Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 430: Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các nhân viên lúc này mới ý thức được đã xảy ra chuyện lớn rồi

Phu nhân kia đứng ở đó nói, “Tôi tìm Phùng Tinh Tinh, gọi Phùng Tinh Tinh ra đây.” Đồng nghiệp ngồi ở trong phòng nói, “Lúc nãy mới thấy cô ta ở đây, không biết đi đâu rồi.” Phu nhân đi vào trong thì liếc thấy túi xách Hermes đắt tiền, bà ta đi tới, chỉ vào bàn hỏi, “Đây là chỗ của Phùng Tinh Tinh?” Người bên cạnh không lên tiếng, không ai biết lai lịch của họ nên không dám nói gì

Vị phu nhân đó cầm túi xách đổ hết ra, đồ đạc rào rào rơi ra, ví tiền, điện thoại di động, đồ trang điểm, vân vân, đều rơi lả tả dưới nền

Hà Tử Tuấn thấy không ổn nên đi tới ngăn cản,2“Chị gái này, có gì thì chị nói thẳng, xông vào như thế là phạm pháp.” Lúc này, một người đàn ông cao lớn đề vai anh ta lại, ép anh ta ngồi vào ghế, “Nhóc con, không phải chuyện của mày thì đừng lắm miệng.” Hà Tử Tuấn cảm thấy xương vai của mình sắp bị bóp nát, không dám nói gì.

“Mọi người ngồi đi, nên làm gì thì làm đó, chỉ cần các vị không làm bậy thì chúng tôi sẽ không đánh người lung tung!” Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngồi xuống, cũng không ai dám lên tiếng

Phu nhân kia khom người nhặt ví tiền lên, giá trị của cái ví này xa xỉ, là bản giới hạn của Chanel, toàn thế giới chỉ có 200 cái, bà ta cũng có một cái giống như9đúc, là chồng bà ta tặng vào tháng trước nhân ngày kỷ niệm 15 năm kết hôn.

Bà ta vô tình phát hiện tin nhắn quẹt thẻ của chồng mình, lúc trước ống mua hai cái ví này, một cái cho bà ta, một cái cho người khác

Chuyện như thế này vốn bà ta sẽ mắt nhắm mắt mở, bà ta hiểu rõ con người chồng mình

Nhưng chồng bà ta lại tặng một cái túi xách Hermes giá trị sảu chữ số cho hồ ly tinh bên ngoài mà cả bà cũng không có

Làm vợ hai cũng phải biết điều, đòi hỏi cái này cái nọ, người làm vợ cả như bà ta dù sao cũng phải dạy dỗ cô ả một bài học!

Phu nhân rút ra hơn mười tấm thẻ và tiền mặt trong chiếc ví Chanel, xem chứng minh6thư, xác định chắc chắn là Phùng Tinh Tinh, “Còn trẻ mà không ít thủ đoạn nhỉ? Chỉ thích hàng đắt tiền, cô ta xứng dùng túi đắt tiền như vậy sao?” Lúc này, một tên đàn ông cao to chạy vào nói, “Chị, có người trong WC nữ, tám phần là Phùng Tinh Tinh.” Phu nhân mang theo người đi chặn cửa WC nữ rất kĩ, có khi cả ruồi cũng không thoát được

Phu nhân: “Phùng Tinh Tinh, tự cô đi ra hay tôi đi vào kéo cô ra? Cô tự chọn đi.” Phùng Tinh Tinh ở trong không dám lên tiếng, cô ta sợ đến nỗi chân mềm nhũn, bây giờ cô ta chỉ hi vọng cảnh sát đến nhanh một chút

Điền Lệ đi ra khỏi phòng làm việc, thấy cảnh này thì nghĩ thầm: Hỏng rồi, sao0Vợ của Quách Vĩnh Niên lại tìm đến đây? Chị ta không nói gì, trốn lại vào trong phòng làm việc

“Điển Lệ.” Phu nhân kia tinh mắt nhìn thấy Điển Lệ, Điền Lệ, cô ra đây, chuyện của lão Quách nhà tôi hư hỏng với Phùng Tinh Tinh hẳn cũng có phần của cô nhỉ? Cô bước ra đây.” Điền Lê sợ vô cùng, nghe bảo vệ của Quách Vĩnh Niên nhiều bệnh, không quản ông ta ở ngoài làm bậy, sao bây giờ lại đến đây rồi? “Ha ha ha, bà Quách, sao bà lại đến đây?” Điển Lệ nịnh nọt bà ta, “Tôi còn muốn tìm cơ hội mời hai vị ăn cơm để cảm ơn Quách tổng đã chọn công ty chúng tôi đấy.” “Thế sao? Sao tôi nghe bảo cổ đẩy con hồ ly tinh Phùng7Tinh Tinh lên giường lão Quách nhà tôi thế nhỉ?”

“...”Mặt Điền Lệ xanh mét, “Sao có chuyện đó được? Tôi không biết.”

“Cô không biết?” Phu nhân khẽ cười, vạch trần trước mặt mọi người, “Sao cô có thể không biết chứ? Cô là bà mối của hai người họ mà? Hai người họ đi thuê phòng là cô sắp xếp cho cơ mà.”

“.” Điền Lệ không đáp lại được, vừa sợ lại vừa xấu hổ, càng cảm thấy không còn mặt mũi nữa

Nguyễn Tấn cũng đi xuống, thấy người đến thì biết chuyện gì, nhưng anh chỉ lẳng lặng đứng ở ngã rẽ hành lang, thờ ơ lạnh nhạt

Phu nhân thấy WC nữ không có tiếng động bèn ra lệnh, “Kéo cô ta ra đây cho tôi.” Hai trong số năm người đàn ông cao lớn là em trai của bà ta, gọi ba người còn lại đến giúp đỡ

“Rầm” một tiếng, cửa WC nữ bị họ đạp ra, Phùng Tinh Tinh bỏ chạy, không có chỗ trốn nên cô ta đành ngồi run lẩy bẩy trong góc.

Người đàn ông cao lớn kéo cô ta ra ngoài như xách gà con

Phùng Tinh Tinh sợ xanh mặt, lá gan đã vỡ từ lâu, “Á!” Cô ta bị ném tới trước mặt phu nhân, cô ta nhìn xung quanh, các đồng nghiệp ngồi yên tại chỗ ngồi, không ai đến giúp cô ta hết.

“Quản lý Điền...” Cô ta nhìn Điền Lệ cầu cứu, nhưng Điện Lệ lại lùi về sau, không dám nói gì.

Người phụ nữ giàu có nhìn Phùng Tinh Tinh trong chứng minh thư rồi nhìn Phùng Tinh Tinh trước mắt, quả thật là hoàn toàn thay đổi, “Ha, tôi còn tưởng là con hồ ly tinh xinh đẹp như hoa thế nào, hóa ra là cái đồ giả!”.

Nói xong, phu nhân giơ tay lên, nhanh nhẹn tát một bạt tai lên mặt Phùng Tinh Tinh, sau đó trở tay tát thêm cái nữa, lặp lại như vậy sau lần, tiếng vang lanh lảnh

Mà Phùng Tinh Tinh không dám nói dù chỉ một câu, chỉ chảy nước mắt không ngừng

Cô ta khịt mũi, hơi đau đớn, sau đó máu từ cuống họng tuôn ra, cô ta lau mũi, “Á, máu máu máu...” Cô ta bị đánh tới mức chảy máu mũi, chật vật không chịu nổi.

Phu nhân ném chứng minh thư trước mặt cô ta, cảnh cáo, “Phùng Tinh Tinh, đừng tham lam như vậy, tôi mặc kệ cô nhận được chút ân huệ từ lão Quách, nhưng nếu cô muốn nhiều hơn thì phải nghĩ xem cái mạng nhỏ của cô có còn giữ được không?”

“Hôm nay chỉ là dạy cho cô một bài học, nếu còn để tôi phát hiện nữa thì tôi không chỉ tìm tới công ty cô đâu

Nghe bảo ba mẹ cô còn chưa về hưu nhỉ?” Phùng Tinh Tinh ôm mũi, khóc lóc xin tha, “Chị ơi, xin hãy tha cho em, em xin thề sẽ không liên lạc với Quách tổng nữa, em thề!” “Chỉ nói thì vô dụng lắm, phải làm được cơ!” Phu nhân quặng túi xách và vị tiền ra, “Ngoài hai cái này, nghe bảo lão Quách còn tặng cô một căn nhà và một chiếc xe đúng không?” Phùng Tinh Tinh gật đầu rồi lắc đầu, “Nhà là tôi tự mua, ông ấy chỉ cho tôi mượn một triệu, tôi sẽ trả, sẽ trả”

“Xe thì sao?”

Phùng Tinh Tinh khóc thảm thiết, đành nói, “Xe là ông ấy tặng.” Phu nhân cười nói: “Tốt lắm, cô thông minh rồi đấy, ngoan ngoãn nhận tội thì ít chịu trừng phạt, trừ những cái đó ra, còn có cái khác không?” Phùng Tinh Tinh vội lắc đầu, “Không còn nữa, không còn nữa.” “Thế à? Cô nghĩ cho kĩ, hóa đơn thẻ tín dụng của ông ấy sẽ gửi tới tôi vào cuối tháng, tôi sẽ biết rõ

Nếu còn có..” “Còn có một thể làm đẹp và thẻ tập gym, còn có một ít thẻ mua đồ, đại khái hai, ba trăm nghìn.” “Là hai trăm hay ba trăm nghìn?” Phùng Tinh Tinh khóc lóc thừa nhận, “460 nghìn.” Nhớ kĩ như vậy là vì cô ta cố tình tính toán, mỗi lần lên giường với Quách Vĩnh Niên thì ông ta sẽ cho cô ta thù lao phong phú

Sắc mặt của phu nhân đó khẽ thay đổi, chửi rủa, “Cố còn nhỏ mà tham ăn nhỉ? Mới nửa năm mà đã hút nhiều đồ từ ống ta như vậy? Nếu không phải có cái ví tiền số lượng giới hạn này thì tôi cũng chẳng hay biết gì đấy.” Dịu lại một lát, bà ta nói: “Đừng tưởng ngủ với ông ta mấy lần mà mọi được nhiều thứ như vậy thì mình có giá, cô không đáng giá như thế

Tôi chỉ xem như ông ta chơi gái bên ngoài thôi, nhưng chơi gái kiểu gì cũng không tiêu đến mức mấy triệu.”

Nói xong, phu nhân cầm giấy trắng và bút vứt trước mặt Phùng Tinh Tinh, “Nhà, xe, thẻ, còn những thứ linh tinh khác, cô viết rõ giá trị ra cho tôi

Tiền này chỉ coi là lão Quách nhà tôi cho cô mượn, cố viết giấy nợ, sau này phải trả lại.”

Mặt và tay của Phùng Tinh Tinh đều đầy máu mũi, cô ta nắm chặt bút, trên giấy bút đều dính máu, vốn không thể viết được

Điền Lệ thấy vậy thì khuyên, “Bà Quách, cô ấy như vậy thì sao viết được, không bằng cho cô ấy cầm máu trước?” Phu nhân ngồi xuống ghế, thản nhiên và tự đắc, “Được, có thể” Các đồng nghiệp đều khe khẽ bàn tán, không ai đồng tình với Phùng Tinh Tinh, Lý Hiểu Mai càng sung sướng

Mới nửa tháng mà Phùng Tinh Tinh đã lộ đuôi cáo rồi, tự ăn quả đắng

Điền Lệ đỡ Phùng Tinh Tinh vào toilet, cửa WC bị đá hỏng nên đành mở rộng

Phùng Tinh Tinh ngồi ở bậc thang khóc nức nở nhưng không dám lớn tiếng

Điển Lệ thấm ướt khăn giấy lau cho cô ta

Nhưng máu mũi của Phùng Tinh Tinh không cầm được, hơn nữa càng chảy càng nhiều

“Đừng khóc, ngẩng đầu, cầm máu mũi rồi nói tiếp.” Phùng Tinh Tinh ngẩng đầu, máu chảy ngược lại vào cổ họng, cô ta khó khăn nói, “Chị Lệ, tôi hơi chóng mặt.” Điền Lệ thấy sắc mặt cô ta không tốt, nhưng sắc mặt mọi người hôm nay chẳng ai tốt hết, chị ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ khẽ oán trách: “Cô cũng không biết lớn bé gì, nhà và xe là có thể lấy à? Cô lấy mấy thứ đó là định làm gì?”

Phùng Tinh Tinh không còn sức để giải thích, cô ta thấy mùi càng ngày càng khó chịu, đầu cũng càng ngày càng choáng

“Haiz, sớm biết thể tôi đã không giật dây cho cô rồi, cô làm quá mức rồi, không có tự trọng.” Đang nói thì thấy Phùng Tinh Tinh ngã xuống đất, Điều Lệ bị dọa sợ, “Á, Phùng Tinh Tinh, Phùng Tinh Tinh, cô sao thế?..

Mau gọi xe cấp cứu, Phùng Tinh Tinh ngất xỉu rồi.”

Bà Quách nhìn vào trong, lạnh nhạt nói, “Hổ ly tinh, cho dù hôm nay cô chơi chiêu trò gì cũng vô dụng, không viết xong giấy nợ thì đừng hòng tôi bỏ qua cho cô.” Điền Lệ kêu to, “Bà Quách, không phải giả vờ, cô ấy ngất thật, máu mũi chảy mãi không ngừng.” Dần dần, máu trên sàn nhà càng ngày càng nhiều, lan ra càng ngày càng rộng

Nguyễn Tấn thấy tình huống không ổn, vội bước lên nói, “Vị phu nhân này, các người xông vào đây để giết người hay sao?” Nguyễn Tấn vừa đến, các đồng nghiệp khác cũng ồn ào xúm lại, có chỉ trích, cũng có lo lắng.

Phu nhân hơi dịu lại, hờ hững nói, “Con để tiện, tôi sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy đâu

Đồ để tiện, cô đi ra cho tôi, nếu không ra thì tôi kéo cô ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.