*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Anh ta đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay
“Vào thôi, chớ để người ta nóng lòng chờ đợi.” Hà Hoàn đại không kịp, muốn lập tức đi vào trò chuyện
Vào đến nơi, đầu tiên là xin lỗi vì họ cũng tới muộn, đối phương rất lịch sự, một mực nói không sao
Trải qua bước đầu tìm hiểu thì biết anh ta là giáo viên vật lý của trường cấp ba gần đây, tên rất kêu, là Từ Hạo Nhiên, nhà trên thị trấn, hơn nữa còn ở một mình
Chắc do đặc tính nghề nghiệp, Từ Hạo Nhiên nói chuyện rất mạch lạc, không nhanh không chậm, giọng nói cũng rất dễ nghe
Những chuyện thể này, Hạ chí luôn không nói nhiều, phần lớn thời gian đểu là Hà Hoàn nói chuyện qua lại hai bên, Hạ Chí cũng chỉ đối phó
Hà Hoàn: “Tiểu Từ à, Tiểu Chí nhà2cô không phải con gái một, nó còn có một em trai sinh đôi, cháu biết không?” Từ Hạo Nhiên lễ phép gật đầu đáp: “Dì Hà đã nói với cháu, cháu cảm thấy quan trọng nhất là tính tình hai người có hợp không
Những chuyện khác đều không quan trọng.” Hà Hoàn rất hài lòng: “Vậy thì tốt
Cô cũng không giấu giếm cháu tình trạng của em trai nó, nhưng cô có thể bảo đảm với cháu, em trai nó không cần hai đứa phải gánh vác.” Hạ Chí: “Mẹ, sao mẹ nói vậy?..
Sau này con sẽ chăm sóc em trai, hơn nữa còn chăm sóc nó thật tốt.” Từ Hạo Nhiên cười nói: “Đúng vậy dì ạ, thật ra mẹ cháu trước khi về hưu là một giáo viên mầm non, bà làm giáo viên mầm non cả đời, bây giờ về hưu cũng vẫn trông nom9vài bạn nhỏ
Tình trạng của em trai Hạ chí không phải cũng giống như trẻ nhỏ thôi sao, điều này đối với nhà cháu mà nói thì cũng không phải là vấn đề
Thêm nữa, cô chú cũng còn trẻ như vậy, những chuyện này không cần phải suy nghĩ xa thể đâu.”
Hà Hoàn nghe vậy lại càng hài lòng, cười đến nỗi miệng sắp vén lên tận mang tai
Bà càng nhìn Từ Hạo Nhiên càng hài lòng, đúng là tướng do tâm sinh
Từ Hạo Nhiên chẳng những dáng dấp đàng hoàng, nói năng, học thức, tự dưỡng, gia giáo đều rất tốt, bà hài lòng trăm phần trăm.
Dì út thấy vậy bèn mượn cớ muốn mua quần áo, kéo Hà Hoàn đi trước, để hai người trẻ ngồi riêng lại với nhau ở quán cà phê
Cảnh lúng túng tới rồi, Hạ Chí vẫn chưa biết nên ứng đổi một6thân một mình thế nào
“Cái đó..
chuyện đó..
mẹ và dì út của tôi đều nói rất nhiều, ha ha ha ha.” Từ Hạo Nhiên đáp lại: “Không nhiều, không nhiều
Điều này cũng là bình thường mà, tôi rất thích nói chuyện phiếm với dì.” “Thật ư, ha ha ha ha.” Hạ Chí cầm thìa khuấy ly cà phê, nhất thời không biết nói gì cho phải
Ngược lại Từ Hạo Nhiên rất chân thành, lên tiếng hỏi: “Hạ Chí, tôi có thể gọi em như vậy được chứ?” “Vâng, có thể mà.”
“Trước kia tôi đã từng gặp em, thật đấy.” Hạ Chỉ rất kinh ngạc: “Lúc nào vậy? Tôi hoàn toàn không có ấn tượng.”
Từ Hạo Nhiên hé miệng cười, động tác này của anh ta có mấy phần tương tự Nguyễn Tấn, anh ta nói: “Đã mười mấy năm rồi
Thật ra lúc tôi còn rất nhỏ đã nghe nói về0chuyện gia đình em
Ở thị trấn nhỏ này của chúng ta, nhà nào có ốm đau tai nạn gì, mọi người đều biết.”
Từ Hạo Nhiên kể lại: “Tôi nhớ năm đó tôi học cấp hai, lúc tan học về nhà có đi ngang qua trường tiểu học của các em
Ở cổng trường, em dắt tay em trai băng qua đường, phía sau còn có ba em, chắc là tới đón em tan học
Tôi nhớ lần đó, có bạn học bên cạnh chỉ trỏ em trai em, một nam sinh khác còn lấy đồ ném em ấy, em lập tức lao đến đè nam sinh đó xuống.”
Hạ Chỉ lắng nghe và nhớ lại
Hình như là có chuyện như vậy, nhưng trí nhớ rất mơ hồ, dù sao cũng là chuyện từ hồi tiểu học.
Từ Hạo Nhiên kể tiếp: “Em trai em bị sợ nên khóc to lên
Ba em mắng em,7nhưng ông ấy còn phải ôm em trai em nên không thể phân thân kéo em ra được
Em đảnh cậu học sinh đó chảy máu mũi, sau đó thầy giáo của trường đã kéo hai bên ra
Lúc đó đúng lúc tôi đi ngang nên thấy được, ấn tượng rất sâu sắc, sau đó tôi vẫn luôn tò mò là xử lý thế nào, em có thể kể cho tôi nghe được không?”
Hạ Chỉ nhớ lại và nói: “Sau đó tôi về nhà và bị ba đánh một trận
Ngày hôm sau ba đưa tôi đi gặp người ta để xin lỗi, lúc sự việc xảy ra, người lớn nhà họ cũng có mặt ở đó, nên họ cũng đưa con họ đến xin lỗi tối và em trai tôi
Sau đó hai đứa trẻ con chúng tôi xin lỗi nhau trong phòng làm việc của thầy giáo
Sau này, tôi với cậu học sinh kia trở thành bạn rất thân, tới giờ chúng tôi thỉnh thoảng vẫn còn liên lạc.”
Từ Hạo Nhiên: “Kết cục này tốt hơn so với những gì tôi dự đoán.”
Hạ Chi: “Vậy ư?”
Từ hạo Nhiên: “Đúng vậy, sau đó tôi vô tình gặp em trên đường hai lần, một lần là em đeo cặp sách đang đợi xe buýt, chắc khi đó đã lên cấp hai
Lần thứ hai là mấy năm trước, tôi thấy gia đình em mua đồ Tết ở chợ
Lúc đó tôi cũng không nhận ra em, là do nhìn thấy ba em nên mới nhận ra
Lúc ấy tôi cảm thấy, ôi, cô bé này đã lớn rồi
Đúng là con gái mười tám, thay đổi rất nhiều.”
Hạ Chỉ: “Xấu đi phải không?” Từ Hạo Nhiên: “Không, là đẹp lên.” Trong mắt Từ Hạo Nhiên lóe lên ngọn lửa nhỏ, anh ta âu yếm nhìn cô: “Hạ Chí, tôi không ngờ còn có thể gặp lại được em, vừa nghe dì út em giới thiệu, tôi đã biết đó là em.” Hạ Chỉ hơi chột dạ, không hay rồi, người ta vừa ý cô
Cô hốt hoảng, lúng túng uống một ngụm cà phê, có mấy lời vẫn phải nói
Hạ Chí: “Chuyện này..
Anh Từ, tôi gọi anh như vậy nhé.” Từ Hạo Nhiên: “Được.”
Hạ Chí: “Anh Từ, là thế này, tôi bị mẹ tôi nhất quyết kéo đi
Thật ra tôi không muốn đi xem mắt, bởi vì tôi..
bởi vì tôi.” Từ Hạo Nhiên: “Em cứ nói thẳng, không sao cả.” Hạ Chỉ rất ngượng ngùng, khó khăn nói: “Thật ra tôi đã có bạn trai, nhưng do thời gian qua lại chưa lâu, cho nên chưa muốn nói với người nhà, dì út của tôi cũng không biết
Mẹ tôi lại khá nóng lòng, bà rất thích anh, ở nhà bà khen anh rất nhiều
Tôi thật sự rất xin lỗi, bởi sự ích kỷ của tôi, mà để anh mất công một chuyến.” Trong mắt Từ Hạo Nhiên không che giấu được sự mất mát, nhưng anh ta vẫn rất rộng lượng: “Thì ra là như vậy
Không sao cả, cứ xem như tôi đã vẽ lên một dấu chấm câu tròn đây cho hồi ức tuổi thơ của mình đi.”
Hạ Chí: “Cảm ơn anh đã hiểu cho
Anh thật sự rất tốt
Anh Từ, anh có thể đừng nói chuyện này với dì út của tôi không? Bởi vì dì út của tôi là người miệng rộng, dì ấy mà biết thì mẹ tôi cũng biết
Tạm thời tôi chưa muốn cho người nhà biết tôi có bạn trai
Nếu như dì ấy hỏi anh, anh cứ nói chúng ta không có cảm giác với nhau là được, tôi cũng sẽ nói với mẹ tôi như vậy, được không?”
“Đương nhiên rồi, chuyện nhỏ thôi mà.” Từ Hạo Nhiên bỗng rất tò mò: “Nhưng tôi nhiều chuyện hỏi một câu, nếu em đã có đối tượng, tại sao không nói cho người nhà? Tôi thấy người nhà em cũng rất gấp chuyện lớn cả đời của em
mà.”
“Thứ nhất là chúng tôi qua lại cũng chưa lâu, thứ hai là chúng tôi còn đang trong quá trình tìm hiểu nhau
Những mâu thuẫn nhỏ và va chạm xảy ra thường xuyên
Nếu như nói cho người nhà biết sớm, mà cuối cùng chúng tôi lại không thành thì họ sẽ càng thất vọng
Ba mẹ tôi đã có vô số lần thất vọng trong đời rồi
Tôi hy vọng họ sẽ không phải thất vọng vì tôi nữa.”
Từ Hạo Nhiên nghe vậy thì gật đầu: “Em đúng là một cô con gái hiếu thuận.” “Ha ha, nên làm mà..
Anh Từ, tôi thành tâm chúc phúc cho anh, chúc anh sớm tìm được bạn đời của mình.” Hạ Chí chủ động chia tay ra.
Từ Hạo Nhiên cũng rất rộng lượng bắt tay với cô: “Cảm ơn, lời chúc của em tôi xin nhận
Cũng chúc hai người sớm ngày đơm hoa kết trái.”
“Cảm ơn.”
Đi ra khỏi quán cà phê, hai người vẫy tay chào tạm biệt
Xem mắt đã nhiều, đây là lần xem mắt hòa hợp nhất mà cô từng có.
“Alo, mẹ ơi, mọi người ở đâu rồi? Con qua đó tìm hại người.”
Hà Hoàn nhận được điện thoại của Hạ Chí gọi tới thì kinh ngạc không thôi: “Kết thúc nhanh như vậy à?”
“Vâng, đúng vậy, con với anh Từ cũng đã trò chuyện đủ rồi
Hai người đang ở đâu, con qua tìm hai người, gặp mặt rồi nói sau.”
“Ở trung tâm thương mại XX.” “Vâng, con tới ngay.” Cúp điện thoại, Hạ Chỉ vội qua đó
Trung tâm thương mại XX ở ngay gần đây
Cô chạy qua trường học trước kia thì bước chậm lại
Trừ địa chỉ ra, bây giờ trường tiểu học đã thay đổi rất nhiều
Cổng trường đã không còn làn dành cho người đi bộ nữa, mà thay vào đó là làn đường rộng cho xe chạy và vành đai xanh, muốn băng qua đường thì phải đi đến cầu vượt bên cạnh
Cô nhớ tới chuyện mà Từ Hạo Nhiên kể và không khỏi bật cười
Nếu không có Nguyễn Tân, có lẽ cô với Từ Hạo Nhiên thực sự có thể thành đối
Nghĩ vậy, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn WeChat cho Nguyễn Tân, cô nói: [ôi, tiếc quá đi! Đối tượng xem mắt rất giỏi, rất xuất sắc, hơn nữa ấn tượng với em cũng tốt, nhưng em chỉ có thể nói xin lỗi anh ta
Anh đó, phải đối xử với em tốt hơn và tốt hơn nữa có biết chưa?
Gửi xong, cô cất điện thoại đi, chạy tới trung tâm thương mại XX.
Từ Hạo Nhiên lái xe, từ từ đi ngang qua
Anh ta thấy bóng dáng năng động của Hạ Chí thì không khỏi cảm thấy tiếc nuối
Haiz, sớm biết thể thì đã trở về sớm hơn
Về sớm hơn một chút thì sẽ không bỏ lỡ cô
Anh ta lắc đầu cười nhẹ rồi nhấn ga lái xe đi.
Sau khi gặp mẹ và dì út, Hạ Chí không tránh khỏi bị càm ràm, cũng may cô đã chuẩn bị tâm lý
Dì út cảm thấy đáng tiếc, liên tục than thở: “Tại sao vậy, tại sao vậy? Vừa nãy dì thấy cậu ta rất có cảm tình đối với cháu mà.” Hạ Chí giải thích: “Đó là do người ta có giáo dục, trước mặt người lớn nhất định phải giữ mặt mũi cho cháu mà, dẫu sao cháu cũng là con gái.” “Thật sự không có cảm giác à?” Hạ Chỉ gật đầu: “Vâng
Cảm giác là thứ rất kỳ diệu, nhìn vừa ý thì chỉ cần một giây thôi, nhưng không vừa mắt thì dù có cố gắng ở chung một chỗ cũng uổng công
Không có cảm giác thì chính là không có cảm giác.” Hà Hoàn giận đến nỗi cả việc đi dạo phố mua quần áo cũng không có tâm trạng nữa: “Tình cảm đều có thể bồi đắp mà
Mẹ với ba con ban đầu cũng không có cảm giác, sau đó ông ấy theo đuổi mãi, mẹ cũng thấy thuận mắt
Chuyện cứ thế mà tới thôi.”
Hạ Chỉ cười và đổi đề tài: “Mẹ, mẹ xem, bộ quần áo kia cũng đẹp
Mẹ có muốn thử không?” Hà Hoàn: “Không thử, về nhà
Tức chết mẹ rồi.” Hạ Chí le lưỡi, ân cần dỗ mẹ: “Mẹ, thử xem thôi mà, chỉ thử thôi, cho con gái có cơ hội mua quà cho mẹ mà.”
Hà Hoàn: “Con đấy, sớm tìm con rể cho mẹ chính là phần quà lớn nhất đối với mẹ rồi.” “Dạ, dạ, dạ, con biết rồi, con sẽ cố gắng, cố hết sức.”