Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 409: Hiểu lầm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn anh?”

“Tôi ăn xong rồi

Cài dây an toàn đi, tối lái xe đây

Cô đến bến xe nào?” Hạ Chỉ cài dây an toàn rồi đáp, “Bến xe miền Đông.”

“Cảm ơn Nguyễn tổng.” Nguyễn Tấn cười khẽ và bắt đầu lái xe, “Bây giờ không phải thời gian làm việc, đừng gọi tôi là Nguyễn tổng như thế, cô có thể gọi tên tôi.” Hạ Chí không gọi được, rất xấu hổ

Cô cầm bữa sáng, hình như ăn sáng trong xe anh cũng không lễ phép lắm

Nguyễn Tấn quay đầu nhìn cô một cái, quả nhiên, mặt cô lại đỏ như đít khỉ rồi, “Ăn đi, không sao đâu

Cô gọi tôi là gì cũng được, chỉ cần có thấy thuận miệng là ổn.” Hạ Chí mím môi, càng ngại ngùng

Cô thấy trái tim nhỏ của mình đang đập dồn dập thình thịch không ngừng trong lồng ngực, cứ như2muốn nhảy ra khỏi cổ họng vậy

“Nhà có cách thành phố xa lắm à?” Nguyễn Tấn nói chuyện nhà với cô

“Không xa, đi xe buýt một tiếng rưỡi là đến.” “Vậy là cô có thể thường về nhà.” “Đúng thế, nhưng tôi khá lười, đến kỳ nghỉ mới về một chuyến Nguyễn tổng ba ngày nghỉ anh định làm gì? Về nhà à?” Nguyễn Tấn lắc đầu, “Không về, nếu không tôi cùng cô về nhà nhé?” Hạ Chí không trả lời được, nếu như dẫn anh về, ba mẹ sẽ hiểu lầm, đến lúc đó thì phải giải thích thế nào đây? Hàng xóm và họ hàng chắc chắn sẽ hỏi, phải đáp thế nào? “Đùa thôi, trông cô căng thẳng kìa

Tôi đã hẹn đi du lịch tự túc với nhà Dương tổng rồi

Nhà anh ta đông người nên ngồi một xe chật quá, đúng lúc lôi8tôi làm tài xế.”

“À dạ, nghe bảo Tết Dương lịch năm nay nhà Dương tổng đi hồ Thiên Đảo

Tôi đã từng đi hồi học Đại học, phong cảnh non nước ở đó đẹp lắm, đặc biệt là phải ăn thử cá ở đó, rất tươi

Có điều giờ đi có lẽ sẽ hơi lạnh, anh phải mặc ấm vào.”

“Được.”

Trong xe yên tĩnh lại, đường sá buổi sớm thông thoáng, xe đi khá nhanh

Đằng trước có đèn đỏ nên Nguyễn Tân giẫm thắng, điện thoại Hạ Chí để ướm trên bệ xe rơi xuống

Lúc này Hạ Chí đang ăn ngon lành, một tay cầm bánh trứng gà một tay cầm sữa đậu nành, chỉ có thể nhìn điện thoại rơi trúng đầu gối của cô sau đó rơi thẳng xuống dưới

Nguyễn Tấn kéo phanh tay và cởi dây an toàn, cúi người xuống nhặt

Đúng lúc này, điện thoại của cô9nhận được một tin nhắn WeChat, nội dung hiện trên màn hình

Chu Hạo Lâm: [Chu Công mà cô nói là tôi à?]

Câu nói thật ám muội

Nguyễn Tấn nghĩ đến nội dung cổ đăng trên WeChat, còn nhớ tới cuộc đối thoại mấy hôm trước của Đường Tư Điền và cô, nói muốn giới thiệu bạn học cho cô làm quen, điều kiện rất tốt.

“Cố có tin nhắn mới.” Nguyễn Tấn đưa điện thoại di động cho cô và nhanh chóng cài dây an toàn chuẩn bị lái xe, “Đối tượng xem mắt hả?” Anh không kìm được mà hỏi một câu.

Hạ Chí ngớ ra, “Hả?” Cô nhìn vào điện thoại thấy là tin do Chu Hạo Lâm gửi, “Không phải, tôi không đi xem mắt, là..

là bạn học cũ của Tư Điểm, hôm qua mới thêm bạn.” Nguyễn Tấn lái xe, hờ hững “O” một tiếng, nhưng rõ2ràng không còn vui như trước

Hạ Chỉ cực kỳ buồn lòng, không biết giải thích thể nào

Không khí trong xe hơi xấu hổ

Mấy lần Hạ Chí muốn nói gì đó, nhưng nhìn gò má nghiêm túc của anh, cô chỉ có thể nuốt lời trong miệng xuống

Trời mới sáng, xe cộ trên đường rất ít nên chỉ chốc lát đã đến bến xe miền Đông

Nguyễn Tấn lấy hành lý từ trong cốp ra, cũng chẳng nói chẳng rằng, vẫy tay bảo cô mau vào nhà xe đi

“Nguyễn tổng, tôi...” Hạ Chí nhìn anh, sáng sớm người ta đã đưa cô đến bến xe, cô còn làm người ta khó chịu, cũng phải xin lỗi chứ, “Xin lỗi anh.” Nguyễn Tấn sửng sốt, xin lỗi? Vì sao lại thế?! “Vào đi, ngoài này lạnh

Chỗ này không tiện đỗ xe.”

Hạ Chỉ nuốt ngược lời đã đến miệng vào, cô xách2hành lí, nói tạm biệt rồi đi vào.

Nguyễn Tấn suy nghĩ cả đường đi

Tại sao cô muốn xin lỗi nhỉ? Chẳng lẽ hoa rơi cố ý nước chảy vô tình? Hay là cô biết rõ lòng anh, nhưng giữa đối tượng xem mắt và anh cố chọn người xem mắt?

Cũng phải, bạn học của Đường Tư Điềm trẻ hơn anh, tuổi tác xấp xỉ với cô, điều kiện lại tốt

Có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, còn là sếp nhỏ ở ngân hàng, đúng thật là cô không nên bỏ qua.

Đúng thế, anh đều nghe thấy hết cuộc nói chuyện của hai người hôm đó

Anh cứ tưởng cô không muốn đi xem mắt, ai dè không phải vậy, hai người còn trao đổi cách liên lạc.

Anh lại chậm một bước

Vì tuổi, vì kinh nghiệm nên anh lựa đối tượng rất cẩn thận

Anh không muốn lãng phí thời gian, muốn một lần là chọn đúng, nhưng luôn không như mong đợi

Thôi thôi, chuyện tình cảm đầu ép buộc được

Sau khi về nhà, Hạ Chí không dám chủ động nhắn tin cho anh, anh cũng không

Trước kia bọn họ sẽ nhắn tin WeChat mỗi tối

Giờ đột nhiên không liên hệ, ngược lại cô không quen lắm

Nhưng sự bứt rứt đó sớm đã vì có ba mẹ, em trai và ông bà nội ở bên mà hòa tan

Hơn nữa cô không dám để lộ tâm trạng không thoải mái trước mặt người nhà.

Em trai Hạ Thiên vui vẻ nhất

Cả ngày quấn lấy cô gọi chị hai, chị hai

Bây giờ cậu nhóc không khác người trưởng thành bao nhiêu, nhưng trí thông minh chỉ ở độ bốn năm tuổi

Bác sĩ nói có thể sống nhiều năm vậy, còn khôi phục như hiện giờ đã là kì tích rồi.

Cả nhà họ không mong chờ gì ở Hạ Thiên cả, chỉ mong cậu nhóc có thể sống thêm vài năm.

Lúc con trai bốn năm tuổi là đúng vào thời điểm nghịch ngợm gây chuyện, nhưng cũng có phần hiểu chuyện

Mỗi ngày Hạ Thiên đều đầm tay đấm chân cho ông bà nội

Hôm nào cũng làm trò cho cả nhà vui vẻ, lúc nghịch ngợm làm mọi người tức chết, nhưng khi ngoan lại có thể làm người ta ngọt ngào

Trong nhà có một đứa trẻ nên náo nhiệt rất nhiều.

Mấy năm khi vừa xảy ra chuyện, mẹ luôn tự trách đến nỗi cả ngày rửa mặt bằng nước mắt

Nhưng dần dần cũng nghĩ thoáng, chỉ coi như nuôi một đứa con mãi mãi không lớn ở cạnh mà thôi

Chiều tối, vừa ăn cơm xong, Chu Hạo Lâm gọi điện thoại tới, rất đột ngột làm Hạ Chí không kịp trở tay

“Alo?” Cố vội cầm điện thoại trốn lên lầu hai để khỏi phải nghe ba mẹ lải nhải.

“Hi Hạ Chí, tôi là Chu Hạo Lâm.”

“Ừ, tôi biết, anh tìm tôi có việc gì không?” “Không có việc gì, chỉ muốn hỏi sao cô mãi không nhắn lại, cứ tưởng cố xảy ra chuyện gì

Cô đang ở đâu?” “Ở nhà với gia đình, ngày nghỉ mà, muốn ở cạnh họ nhiều một chút.”

“Ừ, cũng phải

Hôm nay tôi cũng về nhà ăn cơm với ba mẹ này.” Cuộc đối thoại hơi khô khan, Chu Hạo Lâm cảm nhận được sự lạnh nhạt của Hạ Chí

Vì vậy anh ta nói ngắn gọn, “Hôm nào cô về Hàng Châu? Có gì tôi đi đón cô nhé?”

“Không cần, tôi đi xe buýt rất tiện, không muốn làm phiền anh.” “Không phiền, cô đi xe vào bến xe miền Đông nhỉ? Nhà tôi gần bến xe miền Đông, tôi đến đón cô nhé, chuyển của cô lúc mấy giờ?” “Không cần đâu, phiền lắm, cảm ơn anh.” Chu Hạo Lâm thở dài, đành phải thôi, “Vậy đợi cô về rồi nói tiếp, được không?” “Um.”

Cúp điện thoại, lòng Hạ Chí hơi rối

Xem ra Chu Hạo Lâm này muốn tiến tới thật, cô phải làm gì đây? Nếu người ta thổ lộ, cô còn có thể từ chối, nhưng bây giờ người ta cũng chưa thổ lộ, cô thật không biết phải làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.