Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 429: Người hòa giải (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguyễn Tấn sẽ không nói chuyện mà anh không chắc, anh bảo, “Tôi không có quyền bắt họ xin lỗi cô, cố và Phùng Tinh Tinh đánh nhau, cô không sai sao? Tôi chỉ việc nào ra việc đó, tôi không quan tâm ân oán riêng tư của hai người, tôi chỉ quan tâm đến lợi ích của công ty.”

Lý Hiểu Mai hỏi ngược lại, “Lợi ích của công ty? Phùng Tinh Tinh mang nhiều lợi ích cho công ty hơn tôi, cho nên tôi phải ngậm bồ hòn làm ngọt à?”

Nguyễn Tấn cười và nói, “Cô cũng biết Phùng Tinh Tinh dựa vào thủ đoạn gì mà, cô cảm thấy cô ta sẽ mang lại lợi ích lâu dài cho công ty sao?”

Lý Hiểu Mai được gỡ bỏ khúc mắc, “Nguyễn tổng, nếu anh đã2nói vậy thì tôi yên tâm, tôi tin anh.” “Cô chỉ cần yên tâm làm việc, chuyện khác để tôi xử lý

Bây giờ dự án trong tay cô cũng rất quan trọng với công ty

Cô làm tốt thì sẽ không bị người ta lợi dụng sơ hở, hiểu không?”

“Dạ, tôi hiểu rồi.”

“Còn một điều nữa, giải quyết mọi chuyện phải khéo một chút, cứng đối cứng không phải cách hay đâu.” “Nguyên tổng, cảm ơn anh đã hướng dẫn, tôi sẽ chú ý.” Lý Hiểu Mai xuống lầu, có cảm giác nở mày nở mặt

Năm nào mọi người trong văn phòng này cũng bị Điển Lệ đè đầu, ai cũng phải xem sắc mặt của Điển Lệ

Bây giờ hay rồi, cách xử sự chỉ nhìn việc không nhìn người của Nguyễn tổng mới là đúng đắn

“Hiểu9Mai, sao rồi?” Đường Tư Điểm đuổi theo hỏi

Lý Hiểu Mai chỉ dửng dưng đáp, “Nguyễn tổng bảo mình yên tâm làm việc, không cần quan tâm chuyện khác.” “Đúng vậy, nghe Nguyễn tổng không sai đâu

Cậu rảnh không? Rảnh thì chúng bàn bạc lại dự án Quan Trung kia.” “Được, mình chuẩn bị một ít tài liệu đã, cậu đợi mình.” Lúc này, Phùng Tinh Tinh rúc trong toilet cả buổi cuối cùng đã ra, lớp trang điểm trên mặt cô ta dường như dày hơn

Cô ta đi thẳng tới trước mặt Lý Hiểu Mai, chỉ vào mũi mình nói, “Lý Hiểu Mai, cô phải chịu trách nhiệm với vết thương trên mũi tôi.”

Lý Hiểu Mai quan sát mũi cô ta tỉ mỉ, trên cái mũi giả không thể giả hơn kia có một vết6thương

Vì vậy cô ta kéo cổ áo ra nói, “Tan làm đến bệnh viện kiểm tra vết thương, chúng ta chịu trách nhiệm cho nhau.”

Phùng Tinh Tinh khinh thường, “Chút vết thương này của cô có thể che được, vết thương của tôi thì không thể che được

Cô nhất định phải đền tiền thuốc men cho tôi.” Lý Hiểu Mai cũng không ậm ờ, “Được, cô đưa giấy chữa trị, hóa đơn chứng cứ này nọ đây, tôi sẽ trả cho cô.” Cô ta sẽ không bao giờ lấy cứng đối cứng với Phùng Tinh Tinh nữa, Nguyễn tổng đã nói phải xử lý quan hệ khéo léo

Phùng Tinh Tinh không ngờ cô ta hào phòng chịu nhả ra mà đồng ý ngay như thế, nhất thời không tìm thấy cớ để đay nghiến, “Được, cô0đợi đấy, tan làm tôi đi bệnh viện ngay, nếu như để lại sẹo thì cô cứ chờ đấy!” Nói xong, Phùng Tinh Tinh giẫm giày cao gót, hất mái tóc quăn dài và di lộp cộp lên tầng hai tìm Nguyễn Tấn

Hạ Chí ghé sát lại hỏi, “Hiểu Mai, vết thương của cậu nghiêm trọng hơn cô ta nhiều, cậu đồng ý trả tiền thuốc cho cô ta hả?” Lý Hiểu Mai quăng cho Phùng Tinh Tinh trên lầu hai một ánh mắt xem thường và nói, “Đền vết thương nhỏ không mấy đồng hết, mình chẳng để bụng

Có điều mũi của cô ta là giả, cô ta không dám cầm đơn của bệnh viện ra để chứng minh đầu, trừ khi cô ta muốn cả công ty biết sự thật mặt cô ta đi7sửa.” Hạ Chỉ giơ ngón tay cái lên khen, “Vẫn là cậu cao tay!”

“Không phải mình cao tay mà là do lời của Nguyễn tổng đánh thức mình

Không cần lấy cứng đối cứng với loại người như Phùng Tinh Tinh

Cô ta dựa vào thủ đoạn xấu xa để mang lại lợi ích cho công ty, chẳng qua chỉ là nhất thời, không thể lâu dài được

Chúng ta cứ đợi xem, sẽ có ngày cô ta sẽ nhận lại quả báo.” Hạ Chí không thể không phục người đang ngồi trên lầu hai kia, trong lòng càng đắc ý, đó là bạn trai của cô đó.

Có thể tưởng tượng được Phùng Tinh Tinh sẽ chỉ trích Lý Hiểu Mai kiểu gì trước mặt Nguyễn Tấn, điều này đều nằm trong dự đoán của Nguyễn Tấn

“Nguyễn tổng, anh phải làm chủ cho em

Dự án mà chính Lý Hiểu Mai làm không tốt, em nhận về làm tốt là em xử lý cục diện rối rắm giúp cô ta

Cô ta không những không cảm ơn, còn đi khắp nơi chửi bới em, em chịu không thấu.” Nói xong, Phùng Tinh Tinh đứng dậy, khom người nhào tới trước mặt Nguyễn Tấn, ấm ức nói, “Nguyễn tổng, anh xem, mặt em bị cô ta cào bị thương, chiều nay em còn phải đi gặp khách hàng

Thế này thì làm sao mà nói chuyện với khách hàng được?”

Nguyễn Tấn lẳng lặng thở dài và nói, “Cô ngồi xuống, đừng nhào tới như thế, tôi dị ứng với nước hoa..

Hắt xì!”.

Phùng Tinh Tinh cực kỳ lúng túng, ngồi trở lại ghế, cúi đầu che đi cái mũi, im lặng không nói gì

Xem ra sau này không thể sử dụng loại nước hoa này nữa, có lẽ là buổi sáng vội quá nên xịt nhiều

Nguyễn Tấn xoa mũi, dịu giọng khuyên nhủ, “Nếu dự án Đồng Thành đã nhận được thì bỏ qua chuyện này đi

Lý Hiểu Mai đã đồng ý không đề cập đến chuyện này nữa, hi vọng cô có thể rộng lượng một chút, sau này còn làm việc chung với nhau.” “Em không thể làm việc chung với cô ta được, có cô ta không có em, có em thì không có cô ta.”

Nguyễn Tấn im lặng nhìn cô ta, không tỏ vẻ gì.

Phùng Tinh Tinh bị anh nhìn đến hoảng hốt, ấp úng nói thêm: “Bình thường có ta hay nói xấu em, hôm nay trước mặt mọi người lại dám nói em và Quách tổng..

Thế là chửi bởi danh dự của em

Nguyễn tổng, anh có biết danh dự của một cô gái quan trọng cỡ nào không? Cô ta chửi bới em như vậy, bôi đen em khắp nơi thì sao em có thể bỏ qua chứ?” Nguyễn Tấn thẳng thắn nói, “Thế thì cô kiện cô ấy vu khống, pháp luật sẽ trả lại danh dự cho cô.”

“...” Phùng Tinh Tinh nghẹn lời, ấp úng nói, “Kiện cô ta thì khỏi đi, dù sao cũng từng là đồng nghiệp

Em biết ánh mắt mọi người đều sáng như đèn pha, cô ta ghen tị em nên mới vậy

Mọi người sẽ không tin lời cô ta đâu!”

“Nếu như vậy, cô chẳng có tổn thất gì, vậy sao không bỏ qua chuyện này?” Nguyễn Tấn thấy quá mệt mỏi, nói chuyện với Phùng Tinh Tinh làm anh quá mệt mỏi.

“Em không nuốt nổi cơn giận này, Nguyễn tổng, tại sao không đuổi thẳng cô ta đi? Loại người không có năng lực, không có lòng rộng lượng như cô ta thì công ty còn thuê làm gì?” Nguyễn Tấn cười gượng nói: “Năng lực làm việc của Lý Hiểu Mai vẫn khá ổn, cô phủ định cô ấy như vậy thì sự rộng lượng của cô cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu đâu.”

“...” Phùng Tinh Tinh nghẹn lời lần thứ hai

Nguyễn Tấn không dễ lừa dối như Điền Lệ, chiêu nịnh hót này của cô ta không có tác dụng gì

Cô ta luôn cảm thấy hình như Nguyễn Tấn có ý kiến với mình, Nguyễn tổng, không phải anh có ý kiến với em do Lý Hiểu Mai nói gì đấy chứ? Trong lòng cô ta không phục nên cố ý vu vạ cho em, em và Quách tổng vốn chẳng có gì

Ông ấy chỉ là một khách hàng bình thường của em thôi

Em và ông ấy.”

Nguyễn Tân phất tay ngăn lại, “Tôi chỉ nhìn việc không nhìn người

Cho dù là lời ai nói, đi vào lỗ tai tôi thì cũng sẽ được phân tích, mà không phải là tin tưởng một phía.”

Anh không muốn nói tiếp với Phùng Tinh Tinh nữa nên thẳng thừng, “Tôi không muốn thấy chuyện như hôm nay xảy ra nữa, chuyện này chấm dứt ở đây

Công ty sẽ không tùy tiện đuổi bất kì nhân viên nào đồng ý trả giá cho công ty hơn nữa đủ năng lực cả, mong cô tự trọng!”

“...” Phùng Tinh Tinh không phản bác được, cô ta mở miệng mấy lần nhưng chẳng nói được nên lời.

“Còn có ý kiến gì nữa không? Không phục? Không phục thì cô có thể nói với Dương tổng

Quan điểm của tôi là như vậy.” Phùng Tinh Tinh lắc đầu, “Không phải không phục..

Vậy cũng được, Nguyễn tổng, em nể mặt anh nên mới không tính toán với Lý Hiểu Mai

Có điều nếu cô ta còn dám nói bậy thì em nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.” Nguyễn Tấn bất đắc dĩ, nói chó không đổi được thói ăn phân còn dễ nghe, “Không có chuyện gì thì cô xuống làm việc đi.”

“Da.”

Chuyện này được Nguyễn Tấn giải quyết mềm mỏng như vậy, Lý Hiểu Mai không dây dưa chuyện của Đồng Thành nữa, mà quản lý Điền cũng không dám đổi tới đổi lui dự án nào, các đồng nghiệp đều phục Nguyễn Tấn sát đất

Hôm ấy, dưới hầm để xe, Hạ Chí đứng ở cửa hầm đợi Nguyễn Tấn thì bỗng gặp Điền Lệ

Điển Lệ dừng xe hỏi, “Hạ Chí, cổ đứng đây làm gì?”

“A? Tôi tôi..

tôi đếm xe...” Tình thế cấp bách nên Hạ Chí bịa đại ra một lý do

“Đếm xe?” Điển Lệ càng nghi ngờ

“À, ha ha, Nguyễn tổng bảo tôi ở đây đợi anh ấy

Anh ấy đánh cược với tôi là chiếc xe thứ mười đi ra là xe của anh ấy.” Điền Lệ vẫn không hiểu, “Nguyễn tổng bảo cô ở đây đợi anh ấy?” “Ừm, hình như muốn đi đâu lấy tài liệu ấy

Anh ấy bảo tôi đi cùng, lấy rồi đem về nhà sửa lại những điểm quan trọng.” Điền Lệ nửa tin nửa ngờ, cảm thấy Hạ Chỉ cứ là lạ, “Thế à? Vậy cô đợi một lát đi, xe Nguyễn tổng để ở trong cùng.” “Vâng, quản lý Điền đi thong thả.” Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, thầm cảnh cáo mình sau này không được đứng đợi xe ở chỗ dễ thấy nữa

Lát sau, Nguyễn Tấn lái xe đi ra, Hạ Chí nhanh chóng ngồi vào và kể lại cho anh chuyện mình vừa gặp Điền Lệ

Nguyễn Tân ung dung, “Xem em khờ chưa kia, cô ta biết thì biết thôi

Chúng ta yêu đương quang minh chính đại, có gì mà khó nói chứ?” “Chị ta biết thì Phùng Tinh Tinh cũng biết, như thế thì cả công ty này đều biết, thể thì mai em đi làm kiểu gì chứ?”

“Ha ha, đáng sợ vậy sao?” “Chứ sao..

Ôi, đúng rồi, các đồng nghiệp đều lén khen anh đó, có phải anh đắc ý lắm không?”

Nguyễn Tấn vừa lái vừa cười và nói, “Không phải nên thể sao? Anh thấy người đắc ý là em mới đúng!” Hạ Chí mím môi cười, “Một tí xíu à.” “Ha ha ha ha, nghĩ ra ăn món gì ngon chưa?”

“Chúng ta đi siêu thị mua đồ, em nấu cho anh ăn, hai món mặn một món canh được không?”

“Được.”

**

Nguyễn Tấn đã nói, loại thủ đoạn không đàng hoàng như Phùng Tinh Tinh có thể thành công nhưng không bao giờ lâu dài cả, lời này của anh đúng là chuẩn không cần chỉnh

Nửa tháng sau, khi mọi người dân quên lãng chuyện đánh nhau của Phùng Tinh Tinh và Lý Hiểu Mai thì đột nhiên một nhóm người đến công ty chỉ mặt gọi tên, muốn tìm Phùng Tinh Tinh

Hôm ấy, lúc mọi người đang làm việc thì một nhóm người xông vào công ty, đằng trước là năm người đàn ông cao to, đằng sau là một người phụ nữ trung niên mặc đồ sang trọng, trông thì hiền lành những tác phong thì không hiển một chút nào

Các đồng nghiệp khó hiểu bắt đầu bàn tán, em gái tiếp tân thấy người ta cố gắng xông vào, tình huống không ổn nên quyết đoán muốn nhấc điện thoại báo cảnh sát

Nhưng mà điện thoại lại bị một người đàn ông trong đó đè lại, gã nói, “Em gái bé nhỏ, chúng tôi đến tìm người, không phải đến gây chuyện.” Em gái tiếp tân sợ tới mức run rẩy, “À à à, vậy các người muốn tìm ai?” “Phùng Tinh Tinh, gọi cô ta ra đây.” Em gái tiếp tân nhìn về phía sảnh làm việc, “Chị Tinh Tinh, chị Tinh Tinh, có người tìm..” Nhưng mà nào còn có thể nhìn thấy bóng dáng của Phùng Tinh Tinh, không biết cô ta đã đi đâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.