*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lần đầu tiên tiếp xúc, Nguyễn Tấn đã cảm thấy bản tính của cậu thanh niên này rất tốt, làm việc nghiêm túc, đối đãi với người khác thân thiết hòa đồng, về sau nhất định sẽ có sự phát triển lớn hơn nữa.
Đúng thật như Đường Tư Điềm giới thiệu, Chu Hạo Lâm là một người tài ngàn dặm mới tìm được một
Nếu Hạ Chí có thể có kết quả với anh ta, chưa chắc không phải là chuyện tốt
Bọn họ đều là thanh niên, có để tài và yêu thích chung
Một người già như anh cần gì phải chen chân vào cho thêm chuyện? Nghĩ thế, Nguyễn Tấn lái xe bay nhanh trên đường, trong lòng ít nhiều hơi khó chịu
Nhưng mà không sao cả, rốt cuộc anh chỉ có chút thiện cảm đối với Hạ Chí mà thôi.
Còn ở2một đầu khác, Hạ Chỉ xách hành lý vào nhà, một giây cũng không ngừng lại mà ra ngoài luôn, cô muốn đi tìm anh
Bất kể anh đã nhìn thấy gì, hiểu lầm cái gì, cô đều phải giải thích rõ ràng, cô không thích loại cảm giác mờ ám không rõ lại còn đoán tới đoán lui thế này.
Hạ Chí đón xe tới thẳng căn hộ khách sạn mà Nguyễn Tấn ở
Gọi điện thoại anh không nghe, gửi tin nhắn anh cũng không trả lời, cô chỉ có thể tìm tới tận cửa
“Tính toong..
tính toong.” Liên tục ấn chuông cửa hai lần, bên trong không ai đáp lại, cô nghĩ có lẽ anh không quay về, dù sao hôm nay cô nhất định phải nói rõ ràng cho anh biết
Hạ Chỉ là như vậy, hoặc là không đưa ra quyết định,8nhưng cứ hễ trong lòng đã quyết định xong rồi thì nhất định phải làm bằng được
Còn kết quả tốt hay xấu, cái này chỉ có thể để ông trời quyết định thôi
Mùa đông ở Hàng Châu khá lạnh lẽo, nơi không có ánh mặt trời quả thực là lạnh thấu xương tủy
Lối đi nhỏ ở hành lang lấy sáng không tốt, chỉ có một ô cửa kính, ánh mặt trời không chiếu vào được, gió lạnh lại thổi “vù vù”
Chạng vạng, trời chiếu ngả về Tây, trong lối đi nhỏ càng thêm lạnh lẽo, Hạ Chí ôm lấy cơ thể của mình cuộn tròn ngoài cửa, cô cảm thấy tay và chân đều đã lạnh công đến mất hết cảm giác
Chín giờ rưỡi tối, cuối cùng Nguyễn Tấn đã trở về, lê cả người đầy mùi rượu trở về.
Ra khỏi thang9máy, Nguyễn Tấn vừa nhấc mắt đã thấy Hạ Chí đang ngồi trước cửa, anh thất thần bước từ thang máy ra.
Người Hạ Chí đã hơi mơ hồ, cô vịn khung cửa và cố hết sức đứng lên
Cô muốn chạy lên trước nhưng bất đắc dĩ là hai chân đã không nhấc lên nổi nữa, đông cứng rồi, cũng ngồi tê cả rồi.
Nguyễn Tấn nhìn cô, không tự giác nhíu mày
Cô đứng trước mặt anh với sắc mặt tái nhợt như giấy, môi khô khốc nứt nẻ, yếu ớt đến mức dường như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng trong cơ thể nhỏ bé gầy gò lại ẩn chứa một sức lực đến chết cũng không chịu thua
“Sao cô lại ở đây?” Nguyễn Tấn bước lên trước, lạnh nhạt hỏi, trong mắt hơi lộ ra chút dấu vết của sự2lo lắng và day dứt
Hạ Chí nói chuyện bằng giọng mũi rất nặng: “Anh ta tên Chu Hạo Lâm, là bạn học đại học của Tư Điềm
Cô ấy muốn tác hợp hai chúng tôi, nhưng tôi không hẹn hò với Chu Hạo Lâm.”
Hoàn toàn là hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng cô nói liền một lèo, chỉ muốn nói cho hết lời, gỡ bỏ hiểu lầm, “Chúng tôi trao đổi số điện thoại chỉ là nể mặt Tư Điểm
Hôm nay anh ta đến nhà ga đón cũng làm tôi không ngờ
Nhưng mà nếu anh ta đã tới rồi, tôi cũng không thể không ngồi xe anh ta được, tôi...” Không đợi cô nói xong, Nguyễn Tấn đột nhiên dang hai tay ra ôm chặt lấy cô, anh cảm thấy cơ thể của cô run rẩy không ngừng được
Trời lạnh như2vậy mà đứng ở đây, chắc chắn đã bị lạnh cóng, đúng là một cô nhóc ngốc nghếch mà.
Hạ Chỉ dựa vào ngực anh, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh, rất ấm áp
Cô nhắm mắt lại, cố gắng nhìn lại xúc động muốn khóc và nói: “Tôi và Chu Hạo Lâm thật sự chỉ là bạn mới quen biết bình thường mà thôi...”
“Không cần nói nữa, tôi hiểu,” Nguyễn Tấn cảm thấy có lỗi vì sự xúc động của mình, “Vào nhà trước đi.”
Nhưng mà căn bản là Hạ Chí đi không nổi, nếu không phải được anh ôm, có lẽ cô cũng không đứng được, “Nguyễn tổng, tôi..
tôi không thể đi...” Nguyễn Tấn vỗ lên lưng cô, dịu dàng nói: “Không sao, cô dựa vào tối.” Một tay anh lấy thẻ phòng, một tay vẫn ôm cô như cũ
Mở được cửa, anh bế cô lên
Trong phòng, máy sưởi rất ấm áp, Nguyễn Tấn đặt cô xuống ghế sofa, tiện tay cầm một tấm thảm lông quấn lấy cô
Anh sờ thử trán cô thấy lạnh bằng, “Ngồi đi, tôi rót cho cổ ly nước ấm.” Ngồi dưới máy sưởi, uống nước ấm vào, cả người Hạ Chí đều ấm áp, trái tim cũng ấm áp
Nguyễn Tấn ngồi bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Da.”
Nguyễn Tấn lấy di động ra, áy náy nói: “Để chế độ im lặng nên không nghe thấy.” Hạ Chí quan sát anh, hỏi rất cẩn thận: “Anh uống rượu à?”
“Đúng vậy, uống mấy ly với Dương Thâm
Anh ta phải về nhà với vợ con nên tôi cũng về sớm.” Nhắc đến Dương Thấm, không giây phút nào anh dám quên lời khuyên của Dương Thầm với mình: Các cậu không phải người ở cùng một thế giới, đừng đi trêu chọc con gái nhà người ta.
Sắc mặt Nguyễn Tấn sầm lại, giữa lúc đó bỗng nhiên không biết nên nói gì
Hạ Chí ôm chiếc ly thủy tinh, vừa hay có thể làm ấm tay, cô nói: “Đến Hồ Thiên Đảo chơi có vui không?..
Tôi vẫn đợi tin nhắn của anh mãi.” Nguyễn Tấn lảng tránh ánh mắt thiết tha của cô, anh bỗng nhiên cười sang sảng, “Rất vui, nhưng cũng khiến người mệt mỏi
Trên đường có ghé vài nơi, rất phong phú.” “Ừm, chuyện đó..
anh đừng hiểu lầm tôi và Chu Hạo Lâm.” Hạ Chí muốn kéo để tài quay lại
Nhưng Nguyễn Tấn ngăn cản đúng lúc, anh ngắt lời: “Tôi không hiểu lầm
Thật ra trước đây tôi và cậu ta đã từng tiếp xúc, cậu ta đích thực là một người tốt
Còn nhớ trước kia cô nhờ tôi để ý chuyển đổi tượng giúp cô không? Tôi đang muốn giới thiệu cô cho cậu ta, không ngờ để Đường Tự Điểm đi trước một bước
Như vậy cũng coi như là duyên phận của hai người.” “Hả?” Hạ Chỉ hơi ngớ ra, là cô nghe nhầm, hay là anh nói sai đây? “Nhìn biểu hiện hôm nay của cậu ta chắc là rất để ý đến cô, có điều cô cũng đừng đồng ý quá nhanh với người ta
Thứ có được quá dễ dàng ngược lại sẽ không quý trọng, cô phải quan sát cậu ta kĩ càng một chút
Tuy nhiên cũng đừng suy xét lâu quá, người giống như cậu ta chắc hẳn có rất nhiều người giới thiệu đối tượng cho.”
“...” Hạ Chí hoàn toàn nghẹn lời, một câu cũng không thốt ra nổi, chẳng lẽ vừa rồi em nói chưa rõ ràng? Chẳng lẽ em còn chưa đủ chủ động hay sao?
Cô ngơ ngác chớp nhẹ đôi mắt nhìn anh, trái tim vừa mới ẩm lên lập tức lại bị cơn rét lạnh vây quanh
Nguyễn Tấn là một cao thủ giao tiếp, vui giận đều không lộ ra mặt
Anh nhìn đồng hồ một cách rất tự nhiên và nói: “Sắp mười giờ rồi, tôi đưa cô về nhé
Đã trễ thế này, một cô gái như cô ở chỗ tôi không hay lắm.” Hạ Chí cắn môi, lời muốn nói trong lòng đều bị anh chặn ngược hết trở lại
Người ta đã nói rõ rành rành đến như vậy rồi, mình cần gì phải nói thêm nữa? Có lẽ là anh chỉ đang xem chuyện cười của mình thôi
Hạ Chí đặt ly xuống, cải thảm lông ra và đứng lên khỏi sofa, “Ha ha, Nguyễn tổng, anh cũng nói giờ không còn sớm, anh còn uống rượu nữa nên cứ nghỉ ngơi đi
Tôi đón xe về nhà rất tiện.” Nguyễn Tân đứng lên: “Để cô về một mình tôi không yên tâm.” Hạ Chí lùi về phía sau một bước, duy trì khoảng cách nhất định với anh, mắt cũng không nhìn anh mà nhìn xuống dưới, “Không có gì không yên tâm cả
An ninh trật tự ở Hàng Châu rất tốt
Bình thường tôi cũng đều ở một mình, không cần rắc rối như vậy đâu.” Cô muốn khóc, ngực nhói đau từng chút một, càng ngày càng nhiều hơn, “Ha ha ha, Nguyễn tổng, tôi đi đây
Khỏi tiễn, tôi biết đường về nhà.” Nói xong, cô chạy như trốn ra khỏi chung cư, còn tiện tay đóng cửa, tiếng “rầm” không nhỏ.
Được thôi, về sau sẽ không bao giờ cẩn đoán tới đoán lui nữa, về sau sẽ không bao giờ cần coi sự quan tâm của người ta thành mờ ám, về sau sẽ không bao giờ phải hiểu sai ý
Hạ Chí, mày hiểu chưa?!
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Chỉ luôn luôn đúng giờ lại đến muộn
Ngày đầu tiên đi làm trong năm mới, tất cả mọi người đều chờ cô để vào họp, không ngờ lại chờ được tin cô muốn xin nghỉ ốm.
“Alo, quản lý Điền.”
“Hạ Chí, cô đâu rồi? Cả bộ phận đều đang đợi một mình cô đó
Rốt cuộc cô có còn cần công việc này nữa hay không hả?” “Tôi xin lỗi chủ nhiệm Điển, tôi bị sốt
Hôm nay chắc là không đi làm được rồi.” Điền Lệ vừa định mở miệng mắng, chợt đúng lúc thầy Nguyễn Tấn từ lầu hai đi xuống
Hạ Chỉ là trợ lý của Nguyễn Tấn, bình thường rất yêu quý cô
Thôi thôi thôi, coi như nể mặt Nguyễn tổng
Vì thế, chị ta dịu giọng nói: “Vậy được rồi, ngày mai bổ sung giấy bác sĩ cho tôi.” Cúp điện thoại, chị ta hét to, “Hạ Chí không tới, đến phòng họp cả đi, chuẩn bị vào họp!” Trong lòng Nguyễn Tấn hơi hơi lo lắng, cô bị bệnh sao? Hạ Chỉ vẫn nằm ở trên giường, cơ thể nóng hổi, cả người mệt mỏi
Bên cạnh gối đầu đặt nhiệt kế cô mới vừa dùng, 38 độ 7, sốt cao
Sức khỏe của cô luôn luôn tốt, bình thường bị cảm cúm nhẹ cũng không cần uống thuốc, bị sốt cũng sẽ không nghiêm trọng lắm
Nhưng lần này, cô cảm thấy mình chưa bao giờ bệnh nặng đến như vậy, cả rời giường uống ngụm nước cũng mệt đến thở dốc
Cô mở tủ đầu giường ra, lấy thuốc trị cảm dự phòng, uống một viên rồi tiếp tục ngủ
Mơ mơ màng màng, ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cũng không biết đã qua bao lâu
Bỗng nhiên, cô bị một tràng tiếng đập cửa đánh thức, cùng với tiếng đập cửa, còn có tiếng chuông di động
“Alo, Nguyễn tổng, hôm nay tôi xin nghỉ.” “Ở nhà chứ? Mở cửa, tôi đang ở cửa nhà cô.”
“...” Rất lâu sau, cô mới phản ứng lại, “Hả?” “Hả cái gì mà hả? Mở cửa!” “Dạ.” Hạ chỉ mơ mơ hồ hổ, vẫn chưa làm rõ tình hình, Cô khoác đại áo khoác lên người rồi đi mở cửa
cửa vừa mở, người nào người nấy choáng váng
Nguyễn Tân ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, cô cũng thất thần
Một hồi lâu, cô hét lên “Á” rồi chạy vọt vào toilet
“Nguyễn tổng, anh ngồi chơi trước đi..
anh cứ tự nhiên.” Nguyễn Tấn lắc đầu một cách bất đắc dĩ, từ từ đi vào
Đây là lần đầu tiên anh bước vào nơi cô ở
Ấn tượng đầu tiên của anh đối với nơi này chính là sinh hoạt rất bình dân
Hạ Chí không chỗ dung thân, thật sự muốn đào một cái lỗ để chui xuống
Cô nhìn chính mình trong gương: tóc như tổ chim, trong mắt còn có ghèn, bên trong áo khoác chính là một bộ áo ngủ hoạt hình, chẳng những lôi thôi, lại còn tiều tụy đến không ra hình người
Cô nhanh chóng sửa sang sơ sơ lại bản thân một chút
Tóc thì cho hai ba nhát rồi cột hẳn lên, quần áo thì không thay được, muốn thay còn phải về phòng ngủ, cô bèn kéo khóa áo khoác lên
Cửa mở ra, cô đứng ở cửa không biết làm sao: “Nguyễn tổng, sao anh lại đến đây?” Nhìn đến sofa bị phủ kín quần áo, cả chỗ ngồi cũng không có, cô thực sự xấu hổ đến cực điểm
Những quần áo bẩn đó đã soạn ra từ trước khi về nhà, vốn là cố định sau khi nghỉ xong trở lại sẽ giặt
Bây giờ lại thành vết nhơ mà cô muốn tiêu hủy nhất.