Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 415: Sau cơn tuyết lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Chỉ đi được một lúc, mơ hồ cảm thấy xương cùng hơi đau, đặc biệt là khi bước đi

Nguyễn Tấn chắc chắn nhìn ra được sự khác thường của cô, dáng đi của cô đã cứng đờ, “Không tìm nữa, ở lại chỗ tối đi.” Anh nói

“Hả? Như vậy sao được?” “Sao không được? Chỗ của tôi rộng, ở được.” Nói rồi, Nguyễn Tấn kéo cô trở về không cho phân bua

Hạ Chỉ không muốn, trong lúc giãy giụa làm cho xương cùng càng đau hơn, Nguyễn Tấn dứt khoát nói: “Bằng không như thế này đi

Tôi đưa cô đến bệnh viện chụp phim, hôm nay chúng ta ngủ ở bệnh viện là được.” “.” Còn nói không say, đã bắt2đầu nói chuyện hoang đường rồi, “Thật sự không cần đến bệnh viện đâu.” “Vậy thì đến chỗ tôi.” Nguyễn Tân không cho cô cơ hội nói không mà đã lôi tuột cô đi rồi

Gió tuyết bên ngoài lớn, hai người đều lạnh cóng hết mức, Hạ Chí cảm nhận được bàn tay anh đang nắm tay mình cũng lạnh bằng

Trên đường một chiếc xe chở chướng ngại vật từ từ chạy qua, có lẽ là đoạn đường nào phía trước bị kẹt rồi nên vội vàng đi giải tỏa

Trừ nó ra, trên đường hầu như không còn thấy xe nữa, cả thành phố trở nên yên lặng bình thản vì trận tuyết lớn này

“Cô nhìn phía trước kia, nhất định là8tuyết lớn quá nên làm kẹt đường, nếu không chính là đã xảy ra tai nạn, cô còn muốn lái xe về à?” Hạ Chỉ không nói gì, đạp lên tuyết đọng thật dày trên đường đều nghe tiếng “lạo xạo”

Cô cũng chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, nếu một mình cô phải lái xe về thì cô cũng sợ

Lúc về đến căn hộ đã là nửa đêm, vừa vào phòng là một cơn ấm áp ập vào trước mặt, tuyết đọng trên người và trên đầu của hai người hòa tan càng nhanh hơn, quần áo đều hơi hơi ẩm

Nguyễn Tấn mở máy sưởi điện lên và nói: “Ngồi lại đây sưởi đi.”

“Thiết bị sưởi ấm ở chỗ anh đầy9đủ thật.” “Đúng vậy, mùa đông của phía Nam xem như tôi đã được kiến thức rồi, cam lòng chịu thua

Cô ngồi trước đi, tôi đi nấu ít nước gừng ngọt, uống vào trừ lạnh.” Hạ Chỉ chủ động nói: “Anh biết nấu không? Hay là để tôi làm cho.” Đối với phòng bếp, Nguyễn Tân thật sự không quen được, đành phải giao nhiệm vụ nấu nước gừng ngọt cho cô, “Chỗ bị ngã có đỡ hơn không? Ngày mai vẫn phải đến bệnh viện khám xem, bị thương xương sống sẽ không hay đâu.” “Không bị thương đến xương cốt, chỉ có điều bị ngã như vậy sẽ hơi đau thôi, qua một lát là sẽ không đau nữa.” Hạ2Chí vừa nói vừa nấu gừng thái một cách thuần thục

Nguyễn Tấn rất hưởng thụ cảm giác này, chỗ của anh là căn hộ khách sạn, với anh chỉ là một nơi ngủ qua đêm, nhưng cô vừa tới, anh lại cảm thấy nơi này cũng có thể giống một mái nhà

Nhìn bóng dáng cô ngâm trà, anh chợt nhớ lại cảnh cô nấu nướng ở đây lần trước, trái tim anh mềm nhũn

Hạ Chí quay đầu lại, đúng lúc lọt vào ánh mắt dịu dàng như nước của anh, cô ngơ ngác khẽ chớp mắt, cô bị ánh mắt của anh mê hoặc

Nguyễn Tấn dừng lại đúng lúc, “Xong rồi à?” “À, xong rồi, hơi nóng nhưng uống lúc còn nóng2tốt hơn.” Mùa đông khắc nghiệt, một ly trà gừng nóng chẳng những ấm người mà càng thêm ấm lòng

Buổi tối, Hạ Chí ngủ trên giường, Nguyễn Tấn ngủ ghế sofa, giữa hai người cách một vách ngăn nên đều không nhìn thấy đối phương

Anh khăng khăng để cố ngủ ở trên giường

Cô phát hiện một khi anh quyết định chuyện gì thì cô rất khó phản đối lại anh.

Cô ngủ trên chiếc giường anh bình thường vẫn ngủ, gối đầu và chăn đều trắng tinh như mới, chắc là mỗi ngày nhân viên vệ sinh đều tới thay, ngửi có mùi như vừa mới giặt

Hạ Chí nhắm chặt mắt lại, không cho phép mình suy nghĩ miên man

Cô tự cảnh cáo mình: thời tiết xấu, đây chỉ là cấp trên quan tâm cấp dưới mà thôi

Cho dù đổi lại là người khác, Nguyễn tổng cũng sẽ đối xử như vậy

Hôm sau, trời nắng lên sau tuyết, mặt đất rộng lớn được trận tuyết rửa sạch trở nên lắng dịu an nhàn, mặt trời dần dần nhô lên từ đường chân trời tuyết trắng xóa, ánh nắng ấm áp màu cam chiếu xuống đánh thức toàn bộ thành

phố.

Nguyễn Tấn ngủ không sâu, sáng sớm đã tỉnh, anh nhóm đầu dậy dựa vào lưng ghế sofa, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu đến người Hạ Chỉ

Cô ngủ rất yên ổn, không hề nhúc nhích, dường như rất hưởng thụ sự ấm áp này.

Nguyễn Tấn nhẹ tay nhẹ chân dậy rửa mặt, rửa xong đi ra mà Hạ Chỉ vẫn còn ngủ say

Anh rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, đến trước tủ quần áo và nhẹ nhàng mở tủ ra lấy quần áo.

Có lẽ Hạ Chỉ bị làm phiền, cau mày trở mình, Nguyễn Tấn không dám động đậy, sợ lúc này cô tỉnh lại sẽ hiểu lầm gì đó

Tuy nhiên, Hạ Chỉ trở mình cũng không tỉnh lại mà tiếp tục ngủ ngon lành

Nguyễn Tấn thật sự cực nể sức ngủ của cô

Anh nhận được WeChat của Dương Thâm: [Tân, hôm nay ra ngoài khó khăn nên nghỉ một ngày nhé? Đọc được nhớ trả lời.] Nguyễn Tấn cười nhẹ, anh đang có ý này: [Được.] [ồ, cậu cũng dậy sớm vậy à? Xem ra tối qua không chơi tới bến với Trương tổng và Lý tổng rồi.] [Khỉ nhà anh ấy, tối hôm qua uống đến mức nôn hết ra đây

Dậy sớm là thói quen]

[0K, biết cậu vất vả

Vậy tôi gửi tin nhắn nhóm cho tất cả nhân viên nghỉ một ngày.] Nguyễn Tấn quay đầu lại nhìn Hạ Chí đang ngủ ngon lành, vội trả lời lại: (6 giờ đánh thức mọi người thì thiếu đạo đức quá

Anh vẫn nên chờ 7 giờ hẵng gửi đi, tôi tin mọi người đều sẽ ca ngợi ông sếp lớn là anh.] [Cũng phải, vậy tôi đi ngủ bù đây.] Nguyễn Tấn cất điện thoại di động, đi đến cửa sổ nhìn xuống, trong tầm mắt toàn là tuyết trắng, trên đường phố dưới lầu chỉ có rất ít người và ô tô, xe nào cũng đi với tốc độ rùa bò

Có mấy chiếc xe lái được một đoạn là từ bỏ luôn, đỗ lại ở ven đường

Nhiệt độ không khí thấp, ánh mặt trời còn chưa kịp làm ấm thì gió đã nổi lên, mặt đường đều bị đóng băng, lái xe thật sự quá nguy hiểm, hôm nay không đi làm là quyết định sáng suốt

Mặt trời dần dần lên cao, ánh nắng chiếu tới mặt Hạ Chí, lông mi của cô rung rung, cô nửa híp mắt, chỉ cảm thấy cạnh cửa sổ không xa có một bóng người cao lớn đang đứng, thỉnh thoảng chắn giúp cô một ít ánh nắng

Cô dụi mắt, thấy là Nguyễn Tấn đứng ở đó, anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ánh mặt trời chiếu rọi xung quanh anh, quanh người anh như sáng lên một vòng sáng, cao lớn nổi bật, yên tĩnh và bình lặng

Nguyễn Tấn vươn tay, nhẹ nhàng kéo bức màn lên để tiện ngăn cản ánh nắng

Quay người lại, anh nhìn thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, “Đánh thức cô à?” “Không có, đến giờ dậy thôi ạ.” Hạ Chí ngồi dậy và ngáp dài, Nguyễn Tấn cười nói: “Hôm nay không cần đi làm nên ngủ tiếp nữa đi.”

“Thật ạ?” “Thật, 7 giờ Dương tổng sẽ gửi thông báo cho mọi người

Cô là người biết thứ ba đấy.”

Hạ Chỉ nghe vậy thì ngã hẳn ra sau, “Tốt quá, hôm nay được nghỉ rồi.” Còn chưa duỗi lưng xong, cô lại đột ngột ngồi bật dậy, cào tóc và kéo lại quần áo, “Nguyễn tổng, cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ tối hôm qua

Tôi..

tôi phải về đây.”

“Nếu cố định đi bộ về thì cứ đi.”

“Hả?”

“Hiện giờ mặt đường bị đóng băng, căn bản không lái xe được, đường đều kẹt cứng hết cả, chờ mặt trời lên cao hơn, băng tan mới có thể thông xe.” “Ừm.” Hạ Chí không biết làm sao, cô muốn ra khỏi giường nhưng Nguyễn Tân đứng ở đây

Cô muốn anh ra ngoài nhưng đây là chỗ của anh, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, khó tránh khỏi xấu hổ.

Dường như Nguyễn Tấn đã nhận ra sự khó xử của cô nên chủ động nói: “Cô từ từ hẵng dậy, tôi đi xem tin tức.” Nói rồi, anh đi đến phòng khách mở TV, ngồi trên ghế sofa quay lưng về phía phòng ngủ

Hạ Chí xốc chăn lên đứng dậy, đêm qua ngủ chỉ cởi áo khoác, không thoải mái đủ kiểu, sớm biết là hôm nay được nghỉ thì tối hôm qua kiểu gì cũng phải về nhà, như vậy có thể ngủ nướng

Ở căn hộ trong khách sạn có một chỗ tốt, đó là không bao giờ thiếu đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần

Đứng trước bồn rửa mặt, Hạ Chí vừa đánh răng vừa nhìn đồ đạc của Nguyễn Tấn bày chỉnh tế ở một bên

Nghĩ đến việc hai người họ ở cùng một căn phòng qua một đêm, cô không tự giác đỏ mặt

Nhưng mà ngẫm lại, đều đã ở cùng phòng, còn uống rượu, vậy mà anh cũng không làm gì cố, có thể thấy được là anh thật sự không có hứng thú với cô

Thôi thôi, vốn dĩ mình cũng không ôm hy vọng gì

Sau khi Hạ Chí rửa mặt xong ra khỏi toilet thì nghe thấy Nguyễn Tân đang gọi cơm, nhưng anh nói rất bất đắc dĩ, “Thế thôi bỏ đi, tôi sẽ tự nghĩ cách..

Không sao.”

“Sao thế?” Cô hỏi

Nguyễn Tấn hơi nhún vai và đáp: “Khách sạn nói hôm nay không cung cấp bữa sáng.” “Không sao, để tôi nấu cho.”

“Những chỗ tôi không có gì ăn.”

Hạ Chí vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, đúng thật là không có gì ăn

Nhưng cũng may còn có mấy quả trứng gà, cùng với một ít chân giò hun khói và cải bẹ xắt sợi

Cho người này một căn bếp quả thực là lãng phí, những nguyên liệu nấu ăn này vẫn là thứ còn sót lại khi cô đến lần trước.

Trừ những thứ đó ra, chỉ còn một ít bia và túi cà phê hòa tan, là anh chuẩn bị để thức đêm

Nguyễn Tấn ngồi xem tin tức, trận tuyết tối hôm qua là trận tuyết lớn nhất từ trước tới nay ở phương Nam, gây ra tai họa không nhỏ ở rất nhiều nơi, thậm chí một số sân bay và nhà ga đã buộc phải đóng cửa, tình trạng ùn ứ hành khách rất nghiêm trọng.

Động tác của Hạ Chí rất nhanh, chỉ vài phút đã làm xong hai phần bữa sáng, chân giò hun khói, bánh trứng và cà phê.

“Lại đây ăn đi, ở đây còn có nước sốt và gia vị, muốn vị gì tự lấy.”

Nguyễn Tân không thể tưởng tượng nổi nhìn bánh trứng tương tự như của những người bán hàng rong ở đầu đường, từng lát chân giò hun khói kèm với cải bẹ thái sợi và nước sốt cay, rất đặc sắc

“Thế này cũng làm được, cô có thể mở tiệm rồi đó..

Ừm, mùi vị rất ngon.” Phải biết rằng, Nguyễn Tấn cũng là một tay sành ăn, mấy ngày nay đều ăn cơm ở khách sạn, anh luôn dặn dò mãi là đừng bỏ đường nhưng ăn vào vẫn ngọt, anh đã ngán lâu lắm rồi

“Anh thích ăn là được, lần đầu tôi làm đấy

Tôi thấy người bán hàng rong dưới lẩu làm như vậy, còn khá đơn giản

Nếu có thêm dưa leo và củ cải thái sợi linh tinh nữa sẽ càng ngon.” Nguyễn Tấn vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, món ở dưới lầu nhà cô tên gì ấy nhỉ, bên trong là củ cải thái sợi, bên ngoài chiến qua dầu, vừa giòn vừa nóng, cực kỳ ngon.” “Nó tên là sợi củ cải đèn dầu, khi còn nhỏ tôi còn từng được ăn sợi củ cải đèn dầu nhân thịt kìa, cái đó mới gọi là ngon.” Hai người càng nói càng hăng say, dường như trở lại khoảng thời gian hòa hợp trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.