*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lời nhắc nhở của Giang Hạo vang lên bên tai, Nguyễn Tân càng siết chặt cô hơn, gần như muốn hòa cô vào xương cốt của mình
sự khác thường của Nguyễn Tấn làm Hạ Chí lo lắng: “Sao thế? Lại giận à? Em còn đang giận đấy.” “Tiểu Chí, đừng vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau với anh, chúng ta ở bên nhau hòa thuận được không?” “Em cũng không muốn cãi nhau với anh, toàn là anh chọc em.”
Nguyễn Tấn đưa tay phải lên, xin thề: “Anh hứa, Nguyễn Tấn anh chỉ yêu một mình Hạ Chí em thôi, những cô gái khác trong mắt anh chẳng là cái đinh gỉ gì
Anh với bọn họ tiếp xúc với nhau là vì công việc, trong chuyện làm ăn2khó tránh khỏi việc gặp dịp thì chơi
Bỏ chuyện làm ăn sang một bên thì anh chỉ thích mỗi em, em tin anh được không?”
Hạ Chí oan ức chảy nước mắt, nếu không phải yêu đương thì cô cũng không biết mình hay khóc như vậy, cô nói: “Em không muốn anh vì em mà nhường nhịn Lục Thi Vũ.”
“Đừng chọc giận cô ta là được, nói chuyện phiếm ăn bữa cơm cũng chẳng thiệt gì.”.
“Để cô ta kiện là được, em chỉ bỏ muối và giấm, các đồng nghiệp ở công ty đều ăn mỗi ngày, không có chuyện gì xảy ra, chỉ mỗi cô ta bị
Em còn nghi ngờ cô ta có ăn phải thử khác không đấy, dựa vào cái gì mà chúng ta phải chịu đựng9bị cô ta đè đầu?”
“Nếu đổi lại là lúc khác thì anh không sợ, nhưng bây giờ khá nhạy cảm, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” “Tại sao? Bởi vì công việc ạ? Không phải chỉ một khoản giao dịch thôi hay sao? Không có cô ta thì chúng ta không sống nổi hay sao?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không phải vì công việc mà vì..” Bởi vì ba anh đang điều tra em, bởi vì em không thể gây chuyện thị phi ngay lúc này: “Em đừng hỏi nữa, bây giờ vẫn chưa thể nói cho em biết.” “Điều này cũng không thể nói cho em biết hay sao?” Hạ Chí khó hiểu, cô vùi đầu vào lòng anh khóc: “Tân, rốt cuộc anh đang giấu em6điều gì? Anh nói cho em biết rồi chúng ta cùng nhau đối mặt được không?” Nguyễn Tấn không nói, nếu như nói cho cô, có lẽ cô càng không đủ can đảm để tiếp tục kiên trì hơn cả anh: “Tiểu Chí, em đừng hỏi nữa, chúng ta hòa thuận là được rồi, về nhà thôi.” Hạ Chỉ nhìn dáng vẻ khó xử của anh thì từ bỏ
Lần nào cũng vậy, cô luôn không thể nhìn thấy anh khó xử, anh nói gì thì là thế, cuối cùng người khó chịu vẫn là chính cô
Về đến nhà đã nửa đêm, áp lực trong lòng Nguyễn Tấn vẫn chưa mất đi, vừa vào cửa, còn chưa kịp bật đèn thì anh đã đè Hạ Chí lên tường.
Âm thanh nhỏ vụn0vang lên trong bóng tối, từ bậu cửa đến phòng khách, từ sofa đến cửa sổ, Nguyễn Tấn như con thú đói khát, ngấu nghiến ăn sạch Hạ Chí
Sau cơn hoan ái, Nguyễn Tấn cạn kiệt sức lực và chìm vào giấc ngủ nặng nề, hơi thở vẫn còn mùi rượu nhạt
Hạ Chí lại không thể nào ngủ được, trằn trọc cả đêm tới sáng
Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló dạng từ phía Đông
Hạ Chí ngồi dậy, quần áo rơi vãi khắp nơi trong phòng làm mặt cô đỏ bừng
Cô cẩn thận nhớ lại, ở bên ngoài phòng khách vẫn còn quần áo vứt lung tung của họ
Cô vén chăn dậy thì bị bàn tay to đằng sau chặn lại
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi, anh đi nấu cháo7gạo kế.” Nguyễn Tấn vẫn chưa mở mắt nhưng tay lại không buông ra, anh hơi kéo mạnh cô về cạnh người và ngửa cằm cố ý cọ xát lên vai và cổ của cô
“Đừng như vậy, em nhật lắm, nhột lắm.” Hạ Chí xin tha, cong người lại như con tôm
Xoay tròn, Nguyễn Tấn lật cô lại và đè lên người cô, hôn cô mạnh bạo không cho chống đối
Hạ Chí cạn lời, đẩy vai anh và nói: “Đừng mà, tối qua chưa đủ hay sao?” Nguyễn Tấn mở đôi mắt nhập nhèm, vuốt nhẹ tóc cô và khàn khàn nói: “Tiểu Chí, anh yêu em.” Giây phút này, trái tim của Hạ Chí như tan chảy
Mặc dù giờ phút này ghèn trong mắt anh lù lù ra đấy nhưng có câu nói này, mọi thứ không hoàn hảo đểu biến thành hoàn hảo cả.
***
Chớp mắt, Quốc khánh và Trung thu sắp đến, Hạ Chí sợ nhất ngày lễ như thế này, vừa đến ngày lễ thì thím ba dì sáu nhà cô đã sôi lên sùng sục
Vừa sáng sớm nay, nhóm phụ nữ trên WeChat đã bắt đầu ồn ào
Dì út: [Tiểu Chi, Quốc khánh có về không? Chỗ dì có đối tượng tốt nè, tìm thời gian gặp mặt nhé.] Chị họ: [Tiểu Chí còn chưa có bạn trai à? Đàn ông trong thành phố ít thể hả?] Mẹ Hạ Chỉ: [Rầu muốn chết, mấy người mau khuyên nhủ con bé đi.] Em họ: Nếu không em giới thiệu mấy cậu trai trẻ xinh xinh ở trường em cho chị họ nhé:] Mẹ Hạ Chí: [Có thể chững chạc chút được không? Dì út: [Người lần này dì giới thiệu rất đáng tin, làm giáo viên ở trường cấp hai, 32 tuổi, công việc ổn định, làm thầy kẻ khác
Hiệu trưởng của trường học rất coi trọng cậu ta, bảo dì giới thiệu đối tượng cho
Dì nghĩ không thể để phù sa chảy ra ruộng ngoài được, Tiểu Chí nhà chúng ta còn cô đơn mà.]
Lúc này Hạ Chí vẫn còn nằm trên giường, điện thoại rung mãi làm cô buồn bực, cô cầm điện thoại xem rồi trả lời thẳng thừng:[Mẹ, dì út, chị họ, em họ, chào mọi người, con không đi xem mắt dâu.] Sau đó, đến dì cả và mợ trước kia đều lặn rất sâu không nói lời nào cũng trồi lên, cả một đám phụ nữ đoàn kết cô một câu tôi một câu tranh nhau nói chuyện
Hạ Chỉ thật sự rất bất đắc dĩ
Nguyễn Tấn ở cạnh cũng bị đánh thức, mơ màng hỏi: “Mới sáng ngày ra mà sao thế?” Hạ Chí ném điện thoại cho anh xem: “Nè, nhà em lại đang giục..
Tân, Quốc khánh này về nhà với em đi.”
Nguyễn Tấn đọc lướt qua lịch sử trò chuyện của họ rồi lắc đầu từ chối: “Anh đi sẽ thành đối tượng bị chém của họ mất, không đi.” “Không gặp họ, chỉ gặp ba mẹ và ông bà nội của em thôi.” Nguyễn Tân xuống giường, gãi đầu đi vào toilet, vừa đi vừa nói: “Tết rồi nói sau.” Hạ Chí chu môi, cứ trốn tránh, anh chỉ biết trốn tránh
Vài hôm sau, Hạ Chí đang làm việc thì Hà Hoàn gọi điện thoại tới: “Alo, Tiểu Chí, bao giờ con về?” “Chiều mai con xin nghỉ, buổi tối sẽ về đến nơi, ngày kia là Quốc khánh, có thể xem duyệt binh với mọi người ạ.” “Bảo ba con đi đón nhé?” “Không cần đâu ạ, chạy tới chạy lui mệt lắm, để ba ở nhà nấu cơm đi, ha ha.” “Vậy con cẩn thận một chút...” Dùng một lát, Hà Hoàn không kìm được hỏi: “Lần trước con nói có đồng nghiệp nam có thể tiến tới được thế nào rồi? Đã tiến tới chưa?” Hạ Chí vừa nghe đã đau đầu, vội tìm cớ: “Mẹ, con đang làm việc, chiều mai xin nghỉ nên hôm nay phải làm nhiều việc hơn, con cúp máy trước nhé.” “Ấy ấy ấy, từ từ, nếu hai người chưa tiến tới thì đợi về xem mắt thầy giáo cấp ba dì út nói kia đi.” “Nói sau đi, nói sau đi ạ, con đang bận, cúp máy đây ạ.” Hạ Chí quả quyết cúp máy
Kì nghỉ Quốc khánh này mà về thì hơi bị mệt rồi đây
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Nguyễn Tấn đưa Hạ Chí đến bến xe, Hạ Chí im lặng không nói gì làm Nguyễn Tấn không quen
Anh mở nhạc lên và nghe suốt quãng đường
“Tự em đi mua vé xe là được, anh đừng đậu xe, đi đi.” Cô nói
Nhưng Nguyễn Tấn vẫn xuống xe xách hành lý giúp cô, còn kéo cố về phía phòng bán vé.
Hạ Chí lười biếng nói: “Anh làm gì thế? Bảo anh đi anh không đi, kêu anh về với em cũng không chịu, anh cứ phải chọc em khó chịu mới vui à?”
“Anh đưa em vào, đông người anh không yên tâm.” “Vậy không bằng đưa em về nhà đi, đường xa thế mà anh cũng yên tâm à?” Nguyễn Tân nở nụ cười, xoa đầu cô: “Đừng gây sự mà, mai anh phải bay về Đô Thành, em phải về nhà nghỉ lễ, anh cũng thế mà.” “Hừ, dù sao anh không muốn cho em cũng vui, em về nhà đi xem mắt cho xong.” Nguyễn Tấn nhéo má cô nói: “Không cho.” “Vậy nếu em bị ép đến mức không thể làm gì thì đành khai anh ra thôi
Dù sao mẹ em không thấy em mang đàn ông về thì sẽ không tha cho em.” Trên mặt Nguyễn Tân xuất hiện nét khó xử, anh không biết nên nói thế nào với cô
“Không phải anh bảo sang năm là có thể về gặp ba mẹ với em ư? Em nói ra trước thời hạn mấy tháng cũng không sao chứ? Cũng là để cho họ chuẩn bị tâm lý một chút.”
Nguyễn Tấn thở dài và vẫn từ chối: “Ba mẹ em hi vọng em có đối tượng như vậy, một khi biết anh thì sẽ a roi thúc ngựa chạy tới xem cho đến cùng
Anh vẫn chưa chuẩn bị xong.” “Điều này đều cần chuẩn bị, em không lo thì anh lo cái gì?” “Được rồi, Hạ Chí, chúng ta đã tranh luận về chủ đề này nhiều lần rồi, đừng nói nữa được không?” Nguyễn Tân nhìn cô áy náy, anh cầm tay cô nói: “Em đứng đây đợi anh, anh đi mua vé” Hạ Chỉ mím môi, giật thẳng tay anh ra và quay đầu đi, giận không muốn nhìn anh
Nguyễn Tấn bất đắc dĩ xoay người đi mua vé
Thật ra Hạ Chí cũng không giận thật, nhưng cô không hiểu tại sao anh không chịu nhường một bước, sớm muộn gì cũng phải gặp, gặp sớm một chút có gì mà không thể: Nguyễn Tấn mua vé xong quay lại, kéo cô đi vào phòng chờ: “Sắp tới giờ rồi, đi nhanh lên.” Hạ Chỉ không nói gì, mím môi không muốn để ý đến anh, bước đi bước nào cũng cần anh kéo đi
Suốt đoạn đường, anh cẩn thận khuyên nhủ: “Đừng giận mà bà cố của anh, em giận vậy thì anh sẽ càng không yên tâm
Bà cố, bà ngoại, bà nội, em vui lên một chút được không?” Hạ Chỉ lườm anh, vừa bực mình vừa buồn cười: “Được rồi, được rồi, không giận, mai anh đi đường thuận buồm xuôi gió, ở cùng với ba mẹ vui vẻ”
“Ừ, ôm cái nào.” Hạ Chỉ dang hai tay ra ôm anh: “Sẽ không được gặp rất lâu, phải nhớ em đó.” “Tuần lệnh, được rồi, mau vào đi, xe sắp chạy rồi.” “Dạ, tạm biệt.” “Tạm biệt.” Nguyễn Tấn đứng tại chỗ dõi theo cô mãi
Anh lo lắng và sốt ruột, không biết ngày mai trở về Đô Thành rồi có thể quay lại hay không, những chuyện này anh không dám nói với Hạ Chí
Mọi việc đều có cách giải quyết
Anh nghĩ, nếu bên chỗ ba không chịu nhường thì anh phải đi tìm gặp Thẩm Giai Dĩnh nói chuyện, chỉ cần con gái nhà người ta không muốn thì hai người cha muốn ép cũng không ép dược
Hạ Chí soát vé rồi đứng ở cửa vẫy tay với anh, anh cũng giơ cao tay vẫy với cô, nói bằng khẩu hình: “Thuận buồm xuôi gió.” Hạ Chí lên xe buýt, cửa xe buýt mở ra và đóng lại ngay
Nguyễn Tân đột nhiên thấy trống vắng, đợi cơn sóng gió này trôi qua, nhất định anh sẽ bù đắp thật nhiều cho cô, anh xin thể.