Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 432: Không muốn gặp người lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh ngủ rồi à?..” Anh đã ngủ thật, nói chuyện còn ngủ được thế này thì hẳn là hôm nay mệt lắm rồi

Hạ Chỉ nhẹ nhàng đỡ anh nằm thẳng trên ghế sofa, như vậy có thể thoải mái hơn một chút

Nhìn đồng hồ đã sắp bảy giờ mà họ vẫn chưa ăn tối

Cô đi vào phòng bếp, lấy mì ăn liền để sẵn từ lần trước ra, một tổ mì, hai miếng giăm bông, một quả trứng gà, mặc dù không phải là bữa ăn dinh dưỡng gì nhưng có thể làm nhanh

Có lúc bọn họ phải tăng ca muộn ở nhà, lại lười không muốn ra ngoài ăn nên sẽ ăn khuya như vậy

Động tác của cô rất khẽ, sợ đánh thức Nguyễn Tấn, ăn cũng ăn từng miếng2nhỏ, nếu không phải đói quá thì cô đã đợi anh dậy rồi ăn chung

Đột nhiên điện thoại di động của Nguyễn Tấn vang lên

Nguyễn Tấn vừa mới ngủ đã bị gọi dậy nên rất khó chịu, anh nhíu chặt mày, “Alo mẹ...” Bất đắc dĩ là mẹ anh, anh đành phải nghe máy

Trịnh Ngọc Thục nghe giọng nói buồn ngủ của con trai thì lo lắng, “Tân, đang làm gì thế? Ăn cơm chưa?” “Ăn rồi, ăn rồi.”

“Giọng con sao thế? Làm việc mệt lắm hả?” “Ăn xong nên nghỉ ngơi một lát, mới vừa ngủ đã bị mẹ gọi dậy.” “Vừa ăn cơm xong thì đừng ngủ như thế, con ngủ sớm thế này cứ là lạ sao đấy.” Nguyễn Tấn cực kì ghét chuyện giải thích mấy việc9nhỏ nhặt này, anh đành phải nói, “Gần đây công việc rất bận, mệt mỏi nên muốn ngủ một chút thôi ạ.”

Trịnh Ngọc Thục khẽ thở dài, “Dù sao con cũng không ở trước mặt mẹ, mẹ không quản được con

Hôm nay mẹ gọi con để nói với con một chuyện, Thẩm Giai Dĩnh và Trương Phàm con trai lớn của Cục trưởng Trương chia tay rồi, không thành.”

“Ổ

Chuyện đấy có liên quan gì tới con?”

“Ba con muốn con mau chóng trở về để gặp mặt Thẩm Giai Dĩnh, nhưng vì sĩ diện nên không muốn chủ động nói với Bí thư Thẩm chuyện này

Gần đây ông ấy hay đi ăn cơm với Bí thư Thẩm, muốn Bí thư Thẩm có thể xin lỗi ông ấy rồi thật lòng thật dạ6đề cập đến chuyện này.” “..

Ba sao thế? Con kém thế cơ à?” Nguyễn Tấn quả thật cạn lời, nghe xong thì nổi giận

“Con đừng nói ba con, mẹ với ba con luôn lo lắng cho chuyện cưới xin của con

Con ngày càng lớn tuổi rồi, bàn về gia thế hay điều kiện thì Thẩm Giai Dĩnh xứng đối với con nhất.” Nguyễn Tấn tức giận vô cùng, quay đầu thấy Hạ Chí đang ăn mì trong bếp nhìn anh nghi ngờ, anh đành phải nhịn cơn giận xuống, “Mẹ, bây giờ con không tiện, hôm nào rồi nói sau.” “Nói bậy, vừa bảo con đang ngủ, sao giờ không tiện rồi? Con đừng chê mẹ lắm chuyện, mẹ chỉ nói trước cho con biết thôi, tới lúc ba con gọi0thì đã thành mệnh lệnh rồi.” “Ba mẹ đừng như vậy, chuyện này còn có tính toán của mình, để con tự quyết định được không?” Nguyễn Tân nói rất uyển chuyển, sợ Hạ Chỉ nghe xong sẽ hiểu lầm

Trịnh Ngọc Thục đốp chát lại thẳng thừng, “Con tự tìm toàn kiểu mặt hàng gì? Mẹ ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn

Tân, trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, chuyện cưới xin của con không thể kéo dài hơn nữa đâu.” Nguyễn Tấn thấy phiền nên thoái thác, “Mẹ, đến lúc đó rồi hãy nói được không? Trong lòng con có tính toán rồi.” “Con có tính toán là tốt

Mẹ biết con cha mẹ khiển, được được, nói đến đây thôi

Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để7mình mệt mỏi quá.” “Vâng vâng, con cúp máy đây.” Nguyễn Tấn buồn bực cúp máy, ném điện thoại sang bên cạnh rồi nằm xuống

Anh dựa đầu vào cạnh ghế sofa, dang tay ra với Hạ Chí đang ở trong bếp, “Đến đây, cho anh ôm một cái.” “Sao thế? Mẹ anh nói gì sao?”

“Lại đây, ôm cái nào.” Anh vẫn khăng khăng

Hạ Chí đặt đũa xuống, mỉm cười đi tới, “Làm gì thế? Anh có đói không? Em nấu cho anh một tô nhé?” “Lát rồi nói, ôm trước đã.” Nói xong, Nguyễn Tấn kéo tay cô sang, kéo thẳng vào lòng mình, anh ôm cổ thật chặt, khác hẳn với sự nhiệt tình ngày thường

Hạ Chỉ cũng ôm anh, cô hỏi, “Sao thế? Có thể nói cho em biết không?”

Chuyện gia đình ép anh liền hôn với người khác như thế này, anh không thể nói thật với cô

Cho nên anh chỉ có thể tùy tiện đáp, “Không có gì, haiz, vẫn là mẹ anh không yên tâm về anh đó mà

Không yên tâm cái này, không yên tâm cái kia, anh thấy bà ấy phiến lầm

Anh lớn rồi, có gì mà không yên tâm chứ?”

“Vậy là anh không đúng rồi, nuôi con 100 tuổi thì lo hết 99 tuổi

Bà ấy anh không nhìn thấy anh nên lo cho anh, anh nói với bà như vậy sẽ làm bà đau lòng đó.”

“Chắc mẹ quen rồi.” “Em chưa bao giờ nói chuyện với ba mẹ em như anh hết, họ nuôi lớn em và em trai em rất cực khổ đó.” Nguyễn Tấn thầm cảm động, không hiểu sao cơn giận trong lòng cũng dịu xuống, anh nhéo mặt cố và nói, “Em rất hiếu thảo.” “Đây không phải chuyện đương nhiên sao?” “Ha ha, phải, nên như thế

Suýt nữa anh quên mất chuyện quan trọng, lần trước không phải anh đã nói với em về viện trưởng Lý ở bệnh viện quân y XX sao? Lần trước lúc anh liên hệ với ông ấy thì ông ấy ở nước ngoài, ông ấy bảo gửi cho ông ấy tài liệu về bệnh tình của em trai em, đợi ông ấy về nước sẽ xem

Chiều nay ông ấy gọi cho anh, bảo chúng ta đưa người đến bệnh viện cho ông ấy xem thử.”

“Thật hả?”

“Ừ”

Hạ Chỉ ngồi dậy, nhà họ trước giờ chưa bao giờ từ bỏ chuyện chữa bệnh cho em trai

Tình huống xấu nhất cũng là như trước mắt thôi, bây giờ có hi vọng thì sao không đi thử xem, Cô nói, “Nếu không thứ sáu tuần này anh về nhà với em, gặp người nhà em một lần rồi nói với họ chuyện này nhé? Cho dù có chữa được không thì cả nhà em đều sẽ biết ơn anh.” “Chuyện này...” Nguyễn Tấn do dự, mẹ anh vừa mới nói trước với anh, anh không thể đi gặp ba mẹ Hạ Chỉ trong tình huống này được, lỡ như ba anh ra lệnh bắt anh phải về Đô Thành kết hôn thì anh phải giải thích thế nào với nhà Hạ Chỉ đây?

Hạ Chỉ thấy anh do dự thì không vui, “Sao thế? Không muốn gặp ba mẹ em à?” Nguyễn Tấn chân thành nói, “Hạ Chí, chuyện này quá sớm, chúng ta mới quen nhau không bao lâu

Anh hi vọng có thể chọn một ngày đặc biệt để đi thăm họ một cách chính thức chứ không phải vội vàng tạm bợ như thế này.”

“Họ sẽ không để ý đâu.”

“Anh để ý, anh coi trọng em và cũng coi trọng ba mẹ em

Hơn nữa, chuyện này anh chỉ mới gọi điện thoại mà thôi, có thể có ích hay không vẫn chưa biết

Anh không muốn họ ôm hi vọng rồi cuối cùng lại càng thất vọng.” “Thế em phải nói sao với ba mẹ em đây? Họ nhất định sẽ hỏi em làm sao mà liên lạc được với viện trưởng Lý”

“Đơn giản thôi, em chỉ cần nói là bác sĩ do đồng nghiệp em giới thiệu, bảo chỉ mang Tiểu Thiên đi kiểm tra thử thôi.” Mặc dù trong lòng Hạ Chỉ khó chịu nhưng dù sao Nguyễn Tấn cũng giúp cô, huống gì anh bận như thế, có lẽ không có sức để đi gặp người lớn trong nhà

Cô đành chọn lùi một bước, “Vậy được rồi, cũng chỉ có thể như vậy..

Haiz, rốt cuộc anh có đói không? Anh không đói nhưng em đói, mì của em sắp nở hết rồi.” Nguyễn Tấn mỉm cười, chặn môi cô lại

“Ưm...” Hạ Chí đẩy anh ra, “Em mới vừa ăn mì gói, trong miệng có mùi mì.” “Anh không để ý.” Nói xong, Nguyễn Tấn lại cúi đầu hôn tiếp.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện vợ Quách Vĩnh Niên dẫn người xông vào công ty tim Phùng Tinh Tinh ồn ào như thế, chuyện Phùng Tinh Tinh mang thai cũng không giấu giếm được.

Phùng Tinh Tinh leo lên giường Quách Vĩnh Niên, cô ta mang thai, đứa bé không phải của Quách Vĩnh Niên, đừng nói bên trong công ty Hoa Mậu, ngay cả những công ty khác cũng biết vụ bê bối này

Sau khi ra viện, Phùng Tinh Tinh chính thức nộp đơn từ chức, Điền Lệ cũng rời khỏi

Nhưng sau khi hai người đi rồi, ảnh hưởng của họ với Hoa Mậu vẫn chưa hết

Hôm ấy vào lúc sắp giữa trưa, Đường Tự Điểm nổi giận đùng đùng quay về công ty, hôm nay cô ra ngoài gặp khách hàng, vốn định có thể kí xong hợp đồng nhưng lại mang theo cơn giận trở về

“Tức chết tôi rồi!” Đường Tư Điểm ném túi lên bàn mình

“Sao thế?” Hạ Chỉ hỏi.

“Lát nói cho cậu.” Cô cầm tập hồ sơ chạy lên lầu hai bằng tốc độ nhanh nhất

Cửa lầu hai không đóng, tiếng oán trách của Đường Tư Điềm rất lớn, cả lầu một đều nghe rõ, cô nàng nói, “Nguyễn tổng, cái tên già háo sắc tận trời họ Triệu kia yêu cầu tối ngủ với ông ta một đêm

Mẹ nó tôi đi làm chứ không phải đi làm trò ấy!” “Nguyễn tổng, mấy hôm nay tôi còn nhận không ít tin nhắn đùa bỡn của khách hàng, có mấy người nói lấp lửng nhưng cũng có người nói rất lộ liễu

Cụ thể tôi không nói ra nhưng họ sỉ nhục người khác quá đáng!” “Tôi nghĩ không chỉ mình tôi mà các đồng nghiệp nữ khác cũng bị như thế

Nguyễn tổng, bọn họ tưởng nhân viên nghiệp vụ của Hoa Mậu chúng ta là gái

Như vậy thì sao chúng tôi có thể làm việc được nữa cơ chứ? Thanh danh của chúng tôi thế nào đây?” “Nguyễn tổng, nếu còn vậy thì ai còn ở lại đây làm việc chứ? Tôi chuyển sang công ty khác làm cũng không sao, công việc như nhau, đãi ngộ như nhau, còn không phải gặp kiểu ánh mắt như thế.” Các đồng nghiệp dưới lầu bàn luận sôi nổi, nhất là các đồng nghiệp nữ, mỗi người đều nói mình cũng gặp chuyện tương tự hôm nay, “Đúng thế, một khách hàng của tôi nói ký hợp đồng dễ dàng như thế thì thiệt quá.” “Tôi cũng nhận được tin nhắn mờ ám, mà không chỉ một tin đâu.”

“Tôi cũng thế, hôm nay gọi cho ông sếp bên điện lực, giọng điệu nói chuyện của ông ta cứ quái quái.”

Đường Tư Điềm ở trên lầu hai xả ra với Nguyễn Tân rất nhiều, oán trách cũng nhiều

Mà chuyện Nguyễn Tấn có thể làm cũng chỉ là an ủi cô chứ không còn cách khác.

“Cô thể hiện lập trường của mình cho khách hàng là được

Công việc là công việc, không làm những thứ bẩn thỉu kia

Nếu ông ta tiếp tục dây dưa như thế thì không cần ký hợp đồng nữa

Tôi tin tưởng khách hàng văn minh sẽ không làm như thế.”

Nguyễn Tấn khuyên khá lâu, dưới lầu cũng không nghe cẩn thận, đoán chứng chỉ là nói miệng thế thôi

Lúc này Đường Từ Điểm mới bớt giận, cô nói, “Nguyễn tổng, tôi tin tưởng anh nên mới đồng ý ở lại

Tôi biết tình hình công ty bây giờ không tốt, nhưng chuyện này khiến các đồng nghiệp nữ như tôi rất mệt mỏi

Đương nhiên, phần lớn khách hàng vẫn bình thường, nhưng luôn có vài người như vậy...” “Tôi hiểu, cảm ơn cô đã tin tưởng

Tôi sẽ bàn bạc với Dương tổng hướng giải quyết chuyện này.” “Được, vậy tôi đi làm việc trước đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.