậy đi, đơn hàng của Đại Đồng giao cho cô, hài lòng chưa?” Mắt Phùng Tinh Tinh sáng lên, đơn hàng của Đại Đồng vẫn luôn do Điền Lệ tự mình bàn bạc, bình thường dự án Đại Đồng luôn là dự án lớn mấy chục triệu, sau khi hoàn thành sẽ được trích không ít phần trăm. Trừ điều đó ra, Đại Đồng còn âm thầm cho rất nhiều lợi ích. Nếu được đảm nhiệm đơn hàng của Đại Đồng, cô ta không đi làm cả năm cũng có thể ăn sung mặc sướng “Thật ạ?” “Thành tích của con trai tôi gần đây giảm sút rất nghiêm trọng, tôi muốn dành thời gian tập trung vào thẳng bé. Sang năm nó phải thi đại học, nếu không trông coi kĩ thì sẽ muộn. Tối hôm nay tôi hẹn ăn cơm với Cao tổng, cô đi cùng tôi, tôi giới thiệu cho hai người quen nhau. Từ từ tôi sẽ giới thiệu khách hàng của tôi cho cô.” Tâm trạng của Phùng Tinh Tinh lập tức tốt hơn, “Cảm ơn chị Lệ, vẫn là chị Lệ tốt với tôi.” “Ừ, cô nói ngọt lại biết làm việc, giao cho cô tôi cũng yên tâm. Được rồi, làm việc đi.” “Da.”

****

Cuối tuần, bạn cùng phòng đại học Đào Hiểu Nhiễm đến Hàng Châu công tác. Hạ Chí rất vui, cô và Hiếu Nhiễm làm bạn cùng phòng sáu năm, đều là bạn tâm sự tình cảm của nhau. Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Hiếu Nhiễm trở về quê ở Đông Bắc, còn có lựa chọn Hàng Châu ở khá gần quê nhà. Mặc dù cách xa hàng nghìn kilomet, nhưng tình cảm giữa hai người vẫn rất tốt như trước đây. Vào cuối tuần, Hạ Chí dẫn Đào Hiểu Nhiễm đến The Mixc náo nhiệt, mua sắm ăn uống giải trí, ba thú vui không thể thiếu. Bỏ qua sự nghiêm túc cẩn thận và bó buộc khi làm việc, được ở bên cạnh bạn thân là điều thoải mái nhất. Hai cô gái dường như trở lại thời đại học, đơn giản mà vui vẻ. “Hạ Chí, mau lên mau lên, phim bắt đầu chiếu rồi.” Hạ Chỉ ôm một ly bắp rang lớn, mỗi tay còn cầm một ly Coca cola, “Đây, nước ngọt của cậu, kịp mà, còn chiểu quảng cáo trước phim nữa, chúng ta đi vào là vừa đúng lúc.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, quay người lại, Nguyễn Tấn đang đứng ở sau lưng cố, cao lớn tuấn tú, như cây ngọc đón gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.