Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 4: Mình còn phải chạy sô



Gương mặt Giang Hạo vẫn không thay đổi, anh lại chuyển chủ đề thêm lần nữa: “Kính Nghiệp, xem ra cuộc sống tân hôn của cậu rất thú vị”

Trần Kính Nghiệp ngại ngùng cười cười, đối diện với ánh mắt tràn ngập chờ mong của Văn Thanh, anh ta lúng túng nói vài chữ: “Phục vụ sao vậy nhỉ, mãi mà cà phê của Tâm Duy vẫn chưa bưng lên?”

Vân Thanh trùng chồng mình, thôi thì cô đành hỏi tiếp vậy: “Giang Hạo, bình thường anh thích làm gì?”

“Bắn súng, đua ngựa, cắm trại dã ngoại, tập boxing, đôi khi sẽ đi tắm biển”

“...” Hoàn toàn không có điểm chung gì cả. Vân Thanh vẫn tiếp tục kiên trì hỏi: “Ha ha, bình thường anh có thích xem phim không? Gần đây có một rạp chiếu phim, chúng ta ăn cơm xong thì đi xem phim được không? Sau khi làm việc xong Tâm Duy rất thích đi xem phim, thú vui nho nhỏ của cậu ấy đấy”

Giang Hạo hơi cau mày, lạnh nhạt nói: “Không thú vị lắm. Từ trước đến giờ tôi không tốn thời gian vào những việc vô nghĩa như thế?

Bầu không khí lại trở nên lạnh đến mức đóng băng.

Kiều Tâm Duy như đang ngồi trên bàn chồng. Sau khi đi xem mắt nhiều lần, cô tưởng mình đã đạt đến cảnh giới bách độc bất xâm, nhưng lần đầu tiên cố gặp phải một người đàn ông ngạo mạn như vậy. Cứ ngỡ rằng mình đã chết lặng trước những cơn biển động, hay nói khác hơn, cô có thể bình tĩnh đối diện với mọi tình huống. Nhưng rốt cuộc cô vẫn là một người nóng tính, hơn nữa lòng tự trọng của cô còn cao ngút ngàn. Người đàn ông ngồi đối diện ăn mặc thẳng thớm, cách nói chuyện và hành động rất tử tế, mọi khía cạnh đều rất phù hợp, ngoại trừ việc mắt của ta lại nằm trên đỉnh đầu.

Cô vừa bị cô của mình chọc tức muốn chết, vì mẹ nên phải nhịn, bây giờ gặp một gã đàn ông ngạo mạn thế này, cô thật sự không thể nhịn nổi nữa.

Ngay lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, đồng thời đưa thực đơn cho họ.

Kiều Tâm Duy đẩy ra bảo: “Không cần đầu, đưa cho mọi người đi” Vừa nói, cô vừa rút tờ tiền từ ví ra đập lên bàn: “Cà phê coi như tôi mời, chuyện ăn cơm tối không tham dự, tôi không có tiền cũng không có thời gian. Đi trước nhé, mọi người từ từ dùng bữa”

“Tâm Duy, đừng đi mà” Vân Thanh xấu hổ, vội kéo cô lại.

“Ngại quá Vân Thanh, mình còn phải chạy số”

“Chạy số?”.

Kiều Tâm Duy cười cười, cô lạnh lùng nhìn Giang Hạo, cố gắng nói rõ từng từ một: “Đúng vậy, cuộc xem mắt như thế này thật vô nghĩa, nếu đã vô nghĩa thì đừng lãng phí thời gian của mọi người, mình còn phải đi xem mắt tiếp đây. Vân Thanh, mai gặp ở công ty nhé?

Cô ngẩng cao đầu bỏ đi, giày cao gót dẫm lên trên nền gạch bóng vang lên tiếng “cạch cạch”. Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, mắt Giang Hạo hơi sáng lên. Bấy giờ, anh mới ngẩng đầu nhìn vào bóng lưng của Kiều Tâm Duy một lúc, lòng hiếu kỳ vẫn luôn ngủ yên trong lòng anh bỗng sục sôi vì câu “chạy số” của Kiều Tâm Duy.

A, cô gái khóc đến nỗi trôi hết lớp trang điểm trong nhà vệ sinh nam cũng không phải là loại thiếu não, khá thú vị đấy.

Trên con phố nhộn nhịp, người đi đường vội vã, nếu không phải chân bị đau vì mang giày quá cao thì Kiều Tâm Duy khó mà trông thấy Kỷ Tiểu Hải đang đứng trước của bệnh viện.

Kỷ Tiểu Hải trông có vẻ không ổn lắm, một kẻ ưa sạch sẽ như anh ta chắc chắn sẽ không cho phép mặt mình lún phún rầu và cổ áo sơ mi trắng bị ố vàng.

Cuộc sống của anh ta không ổn thì cô càng cảm thấy vui vẻ.

Hẳn là vì ánh nắng quá chói chang, hẳn là vì những cơn gió hôm nay mát rượi, cô thoáng khẽ run. Cô không hề nghĩ rằng bản thân sẽ bình tĩnh như vậy khi đối diện với người đàn ông này, thậm chí cô còn không thấy lòng mình dậy một chút gợn sóng nào.

“Tâm Duy, đã lâu không gặp, em... em khỏe...”

Kỷ Tiểu Hải như không hề chuẩn bị trước, nhưng ánh mắt anh ta vẫn ngập tràn sự mong đợi, Kiều Tâm Duy rất hiểu người đàn ông này.

“Tâm Duy... gần đây em khỏe không?” Kỷ Tiểu Hải cười cười, dời chân dúi lên trên những mẩu thuốc lá đang nằm ngổn ngang dưới đất. Rõ là anh ta rất bất ngờ trước lần gặp mặt này, cho nên trở tay không kịp.

Kiều Tâm Duy cười ngao ngán, một người bị bạn thân cướp đi vị hôn phu và nhanh chóng nhận được thiệp cưới của bọn họ, một người vừa phải bận rộn vì công việc vừa phải cố gắng đối phó với những buổi xã giao để xem mắt, một người vừa đi xem mắt hai tên đàn ông cực phẩm trong cùng một ngày, liệu có khỏe không?!

Nhưng mà, cố chắc chắn sẽ không bộc lộ sự mệt mỏi của mình trước mặt Kỷ Tiểu Hải.

Cô đứng thẳng lưng, vì xem mắt nên cô ăn mặc trang điểm rất cẩn thận, cô rất tin tưởng vào vẻ bề ngoài của mình bây giờ: “Rất khỏe, sếp xem trọng tôi, đồng nghiệp rất thân thiện, tôi vừa mới quen vài người bạn mới, à đúng rồi, người hẹn tôi đang chờ ở gần đây, tôi định đi tới đó”

Kỷ Tiểu Hải mím môi, đây là động tác anh ta thường làm mỗi khi đau khổ. Anh ta đang suy nghĩ xem mình sẽ nói gì. Một vài câu đã đến đầu mối nhưng vẫn không dám thốt thành lời, anh ta lạnh nhạt nói: “Thật à, vậy là tốt rồi, anh... anh cũng có việc, em đi đi, đừng để người ta chờ”

“Được” Kiều Tâm Duy nở nụ cười rất tươi, cô không biết nụ cười của mình trông giả dối đến mức nào.

Kỷ Tiểu Hải vò tóc, trông có vẻ cay đắng và buồn bực, nhưng anh ta không nói gì, chỉ im lặng đi qua của bệnh viện.

Bóng lưng của anh ta toát lên vẻ cô đơn.

Giây phút đó, Kiều Tâm Duy nhận ra rằng cô đã đánh giá thấp khả năng tự chữa lành vết thương của mình. Những nỗi đau đớn và chua chát trong giây phút Kỷ Tiểu Hải quay lưng dâng lên cuồn cuộn, như nước sông chảy ngược ra biển lớn.

Trong suốt bảy năm, Kỷ Tiểu Hải đã mang đi biết bao tuổi trẻ và ước mơ của cô, mỗi câu nói hay hành động của anh ta đã sớm khắc sâu vào xương tủy. Cô không khóc bởi vì không muốn sụt sùi với những hồi ức xưa cũ, cô không bị thương vì không muốn nhớ lại bao nỗi buồn đau, cô không đau bởi vì không thể nói ra thành lời.

****

Bộ phận thiết kế ở Tập đoàn Viễn Đại.

Sáng hôm nay, vừa bước vào cửa chính văn phòng, Vân Thanh đã nhìn thấy Kiều Tâm Duy đang ngồi ở bàn làm việc, cô nàng cười hì hì đi đến: “Tấm Duy, có tin tốt cho cậu này”

“Cậu đi trên đường dẫm phải cứt chó hay là cà thẻ vào cửa muộn một giây?”

“Đừng mà, mình biết hôm qua hơi lỗ mãng, chưa chuẩn bị gì cả đã mời cậu đến. Đúng là Giang Hạo rất kiêu ngạo, nhưng mà...” Gương mặt xinh xắn của Vân Thanh bỗng lộ ra vẻ rạng ngời: “Anh ấy để ý cậu đó, còn xin số của cậu nữa”

Kiều Tâm Duy trợn mắt nhìn Vân Thanh: “Chuyện hôm qua mình cũng không đúng, cư xử thiếu lịch sự, nhưng giờ mới sáng sớm thôi, cậu đừng trên mình như vậy.”

“Mình không đùa, là thật đó.”

“Hờ hờ, bỏ đi, mình hầu hạ không được người để mắt của mình trên đỉnh đầu đâu? Dù có phải đùa hay không có cũng phải né hết.

“Đừng vậy mà, chẳng lẽ cậu không thấy điều kiện của anh ta rất tốt à? Mình còn nghe ông xã nói là anh ta vừa nhậm chức rất cao trong quân đội, là người rất có quyền thế đó. Dù có ngạo mạn thật, nhưng anh ta có vốn liếng để ngạo mạn, so với Kỷ Tiểu Hải, anh ta mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần đầu”

Nghe thấy ba chữ “Kỷ Tiểu Hải”, lòng của Kiều Tâm Duy bắt đầu dấy lên chua xót. Từ trước đến giờ, cô chưa từng so sánh đối tượng xem mắt với Kỷ Tiểu Hải, cũng không muốn so sánh chồng tương lai của mình với Kỷ Tiểu Hải. Nhưng mà, mối quan hệ gắn bó thắm thiết lâu dài giữa cô và Kỷ Tiểu Hải đã khiến tiềm thức vô tình lấy anh ta ra làm tiêu chuẩn.

Cô tưởng mình đã che giấu suy nghĩ nhỏ nhoi này rất kỹ, thế mà lại không biết chẳng qua đấy là đang tự lừa mình dối người mà thôi.

Không thể phủ nhận một điều, trong mỗi lần đi xem mắt, khi nghe đối phương giới thiệu về bản thân thì cô sẽ vô tình nhớ đến Kỷ Tiểu Hải.

Ngoài ra, còn một điều không thể phủ nhận nữa, đó chính là ngoại hình và địa vị của Giang Hạo đều cao hơn Kỷ Tiểu Hải mấy bậc.

Nhưng tình yêu không thể so sánh hay đối chiếu được, kẻ nào so sánh thì kẻ đó thua cuộc.

Vân Thanh biết mình lỡ mồm, ba chữ đó là điểm chết của Kiều Tâm Duy mà. Cô kinh hoàng “A” lên một tiếng rất nhỏ, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.

Kiều Tâm Duy miễn cưỡng cười nói: “Được rồi, nếu anh ta gọi tới, nể mặt cậu, mình sẽ lịch sự nói chuyện với anh ta vài câu. Nhưng nói thật nhé, thể loại quân nhân cấp cao này không phù hợp với mình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.