*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vu Đan Đan bỗng nhiên nhận ra gì đó, vội ngồi dậy, hai tay kéo váy: “Dạ, cảm ơn chị Hạ Chí đã nhắc nhở.”
Hạ Chí vừa đi, đã nghe Vu Đan Đan hỏi ở phía sau: “Chị San San, chị mau nói cho em biết, rốt cuộc là bạn gái của Nguyễn Tổng trọng như thế nào?”
Hạ Chí cố tình bước chậm lại, giả vờ chọn tạp chí trên kệ sách báo
San San khẽ nói: “Chưa từng gặp, chị nghĩ có thể là Nguyễn tổng lấy cớ để từ chối người khác
À đúng rồi, em có thể hỏi chị Hạ Chí thử, cô ấy và Nguyễn tổng khá thân thiết.” Hạ Chỉ hơi luống cuống, cầm đại một quyển tạp chí rồi đi về phía bàn2làm việc của mình.
Nhưng mà đã không còn kịp nữa, Vụ Đan Đan dã nhào tới.
“Chị Hạ Chí, chị Hạ Chí
Chị ngồi xuống đi, em muốn hỏi chị một chuyện.” Hạ Chỉ từ chối: “Chị cũng không biết gì liên quan đến việc riêng của Nguyễn tổng đâu, em hỏi chị cũng vô dụng thôi.” “Trong công ty chị và Nguyễn tổng gần gũi nhau nhất, chắc chắn là chị biết một chút
Chị nói cho em biết đi mà chị Hạ Chí
Chị đã nghe nói về bạn gái của Nguyễn tổng chưa?”
Vu Đan Đan chớp cặp mắt to tròn của mình, ánh mắt tràn ngập khao khát, trong đó còn chứa đựng vài phần đáng thương, đây là thủ đoạn quen dùng mỗi khi cô ta cầu9xin người khác, trăm phát trăm trúng.
Hạ Chí chịu thua cô ta nên đành phải nói: “Từ trước đến nay Nguyễn tổng không nhắc đến chuyện riêng tư trước mặt chị, chị thật sự không biết
Nếu em muốn biết thì cứ đến hỏi thẳng Nguyễn tổng, dù sao cũng tốt hơn hỏi xuôi hỏi ngược, cuối cùng khiến tất cả mọi người bàn tán về chuyện riêng tư của Nguyễn tổng
Nguyên tổng ghét nhất việc người khác bán ra tán vào, đặc biệt là bàn tán về bản thân anh ấy.”
Vu Đan Đan thầy cô nghiêm túc như thế, nghĩ bụng chắc cũng không hỏi được gì, có lẽ cô thật sự không biết, thể là đành phải thối: “Cũng đúng, không thể để cho Nguyễn tổng6biết em đang thăm dò chuyện riêng của anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ nghĩ xấu về em
Thôi vậy, có cơ hội em sẽ tự hỏi anh ấy
Cảm ơn chị Hạ Chí đã nhắc nhở, em đi làm việc đây.”
Xem đi xem đi, cô nhóc này giải quyết mọi chuyện âm thầm như thế đấy
Cô nói chuyện với cô ta, lúc nào cô ta cũng sẽ nói một câu cảm ơn với cô
Hạ Chỉ thật sự khâm phục cô nhóc này, ngay cả phát cáu cũng không có lý do.
Đan Đan cố chấp hơn San San một chút, ít nhất San San nghe nói Nguyễn Tấn có bạn gái thì thôi, nhưng Đan Đan thì không
Ngược lại càng bắt đầu chú ý đến Nguyễn Tấn0hơn, dường như cô ta muốn tìm ra cái gì đó, hoặc nói cách khác, dù Nguyễn Tấn có bạn gái, cô ta cũng muốn tranh thủ một chút.
Vu Đan Đan vốn không cần phải khổ cực giống như các nhân viên kinh doanh khác, cô ta chỉ mất vỏn vẹn gần hai tháng đã hoàn thành thành tích một năm của nhân viên khác, thời gian tiếp theo của cô ta có thể trôi qua rất nhẹ nhàng
Nhưng mà, lượng công việc ít, tiếp xúc với Nguyễn Tấn cũng ít đi, thể là cô ta nhắm vào Hạ Chí
“Chị Hạ Chí, mấy tài liệu này em làm giúp chị nhé? Dù sao em cũng rảnh rỗi, coi như để em học tập một chút, được không?”7Hạ Chí khó xử nói: “Nhưng chị phải đưa cho Nguyễn tổng duyệt
Nguyễn tổng giao nhiệm vụ cho chị, chị lại giao cho em, không hay lắm đâu.” Vu Đan Đan giơ tay, bảo đảm: “Em thề nhất định sẽ nghiên cứu cẩn thận, sẽ không mắc sai lầm đầu, được không?..
Chị Hạ Chí, cầu xin chị, để em chia sẻ một chút công việc đi
Em không nỡ thấy chị vất vả như vậy...” Hạ Chí không có cách nào từ chối, đành phải nói: “Được rồi, vậy em thử xem.” Vu Đan Đan là một cô nhóc thông minh, chỉ nghe một lần, suy một ra ba là biết làm ngay
Cô ta làm xong là đi thẳng lên lầu hai giao cho Nguyễn Tấn, thứ nhất là được tiếp xúc nhiều hơn, thứ hai là cũng có cơ hội để thể hiện mình.
“Nguyễn tổng, đây là do em làm, anh xem thử có vấn đề gì không?”
Nguyễn Tấn nhận tài liệu xem, đây là công việc anh giao cho Hạ Chí, anh nhẫn nhịn không nói gì mà đọc tài liệu trước.
Tài liệu không có vấn đề gì, Vu Đan Đan nên làm, nhưng vấn đề này bắt nguồn từ Hạ Chí
Anh dùng điện thoại nội bộ gọi cho Hạ Chí, nghiêm túc bảo: “Em lên đây một lát.”
Hạ Chí nhận được lệnh thì hơi sửng sốt, Nguyễn Tân chưa bao giờ dùng giọng ra lệnh nói chuyện với cô
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
“Vào đi.” Nguyễn Tấn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hạ Chí đi vào
Hạ Chỉ nhìn Vu Đan Đan, lại nhìn tài liệu trong tay Nguyễn Tân, trong lòng cũng biết đại khái: “Nguyễn tổng, có chuyện gì ạ?” Nguyễn Tấn không nói vòng vo, cầm tài lên ném thẳng xuống đất, tiếng “bốp” khiến Vu Đan Đan giật mình bật kêu lên
“Em đã mắc cùng một lỗi hai lần, anh đã nói tài liệu anh giao cho em không thể để người thứ ba xem, em coi là gió thoảng bên tai sao?”
Hạ Chỉ câm nín không trả lời được, đây đúng là lỗi của cô
Chỉ có điều bị anh mắng ác như vậy, còn là ngay trước mặt thực tập sinh, cô thật sự cảm thấy hơi khó nhịn được
“Bây giờ anh lặp lại lần nữa, cũng là lần cuối cùng
Sau này mọi giấy tờ anh giao cho em, không có lệnh của anh không thể cho người ngoài xem, nếu không, tự gánh lấy hậu quả, có nghe thấy chưa?!”
Hạ Chỉ gật đầu, đè thấp giọng hứa hẹn: “Nghe ạ.” Vu Đan Đan ở bên cạnh không dám thở mạnh, không ngờ Nguyễn tổng luôn luôn lịch sự nhã nhặn, lúc nóng giận cũng hung dữ như vậy! Có điều dáng vẻ anh nóng giận thật bá đạo, thật quyến rũ, thật oai phong! Nguyễn Tấn lại nói với Vu Đan Đan: “Cô ra ngoài trước đi.”
“Vâng vâng vâng.” Vụ Đan Đan nhìn Hạ Chí với vẻ vô cùng áy náy, cuối cùng vẫn nhanh chóng chạy biến.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người bọn họ
Hạ Chí bước lên trước, cúi người nhặt tài liệu dưới đất, sắp xếp lại một lần nữa rồi đặt ở trên bàn của anh
Nguyễn Tấn vẫn luôn nhìn cô, bất đắc dĩ là cô cứ cúi đầu mãi
“Nhìn anh.” Anh đè tay của cô lại
Hạ Chỉ không tự nguyện lắm.
“Nhìn anh.” Anh lại nói
Hạ Chí từ từ ngẩng đầu, vốn dĩ Nguyễn Tấn nghĩ rằng cô sẽ nhìn anh một cách đáng thương
Ai ngờ cô lại ngẩng đầu lè lưỡi làm mặt quỷ với anh
Nguyễn Tấn hơi kinh ngạc, bật cười một cách bất đắc dĩ: “Anh đang mắng em đấy, sao em còn cười được?” Hạ Chỉ xám xịt đáp: “Nguyễn tổng, nhưng người ta thật sự không khóc được.” Nguyễn Tấn kéo tay cô để cô ngồi lên đùi mình, anh vòng tay qua eo của cô và nhìn cô hỏi: “Em mắc lỗi sai em biết không?” Hạ Chí gật đầu
“Dạ.” “Lần sau đừng mắc cùng một lỗi sai nữa biết không?”
“Da.”
“Vậy em nói cho anh biết tại sao lại đưa tài liệu cho Vu Đan Đan xem?” “Bởi vì cô ta nằng nặc đòi xem, còn nói muốn học tập một chút
Em nghĩ không phải là tài liệu quan trọng, nên cho cô ta xem.” Nguyễn Tấn nhéo cằm cô, đâm thủng lời cô: “Em không nhìn ra à, cô ta làm giùm em là giả, tìm cơ hội tiếp cận anh mới là thật, em cũng mặc kệ cô ta à?” “Vậy không phải anh làm rất khá sao, lần này cô ta chắc chắn không dám làm phiền em nữa.”
Nguyễn Tấn chợt hiểu ra: “Em lợi dụng anh hả?”
Hạ Chỉ không kìm được bật cười: “Không có mà, sao em có thể lợi dụng anh được, em khờ vậy mà.”
Nguyễn Tấn ôm chặt lấy cô, xích lại gần và muốn cắn cô: “Em không khờ, em là cô nhóc xảo quyệt, bản thân không muốn làm người xấu, một hai bắt anh làm.”
“Ha ha, nếu em từ chối Vu Đan Đan, em sợ cô ta sẽ ghi thù, cô ta là nhân vật lợi hại, em không đầu lại đâu.”
Nguyễn Tấn hoàn toàn đồng ý với điều này, anh dán lại gần hơn.
“Này...” Hạ Chí vươn ngón tay giữa ra ngăn cản môi của anh
Trong công ty đừng làm loạn, lúc nào cũng có người có thể đi vào, anh không sợ à?”
“Anh hôn bạn gái anh thì sợ cái gì?” Nói xong, Nguyễn Tấn lập tức chặn cái miệng nhỏ của cô lại, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Mùa hè là mùa ít khách của công ty
Mỗi năm vào mùa ít khách, công ty đều sẽ tổ chức đi du lịch, chia thành hai nhóm để đi
Tuy nhiên, không phải nhân viên nào cũng được hưởng phúc lợi này, điều kiện hàng đầu chính là nhân viên đó phải vào công ty làm đủ một năm.
Vu Đan Đan là thực tập sinh mới tới, đương nhiên sẽ không có phúc lợi này, nhưng người ta có thủ đoạn
Cô ta chạy tới trước mặt Nguyễn Tấn bàn điều kiện: Nguyễn tổng, em không nhận tiền thưởng tháng này, có thể đổi thành chuyến du lịch được không?” “Tiền thưởng của cô có thể đi đến nơi xa hơn và chơi được nhiều ngày hơn, cố chắc chắn muốn đổi chứ?”
Vu Đan Đan gật đầu chắc nịch: “Em chắc chắn.”
Nguyễn Tấn đồng ý: “Nếu cô muốn đổi thì tôi không có ý kiến
Cô đến chỗ quản lý Đường nói một tiếng, cô ấy sẽ sắp xếp.” Vu Đan Đan nở nụ cười tươi rói: “Vâng, cảm ơn Nguyễn tổng.” Chuyện Vu Đan Đan đổi tiền thưởng thành chuyến du lịch nhanh chóng lan truyền khắp nơi, mọi người không khỏi khâm phục sự quyết đoán của cô ta
Suy cho cùng cũng là có chiều nhà giàu sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, không thiếu tiền, người ta có tiền nên thích gì làm nấy
Buổi tối, ở căn hộ khách sạn, Hạ Chí tra hỏi Nguyễn Tân, có chất vấn một cách cực kỳ ghen tuông: “Tại sao anh lại đồng ý với cô ta? “Ý của Túy Ông không phải rượu mà anh không nhìn ra à?” Nguyễn Tấn bảo cô tạm thời đừng nóng nảy, nhưng cô hoàn toàn không nghe lọt, hung dữ thốt lên đầy ghen tuông: “Bình thường cô ta nói chuyện với anh như vậy là em đã cảm thấy không thoải mái rồi
Cô ta trẻ trung, xinh đẹp, nói ngọt, trong nhà còn có tiền có thể, em có một cảm giác nguy hiểm rất lớn.”
Nguyễn Tấn làm động tác lau mồ hôi: “Bình giảm lại đổ rồi.”
“Anh đừng cợt nhả nữa, em đang nói nghiêm túc với anh đấy.”
“Vậy em nghe anh giải thích đã.” Nguyễn Tấn cuối cùng cũng có cơ hội chen vào một câu, anh mỉm cười nói: “Công ty chia hai đoàn ra ngoài du lịch, em không biết sao?” Hạ Chỉ chợt bừng tỉnh: “Ồ, ý anh là để cô ta tách đoàn du lịch với chúng ta à?”
“Ừm, cô ta muốn đi thì đi, thêm một người mà thôi, danh sách phân chia đã được xác nhận rồi
Chẳng lẽ cô ta xin nghỉ phép tự mua vé máy bay đi theo chúng ta, em nói xem?”
Hạ Chỉ tặng anh bốn chữ: “Cáo già gian xảo.”
Nguyễn Tấn được thể vênh váo nói: “Đi tắm nào cô nhóc, biết chà lưng không?”
“Ông lớn à, chà lưng là phải có tiền bọ.”
“Cho, cho, cho, chỉ cần em hầu hạ ông lớn đây thoải mái, đừng nói là tiền bo, cho em cả người cũng được.”
Nói xong, Nguyễn Tấn kéo Hạ Chỉ đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, nước phun xuống làm ướt quần áo hai người.
Nguyễn Tấn cởi áo sơ mi và quần, chỉ chừa lại quần cộc đứng ở đó xả nước
Hạ Chỉ cầm bông tắm hình tròn, chà lưng cho anh mà tim đập chân run
“Mạnh thêm chút nữa đi, cô nhóc.” Nguyễn Tân quay đầu nhìn thoáng qua, không nhìn còn ổn, nhìn rồi thật sự muốn chết
Trên người cô cũng ướt nhẹp, áo thun mỏng ẩm ướt, toàn bộ mặt trước đểu trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy bên trong
Anh nhanh chóng quay đầu và nói: “Em ra ngoài đi, anh sẽ xối nước xong nhanh thôi, xối nước xong rồi em lại vào tắm.” “Sao vậy?” “Ôi chao em ra ngoài đi.” Nguyễn Tấn hơi gấp gáp, nhắm mắt lại còn giậm chân hai lần
Hạ Chí che miệng cười: “Được rồi, em ra ngoài là được.” Đi tới cửa, cô còn cợt nhả trêu anh một câu: “Ông lớn, tắm nhanh lên đấy!” “...” Nguyễn Tấn thật sự là khóc không ra nước mắt, anh chỉ có thể dí đầu xuống dưới vòi hoa sen, dùng nước lạnh tưới tắt ngọn lửa dưới đáy lòng kia.