*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguyễn Tấn nghe thấy tiếng bước chân thì vội cúp điện thoại
Hạ Chí vốn không cảm thấy có gì, nhưng anh làm cô nghi ngờ, cô đi ra ngoài hỏi: “Sao thế? Không cho em nghe à? Có bí mật gì hả?” Nguyễn Tấn cất điện thoại và ôm lấy cô: “Không có gì, là khách hàng đáng ghét kia kìa, Trương tổng đấy
Em biết ông ta phiển nhất mà
Ôi, em xem, trăng đêm nay tròn quá.” Anh vội dời chủ đề
Gió đêm thổi nhẹ, vô cùng mát
Hạ Chỉ dựa vào ngực Nguyễn Tân, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời đêm, cô cảm thấy cuộc sống như vậy không thể tốt hơn nữa
Cãi nhau mới biết được vấn đề ở đâu
Vấn2đề xuất hiện mới dễ giải quyết được, giải quyết xong thì tình cảm mới tăng lên
Hạ Chỉ: “Trước đây khi đi học, Hiểu Nhiễm và bạn trai cãi nhau, dưới cái nhìn của em thì không phải là chuyện gì lớn, là Hiểu Nhiễm làm quá
Nhưng bạn trai cô ấy lại thường xuyên ở dưới kí túc xá gảy đàn hát xin lỗi cô ấy
Không chỉ Hiểu Nhiễm mà những người bạn khác, khi cãi nhau chiến tranh lạnh với bạn trai thì người thường củi đầu là phía nam
Cho nên em cứ tưởng anh cũng sẽ đến dỗ em, ai ngờ anh không
Em càng đợi thì lòng càng lạnh, hận anh muốn chết luôn.” Nguyễn Tân: “Nếu như anh9nói lúc anh đi học, anh cũng từng dỗ con gái, em có tin không?” Hạ Chỉ quay đầu, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh? Thật à?”
Nguyễn Tấn cười: “Đương nhiên, khi trẻ ai cũng vậy
Lớn rồi, chuyện gì cũng từng gặp, thấy rõ nhiều thứ thì tâm trạng không giống thể nữa
Con gái có thể giận vì chút chuyện nhỏ, khi giận thì anh nói gì cũng thấy không đúng, so với thể, không bằng để thể mấy ngày để phía nữ dịu đi.” Hạ Chí dùng cùi chỏ đập anh: “Cho nên mấy hôm nay anh đối xử lạnh nhạt với em để em tỉnh lại à? Anh ác độc lắm đó!” Nguyễn Tấn ôm cô nói: “Hạ Chí, đừng6cố tình gây sự, đừng suy nghĩ bậy bạ
Anh đã qua cái thời yêu đương trai gái rồi, không muốn dùng quá nhiều sức lực để đi đoán tâm tư của em
Anh cũng sẽ không lừa dối sau lưng em, anh nói với em thế nào thì là thế đó, hiểu không?”
Trong lòng Hạ Chí rất hụt hẫng
Anh bảo anh đã qua cái thời yêu đương trai gái rồi, nói như vậy nghĩa là anh từng có những năm tháng yêu đương trai gái như thế
Là ai đã cùng anh vượt qua khoảng thời gian đó?
Nhưng cô vẫn cảm động vì sự thẳng thắn và chân thành của anh, cô gật đầu nói: “Em hiểu, anh cứ nghĩ em rất ngoan0đúng không?”
“Tính cách yên tĩnh và đơn giản của em làm anh rung động, em có thể nổi giận, có thể nói sự bất mãn của mình nhưng em không được cố ý gây chuyện
Anh không cần một con búp bê cái gì cũng nghe theo anh mà là người hiểu chuyện, một cô vợ có thể nói thẳng mọi chuyện với anh.”
Hạ Chí: “Tân, em cảm thấy anh quá lý trí
Những điều anh nói không sai gì hết nhưng anh quên một việc, phụ nữ đều dễ xúc động, rất nhiều lúc suy nghĩ quá logic sẽ không thể hiểu được phụ nữ
Nói rõ hơn là, người như anh có thể gọi là máu lạnh.”
“Đúng, anh thừa nhận
Nhưng Tiểu Chỉ,7em phải hiểu, anh không máu lạnh với em, anh chỉ máu lạnh với người phụ nữ khác.”
Hạ Chí nở nụ cười, chờ anh nói câu này mãi thối, cô xoay người ôm anh, áp má vào ngực anh và nói: “Tân, em hứa với anh sẽ không trốn tránh bất cứ chuyện gì
Nhưng cuộc đời rất dài, em không dám chắc mình sẽ mãi hiểu anh
Sau này cho dù em có bị động kinh mà gây rối vô lý, anh đừng dùng suy nghĩ logic như vậy để đối xử với em được không? Lúc em giận anh có thể không để ý tới em, nhưng sau khi em hết giận, anh dỗ em một chút để em có bậc thang mà đi xuống, được không?”
“Thể em sẽ giận bao lâu?”
Hạ Chí ngẫm nghĩ và nói: “Em ngủ một giấc là không giận nữa.”
“Thì ra là thế, được.”
“Còn nữa, em hi vọng anh không cần lừa em bất cứ chuyện gì, cho dù đó là lời nói dối có ý tốt đi chăng nữa
Nếu như không thể nói cho em biết thì anh cứ nói là không thể nói cho em biết, có thể nói thẳng, đừng dùng lời nói dối để trả lời em cho có lệ”
“Được, anh hiểu điều này.” “Điều em không chấp nhận được là sự lừa dối và phản bội
Lần này nếu anh và Vu Đan Đan xảy ra chuyện gì, em nghĩ dù em yêu anh, em cũng không thể tiếp tục ở cạnh anh
Em không chấp nhận được nửa kia của mình vừa ở với em, vừa có quan hệ mờ ám với người khác, em không chịu được.” “Anh biết rõ, anh biết rõ, yên tâm đi, anh sẽ không để em gặp phải chuyện đầy.” Nguyễn Tân đảm bảo, anh dùng tay vuốt tóc cô, mùi dầu gội phả vào mũi, anh nói: “Không được để tóc còn ướt, đi sấy khô đi.”
Hạ Chỉ làm nũng: “Không sấy, để hong gió một lát là khô.” “Không được, sau này về già em sẽ đau đầu.” Nguyễn Tấn kiên trì: “Anh đi lấy, anh sấy cho em.” “Ha ha, được, đợi câu này của anh thôi.” Nếu như không có lần cố ý gây rối này của Vu Đan Đan thì Hạ Chỉ sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng chân thật của anh
Đây là người đàn ông lý trí xen lẫn chút lạnh lùng, sự chín chắn của anh không phải trời sinh mà có liên quan đến những gì anh đã trải qua
Mà người đàn ông như thế thường đều có suy nghĩ sẵn có, lúc nào nên làm gì, không nên làm gì đều ở trong đầu anh
Cho dù chuyện gì xảy ra thì cũng không thay đổi được
Hạ Chí hưởng thụ sự ngọt ngào ngay lúc này, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy càng ngày càng khó có thể khống chế người đàn ông này
Vu Đan Đan vẫn đi làm ở công ty nhưng cô ta cũng biết điều hơn, không cố ý lấy lòng Nguyễn Tân, cũng không cố ý tới gần Hạ Chí để hỏi chuyện liên quan đến Nguyễn Tân nữa
Mà cách xử lý của Nguyễn Tấn dành cho sự đeo bám của Vu Đan Đan cũng có hiệu quả giết gà dọa khỉ, những người khác không dám thể hiện điều gì với anh, mấy chuyện tặng đồ ăn sáng với viết giấy note linh tinh gì đấy cũng không còn
Lúc rảnh, hai người đứng ở ban công nói chuyện phiếm, Đường Tư Điềm hỏi Hạ Chí, con người Nguyễn Tấn nghiêm túc vô vị như thế, cô thích anh ở điểm nào? Vấn đề này Hạ Chí không trả lời được, có lẽ cô bị sự chăm chú lúc làm việc của anh làm rung động
Đường Tư Điềm đâm trúng chỗ đau: “Hai người ở cạnh nhau, rõ ràng tư chất của cậu quá kém, không phải đối thủ của anh ta.”
Hạ Chí không cho là đúng mà nói: “Tớ với anh ấy yêu nhau, không phải đánh trận
Nói cứ như hai người bọn tớ là kẻ thù ấy.” Đường Tự Điểm nói chắc nịch: “Tình yêu là một trận chiến đấy, ai nghiêm túc hơn thì người đó sẽ thua.” “Nhưng bọn tớ đều rất nghiêm túc mà, đều hướng đến kết hôn.” Lúc nói lời này, Hạ Chí hơi chột dạ, bởi vì lúc đến bây giờ mà Nguyễn Tấn vẫn chưa chịu gặp ba mẹ bên nào
“Được rồi, hi vọng có thể sớm uống rượu mừng của hai người
Nói rồi đó, mặc kệ hai người tổ chức ở đâu đều phải mời tớ.” “Được, điều đó là dĩ nhiên.” Hạ Chí cẩn thận quan sát, xác định đẳng sau không có ai, cô nhỏ giọng nói: “Tư Điềm, nếu chuyện của tớ và anh ấy công khai, tớ nghĩ tớ không thể ở lại công ty tiếp được.” “Nguyễn tổng thì sao? Anh ấy có ý gì?” “Anh ấy không quan tâm, công khai cũng không sao hết nhưng tớ thấy không ổn, nếu công khai thì tớ chắc chắn sẽ đi.” Đường Tư Điềm thở dài: “Đúng là yêu đương mà ngay công việc cũng có thể vứt bỏ..
Công việc của cậu không khó tìm đâu, yên tâm, tớ sẽ để ý giúp cậu.” “Cảm ơn, đợi ngày nào không giấu được nữa, công việc của tớ phải nhờ cậu rồi.” “Hừ, cậu bớt nâng tớ đi
Nói không chừng tới khi đó không phải cậu nghỉ việc mà là chuyển việc, lý do là kết hôn theo chồng.” Lời Đường Tư Điềm nói làm Hạ Chí đỏ mặt, cô ngại ngùng: “Ha ha, tớ cũng hi vọng có ngày như vậy.”
Nguyễn Tấn ngày càng bận, xã giao nhiều, điện thoại cũng nhiều
Hạ Chỉ thường xuyên thấy anh nghe điện thoại, có khi nói công việc, nhưng có lúc trông anh rất lạ, vẻ mặt rất nặng nề, giọng nói lại rất nhỏ, hơn nữa lúc nghe máy còn tránh cô
Lúc ăn cơm tối, điện thoại của anh bỗng vang lên, lông mày anh nhíu lại, do dự không biết nên nghe hay không
“Điện thoại của ai thể?” Hạ Chí nhào tới xem
“Không ai cả, khách hàng thôi.” Nguyễn Tấn nhanh chóng dịch điện thoại đi: “Em ăn trước đi, anh đi nghe điện thoại đã.” Anh đứng dậy đi ra ban công, còn tiện tay đóng cửa trượt lại
Hạ Chí chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh, ngẫu nhiên có thể loáng thoáng tiếng nói của anh, giọng điệu rất đè nén
Nói điện thoại xong, sắc mặt Nguyễn Tân rất nặng nề nhưng anh vẫn cố cười, che giấu nỗi lòng nặng nề
Hạ Chỉ hỏi: “Sao thế?” Nguyễn Tấn lắc đầu, ra vẻ thoải mái nói: “Không có gì, chuyện làm ăn, không cần để ý, bây giờ là lúc tan làm rồi.” “Chuyện làm ăn gì không thể nói cho em biết?” Hạ Chí truy hỏi
Nguyễn Tân ngừng cười, bất đắc dĩ nói: “Thời gian riêng tư, không nói chuyện công việc, ăn cơm đi.” Hạ Chỉ muốn hỏi lại nhưng thấy rõ anh không muốn nói nhiều: “Được, ăn thôi.” Lúc này, điện thoại Nguyễn Tấn để trên bàn rung lên, anh rất căng thẳng, không nói lời nào mà cầm điện thoại lên, cả bát cơm cũng suýt bị nghiêng đi.
Hành động khác thường này làm Hạ Chí nghi ngờ
Nguyễn Tấn nhìn điện thoại và thở phào, hóa ra là tin nhắn của khách hàng
Hạ Chí nghiêng đầu nhìn thì thấy mấy chữ [Đang làm gì thế?] đẩy mờ ám, lại nhìn lên trên, là một người tên “Lục Thi Vũ”, rất rõ ràng, đây là phụ nữ
Nguyễn Tân không tránh, đáp lời cô hai chữ: “Ăn cơm.” Hạ Chỉ hơi giận, khó chịu hỏi: “Anh lén lút trốn em gọi điện thoại là gọi cho cô ấy hả?” “Cái gì?” Nguyễn Tấn ngẩng đầu
Hạ Chí lớn tiếng hỏi lại: “Em nói, dạo gần đây anh thường xuyên lén lút trốn em gọi điện thoại, em vừa tới thì cúp máy, hỏi gì anh cũng không nói
Anh đang gọi điện thoại với người này hả?” Nguyễn Tấn bừng tỉnh, hóa ra là cô hiểu lầm
Anh phủ nhận: “Không phải..
cô ấy và việc gọi điện thoại không phải cùng một chuyện.” “Thể anh nói cho em nghe xem là chuyện gì?” Hạ Chí tức giận, thật ra anh hoàn toàn có thể thản nhiên một chút
Nguyễn Tấn nói thẳng: “Chuyện không thể nói cho em biết, em đừng hỏi.” Hạ Chỉ giận tới mức cướp điện thoại của anh, cô đưa điện thoại lên cao, uy hiếp: “Thế anh nói cho em biết chuyện "Lục Thi Vữ này là sao?”