*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguyễn Tấn vẫn luôn cầm tay vịn trên nóc xe, ngồi trên xe của cô lái đúng là cần lòng can đảm rất lớn: “Đi về phía bên trái một chút, bên phải sắp đụng vào con lươn rồi, sang bên trái, bên trái.” Hạ Chỉ hơi đánh tay lái sang trái, cuối cùng cũng quay về đường chính
Lúc này Lục Thi Vũ dịu dàng nói: “Hạ Chí, cô ít lái xe lắm hả?” “Hår Um.” “Ha ha, không quen là thế, không sao, cô cứ can đảm lên, từ từ mà lái chứ đừng sốt ruột
Nguyễn tổng, anh đừng nói gì hết, anh càng nói cô ấy càng lo.” Cả quãng đường này đúng là rất lo lắng đề phòng nhưng may mà Hạ Chí thuận lợi lái xe đến chỗ của Lục Thi Vũ
Dừng xe, Lục Thi Vũ nói:2“Hạ Chí, ngại quá, tôi có mấy câu muốn nói riêng với Nguyễn tổng, cô xuống xe đợi một lát được không?” Hạ Chí không nói gì, quay đầu nhìn Nguyễn Tân, thấy anh bình tĩnh ngồi đó không nói gì, nên cô đành xuống xe
Cô đi bộ ở bên kia, không đi quá xa, ánh mắt vẫn luôn chú ý hai người trong xe
Buổi tối đầu thu, trời lành lạnh, côn trùng bên bồn hoa kêu rả rích, trên đường có tiếng ô tô nhưng những thứ này không đủ để khiến Hạ chí phân tâm
Cô thấy Lục Thi Vũ nói gì đó với Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn thì luôn nhìn về phía trước, không biết anh có nói gì hay không
Lục Thi Vũ cúi người muốn hôn lên má anh, anh không tránh, anh không tránh! Hạ Chỉ trừng9to hai mắt, xác định mình không nhìn lầm, sự nghi ngờ và căm tức trong lòng lập tức bùng lên đầu
Cửa xe mở ra rất nhanh, Nguyễn Tân xuống xe, nhìn cô một cách bình tĩnh, sau đó lại đi sang bên kia mở cửa cho Lục Thi Vũ
Lục Thi Vũ nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt cô ta nhìn Nguyễn Tấn cũng thay đổi
Hạ Chi bước tới nhưng không biết nên nói gì, nên làm gì, chỉ đứng ở cạnh như cọc gỗ
“Được rồi, đưa đến đây thôi
Đã muộn nên tôi không mời hai người lên uống cà phê nữa.” Lục Thi Vũ nhìn sang Hạ Chí rồi nói với ý tứ sâu xa: “Hạ Chí, có cơ hội nhất định sẽ mời cô uống thử cà phê do tôi tự pha, tuyệt đối sẽ không vào bệnh6viện đâu.”
Hạ Chỉ ngẩn người, nở nụ cười cứng ngắc và xấu hổ
Lục Thi Vũ vừa đi, sắc mặt Nguyễn Tấn lập tức thay đổi, anh im lặng không nói gì mà xoay người ngồi vào ghế lái
Hạ Chỉ còn thất thần, cũng giận, tại sao anh không tránh ra chứ? Thích lắm à? “Lên xe!” Nguyễn Tấn giục
“Anh uống rượu, để em lái cho.” “Lên xe!” Nguyễn Tân kiên trì
Trên đường về nhà, trong xe rất yên tĩnh
Nguyễn Tấn luôn nhìn phía trước, gò má của anh căng lên góc cạnh khiến người ta rét lạnh
Hạ Chỉ nổi giận đùng đùng nói: “Em thấy hai người ở trong xe làm..
gì gì đó hết đấy.” “Làm gì là làm gì? Dưới mí mắt của em, anh có thể làm gì? Nói chuyện đừng có nói quanh co lòng vòng.” Giọng của0Nguyễn Tấn cũng rất nặng nề
“Cô ta hôn anh, anh không tránh
Sao anh không tránh? Thích lắm phải không?” Nguyễn Tân phanh xe gấp dừng lại bên đường, xoay người nhìn cô với ánh mắt rất dữ dằn, giọng điệu cũng rất dữ, anh căm tức nói: “Em chẳng biết cái gì mà cứ ở đó đoán mò, trong lòng em anh là người không vững vàng như vậy phải không? Anh là loại người chỉ cần phụ nữ dâng tới miệng thì không từ chối phải không?”
Đột nhiên anh đậm cái rầm lên vô lăng, sau đó mắng một câu thô tục.
Hạ Chỉ bị dọa sợ, cô không hiểu sao anh tức giận: “Anh..
anh chế em..
quản anh nhiều quá phải không?” Cô run rẩy hỏi: “Anh và người phụ nữ khác hôn nhau, em cũng không thể nói một câu7gì chứ gì?”
Nguyễn Tấn nhìn xoáy vào cô rồi nói: “Chẳng phải vì một sự nhịn chín sự lành hay sao? Cô ta biết em bỏ linh tinh vào trong cà phê khiến cô ta phải vào viện rồi.” “..
Cái gì?”
“Nếu không phải vì em thì anh cần phải đi dỗ cô ta chắc?” Hạ Chỉ cảm thấy hơi hoang đường: “Em làm thì em gánh, không cần anh hi sinh nhan sắc vì em.” “Em gánh? Trước giờ em làm việc đều không tính tới hậu quả hay sao? Em muốn gánh vác thế nào? Người ta kiện em cố ý gây thương tích, em có thể gánh vác hả? Nếu định tội thì em phải chịu trách nhiệm hình sự đấy.” “Làm gì nghiêm trọng như thế? Cô ta đâu có bị làm sao.” “Trong tay cô ta có video giám sát ngay lúc đó, em bỏ linh tinh vào cà phê của người ta, người ta uống xong thì phải vào bệnh viện
Em bảo đó là muối nhưng cô ta có thể nói đó là thuốc độc, em hiểu không?” Hạ Chỉ ngạc nhiên hỏi: “Sao cô ta có video giám sát của công ty chúng ta?”
“Anh không biết, tóm lại là cô ta có, còn cho anh xem
Cô ta có video, cũng có giấy của bệnh viện chứng minh bị dị ứng với đồ ăn gây nên viêm dạ dày cấp tỉnh
Nếu kiện ra tòa thật thì phần thắng của cô ta rất lớn
Hạ Chí, lúc em làm việc có thể suy nghĩ nhiều hơn một chút được không? Đừng gây phiền phức thêm cho anh được không?” Nguyễn Tấn đang giận nên nói chuyện không có chừng mực làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Chỉ
Trong tình huống không biết gì, cô bị anh phê phán đến mức lỗ chỗ cả người, cô không chịu nổi sự đối xử như thế
Hạ Chỉ không nói một lời, quả quyết mở cửa và xuống xe.
Nguyễn Tấn cười gằn, tức giận mắng mấy câu “Khốn kiếp!” Sau đó đạp chân ga lái thẳng đi luôn
Hạ Chí không ngờ Nguyễn Tấn lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, càng không ngờ anh lại lái xe đi không thèm để ý đến cô
Xe trên đường tới tới lui lui, cô nhìn chiếc xe càng đi càng xa của Nguyễn Tấn mà lòng càng ngày càng đau đớn
Không biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai người chỉ toàn mâu thuẫn và cãi vã, một chút việc nhỏ cũng đủ làm họ cãi nhau.
Hạ chí đau lòng vô cùng, không kìm được bật khóc
Phía trước là đường cao tốc, xe rất nhiều, tốc độ xe cũng nhanh, cô không biết mình phải đi bao lâu mới đến trạm tàu điện ngầm hoặc trạm xe buýt
Đáng sợ hơn là túi của cô ở trên xe, trên người không có đồng nào, may mà còn có điện thoại.
Còn Nguyễn Tấn lái về phía cao tốc, cho dù anh muốn quay lại cũng phải đi đường vòng, chưa tới nửa tiếng sẽ không tới được
Hạ Chỉ vừa đi vừa lau nước mắt, lúc này cô vẫn lo anh đi trên đường cao tốc có khi nào gặp phải cảnh sát giao thông đo độ cồn không
Đường Từ Điểm nói đúng quá, cô đã bị anh ăn sạch sẽ cả rồi.
Ven đường có chiếc xe chạy chậm lại, hạ cửa xe huýt sáo trêu chọc: “Cô em xinh đẹp, có muốn anh chở em một đoạn không?” Hạ Chí sợ tới mức bỏ chạy.
Đi mãi, cô đi tới cạnh quảng trường, nơi ồn ào náo nhiệt an toàn hơn một chút
Chỗ này ở phía Tây thành phố, mà chỗ cô ở là phía Đông thành phố, về nhà phải mất ít nhất hai tiếng.
Điện thật rồi!
Cô rút điện thoại ra xem thử, đã hơn mười giờ, mà điện thoại còn báo pin yếu.
Bến quảng trường rất náo nhiệt, rất đông người, thỉnh thoảng có cặp đôi nắm tay hoặc ôm eo đi ngang qua bên cạnh cô
Thấy họ thân mật dựa vào nhau và sóng vai đi, cô càng cảm thấy đau lòng.
Nghĩ lại, đã bao lâu rồi cô và Nguyễn Tân không tay trong tay tản bộ với nhau? Cô cũng không nhớ nữa
Cô đi trên đường hơn một tiếng đồng hồ thì điện thoại mới vang lên
Rốt cuộc Nguyễn Tấn đã gọi điện thoại đến, cô vừa bắt máy đã nghe thấy anh hét to: “Em đang ở đâu hả?!” Cô mếu máo, sau đó cúp luôn điện thoại, giọng điệu nặng như vậy, thái độ không tốt như thế thì quan tâm anh làm gì?! Cô giận dỗi tiếp tục đi về phía trước, cùng lắm thì đi bộ về nhà
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Nguyễn Tấn gọi, gọi lần gọi lửa
Thấy dung lượng pin cũng không còn nhiều lắm, Hạ Chí bất đắc dĩ nghe điện thoại.
“Tiểu Chí, em ở đâu?” Nguyễn Tấn dịu giọng hỏi.
Hạ Chỉ nhìn xung quanh nói: “Lối vào Ngân hàng Công thương Trung Quốc trên đường XX.”
“Sao lại đi tới đó?”
“Không lẽ muốn em đứng tại chỗ chờ anh hả? Sao em biết anh có quay lại tìm em hay không?” Tâm trạng không tốt nên tất nhiên giọng điệu cũng không tốt.
“Được dược được, em đứng đó đợi anh, anh tới ngay.” “Anh..
alo, alo?” Điện thoại đột nhiên cắt đứt, Hạ Chí ngỡ ngàng nhìn điện thoại thì thấy hóa ra điện thoại di động hết pin tự tắt nguồn mất rồi
Cô vốn muốn nói đến trạm tàu điện ngầm phía trước chờ, đoạn đường này tối như hũ nút rất đáng sợ
Đi mệt, bụng cũng đói
Trong bữa tiệc cố vốn không ăn bao nhiêu, đồ uống thì thật ra uống rất nhiều, bây giờ cô cần tìm một chỗ để đi nhẹ.
Nhìn về phía trước, ngã tư có hộp đèn KFC bật sáng nên cô đi về phía đó
Nguyễn Tấn lái xe nhanh suốt đoạn đường, đêm nay anh đi đủ một vòng từ Thành Tây sang Thành Đông
Sau khi lái đi, anh đã cực kỳ hối hận, nhất là khi thấy túi của Hạ Chí còn ở trong xe, anh càng lo lắng hơn
Nhưng trên đường cao tốc không thể quay đầu, anh chỉ có thể lái xuống rồi mới vòng lại
Đợi khi anh về chỗ cũ thì không còn thấy bóng dáng của Hạ Chỉ nữa
Lát sau, anh lái tới chỗ Hạ Chí nói nhưng của Ngân hàng Công thương Trung Quốc vốn không có ai, con đường này chỉ có một Ngân hàng Công thương Trung Quốc, Hạ Chí đi đâu chứ? Gọi điện cho cô thì tắt máy rồi
Lúc này Nguyễn Tấn lo thật, vừa bức bổi vừa hối hận, xuống xe tìm kiếm khắp nơi
Lúc Hạ Chí quay lại thì thấy có một chiếc xe đậu ở cửa Ngân hàng Công thương Trung Quốc
Đến gần thì thấy đúng là xe của Nguyễn Tân nhưng không thấy bóng dáng anh đâu
“Nguyễn Tân, Nguyễn Tấn.” Cố gọi to khắp nơi
Nguyễn Tấn nghe thấy tiếng của cô thì bước ra từ chỗ tối: “Em đi đâu đấy? Không phải bảo em đợi anh ở đây hay sao?” Anh lớn tiếng hỏi, giây tiếp theo, anh ôm chặt cô vào lòng
Hạ Chí tức giận đánh lên lưng anh, phản kháng: “Ai cần anh lo, anh có ngon thì đừng động vào em
Em có chân, tự em đi bộ về được.” Nguyễn Tấn ôm chặt cô, hạ giọng nói: “Xin lỗi, anh không nên bỏ em lại.” Hạ Chỉ vừa nghe anh xin lỗi đã khóc to, rõ ràng lòng rất giận, rõ ràng không muốn để ý đến anh nhưng bây giờ cô chỉ biết khóc.
“Không nhìn thấy em làm anh sợ muốn chết
Xin lỗi, anh không nên bỏ em lại...” Nguyễn Tấn nói tiếp, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em đi đâu thế? Cô ý trốn anh để anh sốt ruột phải không? Gọi cho em mà em còn tắt máy, em có biết anh lo lắng biết bao không?” “Em vào KFC đằng trước đi toilet
Điện thoại di động hết pin rồi
Em đâu biết anh tới nhanh như thế? Còn tưởng anh bắt em đợi hai, ba tiếng đồng hồ nữa cơ.” Hạ Chí giận dỗi nói.