Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 453: Vở kịch vô tri



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tài xế lái xe đi.”

Cuối cùng cũng tiến được vị Phật này đi, Nguyễn Tấn hung dữ trừng Dương Thâm và mắng: “Anh kiếm khách hàng mà bắt tôi làm bia ngắm phải không?” Dương Thâm lùi ra sau ba bước, cười giải thích: “Xin lỗi, tôi đã giải thích với Tiểu Hạ rồi

Cậu hi sinh chút thời gian tâm sự với cô ta thôi mà, cô ta có rất nhiều tiền để không.” Nguyễn Tấn giơ tay lên làm từ thể đánh người: “Anh đủ rồi đấy.” Dương Thâm cúi đầu nhìn đồng hồ và nói: “Tối rồi, tôi phải về nhà

Hai người cũng về sớm đi, tạm biệt.” Nói xong, anh xoay người vợt ngay

Hạ Chí cười lắc đầu, trái lại bắt đầu khuyến Nguyễn Tấn: “Thôi mà, Dương tổng vì công2ty thôi, anh hi sinh chút sắc đẹp đi.” Nguyễn Tấn nghiêm túc nhìn cô và hỏi: “Em không giận à?” “Giận chứ, em rất giận, anh là người đàn ông của em, em không giận mới lạ đấy

Nhưng em sẽ nhịn, anh yên tâm.” Nguyễn Tấn nở nụ cười, ôm lấy cổ và vuốt tóc cổ: “Em đừng để ý, em cứ nhớ, không cần thiết cãi nhau với anh vì Lục Thi Vũ, có nghe chưa?”

“Da.”

Tối khuya, Giang Hạo gọi điện thoại tới, Nguyễn Tấn kích động: “Alo, A Hạo, nói chuyện với ba tôi thế nào rồi?” Giang Hạo cực kì nặng nề: “Vô ích, ông già nhà cậu rất cố chấp, cậu tự lo đi.” “..” Nguyễn Tấn im lặng không nói gì

Giang Hạo dùng kinh nghiệm của mình nói: “Tình9huống bây giờ đã thể rồi, nếu cậu không chắc chắn có thể bảo vệ người cậu yêu thì buông tay đi, hiểu không?” Nguyễn Tân không đồng ý: “Tôi sẽ nghĩ cách, cảm ơn cậu, làm phiền cậu rồi.” “Không cần phải nói cảm ơn, tôi không giúp được gì

Cứ thế đi, tôi đang ở trong quân doanh, có việc rồi.”

“Được, nói chuyện sau.”

Cúp điện thoại, mặt mày Nguyễn Tấn đầy u sầu

Lúc này Hạ Chí gõ cửa đi vào, Nguyễn Tấn đặt điện thoại xuống, làm bộ xem tài liệu, Hạ Chí nghi ngờ nhưng không tiện nói gì

“Có việc à?” “Lục Thi Vũ gọi cho anh, máy chuyển sang chỗ em, cô ta hỏi giờ anh có rảnh không? Cô ta đến bây giờ.” “Ừ, được bảo cô ta tới đi.” Hạ6Chỉ đứng trước bàn làm việc không đi, Nguyễn Tấn ngẩng đầu hỏi: “Còn có chuyện gì không?” Hạ Chí chống nạnh và làm mặt dữ dằn: “Có, là việc riêng

Lúc nãy anh gọi điện thoại cho cô ta à? Em vừa vào thì tắt máy ngay, cô ta đã có số của anh thì sao còn gọi cho em? Cô ta đang chơi trò xiếc gì thế?” Nguyễn Tấn giao điện thoại ra và nói: “Vậy em tự kiểm tra đi, xem lịch sử gọi điện thoại, xem tin nhắn WeChat coi có phải cô ta không

Lúc nãy là bạn anh gọi, anh không giấu, là em nhạy cảm quá mức thôi.” Hạ Chí cầm điện thoại mở lịch sử cuộc gọi, cô thăm dò: “Nhưng em luôn thấy vẻ mặt anh sai sai,0có chuyện gì hay sao?” Nguyễn Tấn bất đắc dĩ: “Bây giờ chưa nói cho em được, em đừng hỏi.” Hạ Chí đặt điện thoại xuống, giấu sự đè nén trong lòng nói: “Dù sao anh nhớ kỹ lời em là được.” Nguyễn Tấn chỉ vào thái dương của mình: “Nhớ kỉ rồi mà.” Lát sau, Lục Thi Vũ đến công ty, cô ta chỉ quen Hạ Chỉ nên đến đi thẳng chỗ cổ

“Cô Lục.” Hạ Chí đứng dậy chào đón: “Nguyễn tổng đang ở trong phòng làm việc, cô đi lên là được

Cô uống trà hay cà phê?” “Cà phê không đường, cảm ơn.”

“Vâng.”

Lục Thi Vũ lên lầu hai, các đồng nghiệp nhao nhao lại hỏi, Hạ Chí chỉ đáp: “Cô ấy là một khách hàng lớn.” Sau đó đi vào phòng giải khát7rót hai tách cà phê

Một ly cho thêm đường, một ly cho thêm chút giấm và muối

Cô bưng haily lên lầu hai, gõ cửa đi vào

Hai người đang nói chuyện khá vui vẻ, cô khom người đặt cà phê lên bàn: “Nguyễn tổng, cô Lục, cà phê của hai người, xin mời.” Lục Thi Vũ dời tầm mắt về phía vòng tay của Hạ Chí, cô ta trêu chọc: “Hạ Chí, bạn trai cô làm nghề gì?” Hạ Chỉ hơi sửng sốt, nhìn Nguyễn Tấn theo bản năng

Nguyễn Tấn uống một ngụm cà phê, ho khan hai cái, anh không chen lời

“Tôi thấy vòng tay của cô rất đẹp, nhất định là bạn trai tặng nhỉ?”

Hạ Chỉ bừng tỉnh: “Đúng vậy, là anh ấy tặng, anh ấy cũng làm công như tôi thôi.” Nguyễn Tấn cúi đầu nhìn cà phê, nghĩ thẩm, trà xanh vẫn dễ uống hơn

Lục Thi Vũ lại hỏi: “Cô có cấp trên vừa đẹp trai lại tốt như thế này, bạn trai cô không ghen à?” Hạ Chí: “Chỗ anh ấy làm cô gái đẹp như mây, tôi không tính toán với anh ấy thì thôi

Thế hai người nói chuyện đi, tôi không làm phiền.”

Lục Thi Vũ: “Được, cô làm việc của mình đi.” Nói xong, cô ta bưng cà phê lên, nhấp một ngụm: “Hửm? Đây là cà phê gì? Vị lạ thật đấy.” Hạ Chí mừng thầm, cô trả lời: “Chỉ là cà phê bình thường thôi, giống với ly của Nguyễn tổng

Nguyên tổng, cà phê hôm nay lạ lắm à?” Nguyễn Tấn uống thêm một ngụm: “À không, rất ngon.” Lục Thi Vũ lập tức hùa theo: “Có lẽ tôi quen cà phê ở công ty mình rồi, nhất thời không quen uống ở chỗ khác

Thật ra uống cũng ngon, không sao, cô đi làm đi.” “Vâng” Trước khi đi, Hạ Chỉ quay đầu nhìn Nguyễn Tấn với ánh mắt hung dữ, dường như đang cảnh cáo anh đừng xằng bậy

Dưới lầu, Hạ Chí luôn nhìn đồng hồ, gần như là đếm thời gian

May mắn là Lục Thi Vũ ngồi trong phòng làm việc của Nguyễn Tân không lâu, tầm mười phút là đã ra

Làm cô không ngờ là Nguyễn Tấn lại đỡ cô ta ra

Mặt Lục Thi Vũ trắng bệch, cau mày như không thoải mái

Hạ Chí lập tức nóng nảy

Sao vậy? Không lẽ cà phê có vấn đề à? Mọi người tò mò nhìn sang

“Ha Chí, đi bệnh viện cùng cô Lục với anh.” Nguyễn Tấn gọi

“Dạ, cô Lục sao thế?” Hạ Chí vội vàng bước sang đỡ một bên khác của Lục Thi Vũ

Tràn Lục Thi Vũ chảy mồ hôi, đầu gần như dựa lên vai Nguyễn Tân, cô ta thoáng cong eo xuống trông rất khổ sở

Nguyễn Tấn nói nhỏ: “Em mau đi bấm thang máy, đến bệnh viện kiểm tra trước rồi nói.”

“Dạ dạ dạ.”

ở bệnh viện, ngoài cửa phòng cấp cứu, Nguyễn Tấn và Hạ Chí ngồi chờ bên ngoài

Lục Thi Vũ đã bị đẩy vào phòng cấp cứu

Một phút trước, y tá đi ra nói tình hình cho họ, bảo là Lục Thi Vũ ăn phải đổ hỏng nên bị viêm dạ dày cấp

Bây giờ nôn mửa không ngừng, cần gọi cho người nhà.

Nguyễn Tấn không biết số điện thoại của người nhà cô ta

Y tá chỉ có thể đi hỏi Lục Thi Vũ

Sắc mặt Nguyễn Tấn cực kỳ khó coi, Hạ Chí cũng không tốt hơn là bao

Cô hoang mang sợ hãi, hai tay nhắm chặt vạt áo, không ngừng vò.

“Em làm đấy à?”

Hạ Chí lắc đầu rồi lại gật đầu

“Em cho thêm cái gì vào cà phê của cô ấy thế?”

Hạ Chí run rẩy hỏi: “Cô ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Cô ta có kiện em không? Em chỉ cho thêm chút muối và giấm thôi mà, chỉ chút xíu thôi.” “Tầm bậy!” Nguyễn Tấn đè thấp giọng trách mắng

Hạ Chỉ cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, em đâu biết sức đề kháng của cô ta yếu thế

Một chút muối và giấm cũng không tiêu

Tân, cô ta sẽ không sao chứ? Anh nói đi.” “Anh đâu biết, tốt nhất là đừng có chuyện

Nếu có chuyện thì chúng ta không thoát được trách nhiệm.”

Hạ Chí rất hoảng, trong lòng hối hận muôn phần, đúng là không nên chơi trò đùa dai vô tri như vậy

Nguyễn Tân thầy cô bị dọa sợ lắm rồi, vì vậy anh ôm vai cô an ủi: “Đừng sợ, nếu có gì thì chúng ta cùng gánh vác, đừng sợ” Hạ Chỉ mệt mỏi gật đầu

Lát sau phòng cấp cứu mở ra, Lục Thi Vũ nằm trên giường đẩy, mặt cô ta càng trắng bệch hơn, trên tay có cắm ống truyền nước nhưng cũng may là người đã tỉnh táo

Y tá ở cạnh nói: “Không sao, truyền nước xong là có thể về

Lúc về đừng quên đến quầy thuốc lấy thuốc.” Lục Thi Vũ bị đẩy vào phòng bệnh tạm thời, loại bệnh viêm dạ dày cấp tính này đến vừa nhanh vừa mạnh bạo, nhưng chỉ cần cấp cứu đúng lúc thì đi cũng nhanh

Trong phòng bệnh không có ai, chỉ có ba người, Hạ Chí cúi đầu đứng sau lưng Nguyễn Tấn

Nguyễn Tấn tỏ vẻ có lỗi: “Xin lỗi, là cấp dưới của tôi không chú ý

Có thể cà phê có vấn đề, trở về tôi sẽ kiểm tra.” Lục Thi Vũ lắc đầu, nở nụ cười yếu ớt: “Đừng lo lắng, là do dạ dày tôi không tốt

Cà phê như nhau, anh uống không sao, tôi uống có chuyện là việc của tôi, không phải do cà phê.” Nguyễn Tấn mím môi không nhiều lời nữa

Hạ Chí đằng sau băn khoăn vô cùng, bước lên hai bước nói: “Cô Lục, xin lỗi, là tôi...” Nguyễn Tấn kéo cô ra sau, mắng: “Đáng lẽ em không nên pha cà phê Lục Thi Vũ nói: “Đừng mà, là tôi muốn uống cà phê, anh đừng trách Hạ Chí.” Hạ Chỉ biết Nguyễn Tấn che chở cho cô, cô càng thấy hổ thẹn hơn: “Cô Lục, nếu cô cần tôi làm gì thì nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt.” Lục Thi Vũ mệt mỏi nhắm mắt lại và lắc đầu: “Không có gì, nghĩ ngơi một chút là ổn thôi.” Nguyễn Tấn hỏi: “Khi nào người nhà cô đến? Để Hạ Chí ra ngoài đón họ, đỡ cho họ đến rồi tìm không thấy lại lo lắng.” Lục Thi Vũ lắc đầu: “Người nhà tôi không ở Hàng Châu nên không bảo y tá báo

Không sao, tôi ở một mình cũng được.” Nguyễn Tấn quay đầu trùng Hạ Chí, xem đi, đều là chuyện tốt em làm đấy

Bọn họ ở bệnh viện với Lục Thi Vũ một lát, lấy thuốc rồi đưa cô ta về nhà

Xong việc thì trời cũng đã tối đen

Trên đường về nhà, Hạ Chí không dám nói gì, chuyện này là cô đuối lý, cô sợ bị mắng

Nguyễn Tấn thở dài nói: “Xem như lần này anh nợ cô ta một ân tình

Em đó, sau này không được chơi trò xiếc trẻ con như vậy nữa.”

“Dạ, em biết rồi.”

“Nếu cô ta không nghi ngờ thì đừng nhắc lại, đừng cứ tỏ ra vẻ mình làm sai, bình tĩnh chút.” Hạ Chỉ sám hối: “Vốn là do em làm sai mà.” “Cũng may không phải chuyện gì lớn.” Nguyễn Tấn dừng một lát rồi bổ sung: “Được rồi, đừng cúi đầu, không sợ bị bệnh về xương cổ à?” Hạ Chí bĩu môi, chuyện này cô cần thời gian để tiêu hóa: “Mai em phải mua đồ bổ sang thăm cô ta.”

“Đừng, đến lúc đó cô ta sẽ nghi ngờ em.” “Thể em không cần làm gì à?” “Ừ, đừng làm gì hết

À đúng rồi, sau này chúng ta kiếm thêm nhiều tiền giúp cô ta là được.” “Vậy cũng được.” Nguyễn Tấn lái xe về, vừa lắc đầu vừa thở dài, nhưng nghĩ một lát lại bật cười: “Ôi, cô nhóc khờ nhà em đấy, anh phục em rồi.” Hạ Chí làm bộ mặt quỷ khóc thút thít, nói đùa với giọng điệu ủ rũ: “Cảm ơn sếp đã phục em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.