Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 433: Lần đầu tiên cãi nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng làm việc ở tầng hai, Dương Thâm và Nguyễn Tân đang thảo luận chuyện này

“Tân, chuyện lần này cậu giải quyết tốt lắm, tôi phục cậu sâu sắc.” Dương Thâm khen ngợi Nguyễn Tấn

Nguyễn Tấn lại chẳng hề để ý, “Tôi có làm gì đâu, là bọn họ tự gieo gió gặt bão thôi.”

Dương Thâm cười, “Cậu không cần khiêm tốn, tôi biết rõ mối quan hệ của cậu và Trần tổng của Đồng Thành thế nào

Lần này nếu không phải cầu báo cho Trần tổng, để Trần tổng đi nhắc khéo cho Quách Vĩnh Niên thì ông ta đã không chạy tới xem trò hay này rồi.” Nguyễn Tấn: “Cuộc chiến giữa vợ cả và tình nhân thì sao có thể thiếu ông ta chứ? Theolý nên do ông ta giải quyết.” Dương Thâm: “Chuyện này coi như2xong đi, sau này bọn họ thể nào cũng chẳng liên quan đến công ty

Vị trí của Điền Lệ còn trống, cậu xem những người trẻ tuổi dưới kia ai hợp hơn?”

Nguyễn Tấn, “Anh Thâm, anh là Boss lớn, đương nhiên do anh quyết định.”

Dương Thâm, “Ha ha, tôi thấy Hạ Chí rất khá

Cô ấy là nghiên cứu sinh thạc sĩ chuyên ngành tài chính, có bằng CFA cấp một và AFP cấp hai chất lượng, trong công ty chỉ mỗi cô ấy đồng thời có hai bằng này.”

Nguyễn Tấn: “Anh Thâm, anh đừng hại Hạ chỉ được không? Hạ Chí là nhân viên mới, nếu cô ấy lên làm sếp thì ai nghe theo cô ấy chứ? Hơn nữa tính Hạ Chí quá mềm yếu, không giải quyết tới nơi được nhiều chuyện, kinh nghiệm làm việc không nhiều

Tôi thấy9Đường Tư Điềm vẫn thích hợp hơn

Đã làm trong công ty bốn năm, có đủ thành tích, tính cách mạnh mẽ, làm việc quyết đoán

Cô ấy lên làm quản lý, ít nhất có 80% nhân viên sẽ phục.”

Dương Thâm cười cười và nói, “Tôi chỉ chờ những lời này của cậu

Được, chọn Đường Tư Điềm

Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất giỏi.” Nguyễn Tấn cạn lời, đừng nhìn Dương Thầm bây giờ chỉ làm ông chủ đứng nhìn, thật ra anh ấy rất khôn khéo đấy

Nói anh ấy đa mưu túc trí cũng không quá, chuyện khó giải quyết cỡ nào cũng làm được

“Đúng rồi, sức khỏe của ông cụ ở nhà thế nào?”

Nói đến vấn đề này, gương mặt đang chuyện trò vui vẻ của Dương Thấm nháy mắt trở nên nghiêm túc, “Nói kém thì không kém, nói tốt6cũng không tốt

Bác sĩ nói, ông cụ muốn làm gì thì cứ cố gắng thỏa mãn đi, duy trì tâm trạng vui vẻ thì có thể sống thêm vài năm, nhưng cũng chỉ qua mấy năm nữa thôi.”

Nguyễn Tấn an ủi, “Vậy cũng tốt, người già rồi cũng phải có ngày như thế.” “Đúng thế, ba tôi nghĩ thoảng, phận làm con cái chỉ hi vọng mấy năm nay ông có thể được thoải mái

Bây giờ tôi mới biết, không có gì tiếc nuối hơn việc bỏ qua sự trưởng thành của con cái và sự già yếu của cha mẹ

Tôi không muốn nuối tiếc như thế

Cho nên cậu có thể ở lại giúp tôi, tôi thật sự phải cảm ơn cậu nhiều.”

“Ha ha, đừng khách sáo

Tôi còn phải cảm ơn anh đã nhận tôi đấy chứ.” Đến phiên Dương Thâm0hỏi anh, “Thể bên chỗ ba cậu sao rồi? Còn khăng khăng bảo cậu đi xem mắt con gái của Bí thư Thẩm không?” “Còn gì nữa, lúc Tết về thì Thẩm Giai Dĩnh đang bàn đối tượng với người khác, cách đây không lâu lại nghe nói thất bại

Ba tối hình như lại có suy nghĩ này nữa rồi.”

“Thế thì đi xem mắt theo ý của ông cụ đi, đến lúc đó tìm một lý do từ chối không phải là được à?”

Nguyễn Tấn lắc đầu, “Nếu dễ vậy thì tôi đã không trốn đến Hàng Châu

Quan hệ của ba tôi với Bí thư Thẩm đầu chỉ đơn giản là gặp mặt như thế.”

“Thể Hạ Chỉ thì sao? Cậu tỉnh giấu cô ấy hay nói tình hình thực tế cho cô ấy biết?” Nguyễn Tấn lắc đầu, “Vốn tưởng Thẩm7Giai Dĩnh có đối tượng rồi thì tôi an toàn nên mới yêu đương với Hạ Chí

Bây giờ tôi chẳng biết làm gì trong tình huống này, nói cho Hạ Chí thì không được, tôi lại không chắc chắn, không thể cho cô ấy lời hứa hẹn nào, nói cho cô ấy biết chỉ khiến cô ấy lo lắng thêm thôi

Đi được tới đâu thì tính tới đó, ít nhất bây giờ ba tôi chưa ép tôi về.”

Dương Thâm thở dài, “Haiz, hi vọng cậu có thể giải quyết cho ổn.”

“Tôi cũng hi vọng thế.”

Dưới sự giới thiệu của Nguyễn Tấn, Hạ Chính Đông và Hà Hoàn nhanh chóng đưa cậu con trai Hạ Thiên đến Đô Thành khám bệnh, chẳng những có người đưa đón mà còn phục vụ rất chu đáo

Trong ba tháng này, họ đưa con trai đi khám ba lần, viện trưởng Lý có tiếng nói trong phương diện này, không chỉ y thuật cao mà thái độ cũng rất tốt

Điều này khiến vợ chồng Hạ Chính Đông gặp không ít lang băm trước kia thấy cảm kích vô cùng

Để Hạ Thiên khôi phục hoàn toàn là không thể, đây là dạng tổn thương não không thể chữa lành được, nhưng trải qua đợt trị liệu đầu tiên, kết quả kiểm tra trí lực của Hạ Thiên đã đủ làm người ta vui vẻ, biểu hiện rõ ràng nhất là năng lực tự hành động của cậu đã tăng lên, nói năng cũng rõ ràng hơn không ít

Đối với chuyện này, cả nhà Hạ Chính Đông đều nói phải cảm ơn đồng nghiệp của Hạ Chí đàng hoàng

Chiều thứ sáu, tranh thủ lúc rảnh rỗi, Hạ Chí nhận được điện thoại của ba mình, “Tiểu Chi hả, con có bận không?” “Không ạ, ba, sao lại gọi cho con lúc này? Có chuyện gì sao?” “Ha ha, không có gì đặc biệt cả, bệnh tình của Tiểu Thiến khá hơn rồi, ba và mẹ muốn cảm ơn đồng nghiệp của con một cách tử tế

Ba mẹ đến Đô Thành, ngay cả ăn ở cũng đã được chuẩn bị sẵn, nghe bảo đăng ký để chữa bệnh với chuyên gia ở bệnh viện Quân khu rất khó

Lần nào ba mẹ cũng không cần bốc số mà vào thẳng bên trong khám bệnh

Người ta giúp chúng ta chuyện lớn vậy thì chúng ta phải cảm ơn người ta đàng hoàng

Ba với mẹ con bàn nhau rồi, ngày mai đưa Tiểu Thiên đến Hàng Châu để cảm ơn đồng nghiệp của con, thuận đường đi thăm con luôn.” Hạ Chỉ cười nói: “Được ạ, ba, anh ấy là sếp của con, bình thường cũng rất chăm lo cho con.” “Ở, còn là sếp à? Thế thì càng phải cảm ơn người ta cẩn thận rồi, không những giúp Tiểu Thiên nhà chúng ta mà còn chăm sóc con nữa.”

“Ha ha, vậy con đi nói với sếp một tiếng

Ba, ba đừng mang nhiều đồ quá, anh ấy không nhận quà.” Hạ CHí nghĩ thầm, lần đầu gặp mặt đáng lẽ phải là anh ấy đi thăm ba mẹ, tặng quà cho ba mẹ mới phải

Ba mẹ đến thăm anh ấy đã là xem trọng anh ấy lắm rồi

“Lòng thành vẫn phải có

Sếp con có uống rượu không?” “Anh ấy uống ít lắm

Ba, đừng mang quà, thật đấy

Hiện giờ đang thanh lọc bộ máy chính trị gắt gao lắm, anh ấy không nhận quà, ba đừng hại anh ấy đó.” “Ba biết rồi, ba mang theo rượu nữ nhi hồng ủ trong nhà nhiều năm cho cậu ta nếm thử, uống vào bụng, không coi là quà.”

Hạ Chỉ nở nụ cười bất đắc dĩ, “Ha ha, tùy ba vậy

Mai gặp, con ở chung cư chờ ba mẹ.”

“Được.”

cúp điện thoại, Hạ Chí sửa sang tài liệu rồi cầm nó đi lên lầu hai

Cô không thể chờ nổi muốn nói với anh chuyện ba mẹ và em trai cô muốn đến Hàng Châu

Đến cửa phòng làm việc, cô gõ nhẹ cửa

“Mời vào.” Được anh cho phép, cô thoải mái đẩy cửa đi vào

“Nguyễn tổng, những tài liệu này cần anh ký tên.” Nguyễn Tấn ngẩng đầu, cố ý nhìn cô cười, giọng điệu lại nghiêm túc, “Đóng cửa, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.” Đây là lời dạo đầu thường dùng của họ

Hạ Chí xoay người đóng cửa, Nguyễn Tấn đứng dậy bước nhanh tới sau lưng cô, dang tay ôm cô vào lòng, anh nói nhỏ bên tai cô với giọng oán trách, “Hơn nửa ngày cũng không thèm tìm anh, bận vậy cơ à? Năm nay đâu có giao cho em nhiều việc đâu?”

“Nguyễn tổng, bởi vì không có nhiều việc nên em mới không tìm được lý do để lên đây, em phải làm xong công việc mới đến báo cáo với anh, thế này có vấn đề gì không ạ?” “Xem ra em ngại ít việc à, vậy cuối tuần đến đây làm thêm giờ là được.” “Không muốn.” Hạ Chỉ cười tránh anh, quay lại đối mặt với anh, “Cuối tuần này không thể tăng ca, để em sắp xếp lịch cho anh được không?” Cô xoay người lại, Nguyễn Tấn lập tức ôm chặt lấy, cúi đầu hôn lên môi cô

Trong phòng làm việc lén lút yêu đương, vừa làm việc vừa yêu đương, thừa dịp rảnh rỗi lên thân mật, vừa căng thẳng vừa kích thích, cảm giác thế này thật sự làm người ta nghiện

Hôn một lát, Hạ Chí đẩy anh ra, đỏ mặt nói: “Được rồi, anh có ký không?” Lúc này Nguyễn Tấn mới cầm lấy tài liệu trong tay cô, cười nói, “Ký, ký ngay đây.” Anh trở lại chỗ mở tài liệu đọc, Hạ Chí đi theo ngồi xuống đối diện anh, xáp lại gần nói, “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, cuối tuần này để em sắp xếp thời gian của anh được không?” Nguyễn Tân, “Em muốn làm gì?” “Dù sao em cũng không bán anh là được.” Nguyễn Tấn nhướng mày cười, “Được, chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho anh phải không?” “Đúng vậy, lúc nãy ba em gọi điện thoại đến nói bệnh tình của em trai đã tốt lên rõ rệt

Họ muốn tự mình cảm ơn anh, nên ngày mai sẽ đến Hàng Châu

Vậy có xem như niềm vui bất ngờ không?”

Nguyễn Tấn sững sờ, tay cầm bút cứng đờ, đây không phải là niềm vui bất ngờ mà là sợ hãi bất ngờ

Anh đặt bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt cứng đờ, “Chú và dì muốn đến đây ư?” “Dạ, cả em trai em nữa, họ cố ý đến cảm ơn anh

Em nghĩ rồi, không bằng nhân cơ hội này nói chuyện chúng ta yêu đương cho họ biết, ba mẹ em nhất định sẽ rất vui vẻ, anh thấy sao?” “Cái này...” Nguyễn Tân do dự, sắc mặt cũng không tốt lắm, cực kì không tình nguyện

Nhìn anh như thế, Hạ Chí cũng không vui, bĩu môi nói: “Anh không cần phải căng thẳng

Rốt cuộc anh đang băn khoăn cái gì chứ?” Nguyễn Tấn giải thích: “Anh nên là người đi thăm ba mẹ em, bây giờ đổi ngược lại không ổn lắm.” “Không có gì không ổn hết, ba mẹ em đều là người rất hiền hòa

Họ thật lòng muốn đến cảm ơn anh, anh không gặp ư?” “Em chưa bàn với anh đã đồng ý rồi?” Nguyễn Tấn hỏi lại.

“Em.” Hạ Chỉ giận thật, giọng điệu cũng thay đổi, “Điều này còn cần phải bàn sao? Được, thế thì không nói cho họ biết chúng ta đang yêu nhau, chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới

Bây giờ ba mẹ em chỉ muốn cảm ơn anh một chút, mời anh ăn một bữa cơm thôi, rốt cuộc anh có đến gặp hay không?”

Nguyễn Tấn cực kỳ khó xử, anh cũng không muốn làm Hạ Chí giận, “Bây giờ thật sự chưa phải lúc gặp mặt...”

“Thế khi nào mới phải lúc?”

Nguyễn Tấn trả lời không được, Hạ Chí càng giận, nghiêm túc chất vấn, “Rốt cuộc anh có thật lòng với em không? Nếu anh chỉ vui đùa thì em không muốn tiếp tục nữa.”

“Quen nhau nghiêm túc không thì liên quan gì tới việc gặp ba mẹ?”

“Anh nghiêm túc quen em thì sao không dám gặp ba mẹ em?” Thấy chủ đề càng ngày càng nghiêm trọng, mùi thuốc súng cũng ngày càng nồng, Nguyễn Tấn thở dài nói: “Hạ Chí, chúng ta đừng cãi nhau, anh sẽ gặp ba mẹ em nhưng không phải bây giờ

Chuyện này em nghe anh được không?” Hạ Chí mím môi, trên mặt toàn cơn giận, “Anh không gặp ba mẹ em thì cũng đừng tới gặp em.” Nói xong, cô quay người nổi giận đùng đùng rời khỏi văn phòng

“Haizz..” Nguyễn Tấn biết mình đuối lý, nhưng lại không thể nói gì

Anh chỉ có thể để mặc cô đi

Ngay cả đóng cửa một tiếng “rầm” cũng mang theo lửa giận, anh cảm thấy lòng dâng lên sự khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.