*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Hạ Chí, Lễ độc thân năm nay tớ kết hôn Nói rồi đó, cậu phải sang đây làm phù dâu cho tớ đó” “Chúc mừng, chúc mừng, nhưng sao lại chọn lễ độc thân chứ? Có ý ngược lũ FA bọn tớ à?” Hiểu Nhiễm cười nói: “Không phải ngược các cậu mà nhắc các cậu mau đi tìm bạn đời đi Hạ Chí, bạn gái của tớ chỉ còn mỗi cậu độc thân thôi, cậu nhất định phải tới đó, nếu không tớ không tìm thấy phù dâu” Trái tim Hạ Chí bị đâm đầy vết thương rồi: “Được, tớ sẽ xin nghỉ để sang đó Haiz, cậu chẳng để ý đến cảm nhận của tớ gì cả”
Hiểu Nhiễm hỏi: “Nguyễn tổng2kia của cậu đâu?”
Hạ Chí im lặng rất lâu, lâu tới mức Đào Hiểu Nhiễm còn tưởng cô đã ngắt cuộc gọi: “Alo, alo?” “Tớ đây, ha ha, cậu yên tâm Có cần tớ bay sang trước một ngày không?” “Tớ đang có ý đó, cậu sang trước một ngày thử đồ phù dâu, không vừa thì còn có thể sửa” “Được rồi, không thành vấn đề”
Hiểu Nhiễm lại hỏi thêm một câu: “Hạ Chí, khi nào cậu kết hôn vậy? Yêu đương công sở như vậy là đủ rồi Lâu thế mà hai người chưa công khai à?”
Hạ Chí không thể im lặng trốn tránh nữa nên đáp: “Bọn tớ chia tay rồi” “Cái gì?” Đào Hiểu Nhiễm nghẹn họng, lát sau7mới phản ứng lại: “Tại sao thế?” Hạ Chí nở nụ cười: “Làm gì nhiều tại sao thế chứ? Chia tay thì là chia tay thôi Hiểu Nhiễm, bên tớ còn có việc, lúc nào rảnh nói chuyện sau nhé” “Được rồi, cậu không sao là được” “Ha ha, tớ đã ổn lâu rồi”
Cúp điện thoại, tâm trạng Hạ Chí hơi phức tạp Cô nhìn màn hình máy tính nhưng ánh mắt lại trống rỗng, bất tri bất giác ngẩn người ra Yêu đương thất bại một lần như đốt cháy cả thể xác lẫn tinh thần cô, đau như lột da róc xương Trước giờ cô không biết, hóa ra hai người không hề liên quan có thể thân mật tới mức9chẳng phân biệt ai với ai, cũng có thể ghét nhau tới mức không muốn lui tới với nhau Lưu Dương thấy cô đờ người thì vẫy tay trước mặt cô: “Sao thế? Có tâm sự gì sao?”
Hạ Chí giả vờ ung dung, cười trả lời: “Không có gì ạ, muốn lén làm biếng một chút, ha ha” “Lúc nãy nghe chị gọi điện thoại, bạn chị sắp kết hôn hả?” “Ừ, cô ấy là bạn học cũ, kết hôn vào ngày Lễ độc thân, muốn chị làm phù dâu cho cô ấy Đúng rồi, bên công ty có dễ xin nghỉ không?”
“Không dễ xin nghỉ lắm đâu, nhất là cuối năm hay có chuyện cưới xin kiểu này Nhưng quản lý Hà5hiền lắm, khá ưu tiên phái nữ chúng ta, anh ấy sẽ cho nghỉ”
Hạ Chỉ nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì dễ rồi, dù sao tan làm chị cũng không có việc gì, cùng lắm thì tăng ca thêm mấy hôm Bạn học chị bắt chị nhất định phải làm phù dâu cho cô ấy, nếu không thì cô ấy không thể tìm thấy ai làm phù dâu, bởi vì các bạn gái xung quanh cô ấy đều kết hôn hết rồi”
Lưu Dương bỗng cảm thán: “Ôi, tiếc thật, Tiểu tổng đã kết hôn rồi Bằng không chắc chắn em sẽ theo đuổi anh ấy, nếu như theo đuổi thành công thì không chừng em cũng sắp kết hôn rồi”
Trương Thanh và3Trần Bắc Đình vẫn không nói gì đột nhiên nhìn nhau cười và trêu chọc: “Em gái Dương, em lại nằm mơ giữa ban ngày hả?” “Đúng thế, em gái Dương, nếu em muốn đàn ông, Tiểu Chu ở phòng bên cạnh khá tốt, em có thể suy xét thử” Lưu Dương khinh thường nói: “Em không cần đâu, thà thiếu chứ không ẩu, các chị hiểu không? Tiểu Chu hám gái như thế, không thèm” Trần Bắc Đình đột nhiên nhớ tới một chuyện: “À đúng rồi, hai cô gái độc thân, mấy hôm nữa chồng chị tham gia họp lớp, nghe nói có không ít người độc thân, có cần giới thiệu không?”
Lưu Dương pha trò: “Họp lớp là nơi chia rẽ hết đôi này đến đổi khác đó Chị đừng quan tâm bọn em, giám sát chặt anh rể đi đã”
Trần Bắc Đình cười ném bút vào cô nàng: “Em xem cái miệng em kìa, không có câu nào hay hết”
Lưu Dương le lưỡi: “Plè, chị tới cắn em nè” Hạ Chí cười theo họ, cô rất thích bầu không khí nơi này, không có âm mưu, không có mưu kế, mọi người ở chung như bạn bè, như thế rất tốt Một hôm, quản lý Hà bỗng đến tìm cô: “Hạ Chí, một lát có người bên ngân hàng đến, đúng lúc tôi phải ra ngoài Cô đón tiếp nhé, tranh thủ bàn bạc với cậu ta một chút” “Dạ vâng”
Quản lý Hà đi không lâu thì người kia đến, thấy mặt nhau mới phát hiện là người quen cũ Chu Hạo Lâm ngạc nhiên nhìn Hạ Chí, không ngờ cô đến làm ở Tân Thế Kỷ: “Sao lại là cô?”
Hạ Chí cũng ngạc nhiên, đưa tay chỉ đường mời anh ta đến phòng họp: “Đi thôi, quản lý Hà đã nói với tôi rồi, dự án này tôi làm việc với anh” Chu Hạo Lâm vừa đi vừa nói: “Đường Tự Điểm đã kể cho tôi chuyện của cô rồi Tôi gọi cho cô nhưng luôn tắt máy Tôi đoán cổ đổi số rồi nhưng Đường Tư Điểm mãi không chịu nói số mới của cô cho tôi Hạ Chí, cô không sao chứ?”
Hạ Chí lắc đầu: “Không sao hết, anh xem tôi bây giờ giống người có sao không nào? Ngồi đi, uống trà nhé?”
Chu Hạo Lâm ngồi xuống, trên đường đi anh không dời mắt khỏi cô: “Được, cảm ơn” Có thể gặp được cô ở đây khiến lòng anh rất kích động Anh luôn cảm thấy duyên phận của mình và chưa đứt, luôn cảm thấy không có lý do gì để từ bỏ
Chu Hạo Lâm cười mãi không ngừng, không thành tiếng mà chỉ cười toét miệng Hạ Chí ngồi xuống rồi anh vẫn nhìn cô cười Hạ Chí buộc phải nói: “Anh cười làm tôi rờn rợn đấy Có gì buồn cười hả?” Chu Hạo Lâm gãi đầu, nói không đầu không đuôi: “Tôi cảm thấy đời mình có hi vọng rồi” “” Hạ Chí không nói gì, chỉ ho nhẹ: “Khụ khụ, chủ nhiệm Chu, tôi thấy anh cầm một xấp tài liệu dày lắm, xin hỏi chúng ta có thể bắt đầu chưa?” “Có thể, có thể Đừng nhìn tài liệu nhiều vậy mà lo, thật ra rất đơn giản” Chu Hạo Lâm lấy điện thoại ra, dè dặt hỏi: “À, số điện thoại di động của cô bây giờ là bao nhiêu, để tôi thêm vào danh bạ?” “” Hạ Chí càng hết chỗ nói: “Bây giờ là giờ làm việc, có thể bàn công việc được không?” “Đây là công việc mà, nếu dự án này cô làm với tôi thì chúng ta cần phải liên lạc với nhau nhiều, không trao đổi số thì sao được? Nhanh nào, đọc số của cô đi”
Hạ Chí chẳng còn sức nói lại, chỉ có thể đọc số mình: “Lưu xong chưa? Có thể tập trung làm việc chưa?” Chu Hạo Lâm cười tới mức không thấy Tổ quốc đâu: “Ha ha ha, được rồi” Từ sau khi gặp lại Hạ Chí, Chu Hạo Lâm luôn kiếm cớ đến đây Quan hệ của anh ta và Hà Lý vốn khá tốt, hơn nữa công ty và ngân hàng của họ còn có dự án hợp tác, anh ta tìm đại lý do nào đó là tới được Mỗi lần Chu Hạo Lâm tới công ty đều muốn tìm Hạ Chí nói chuyện Đám người Trương Thanh thường xuyên trêu chọc anh ta, anh ta cũng vui vẻ để mọi người trêu chọc “Tiểu Chu, có phải cậu coi trọng Tiểu Hạ nhà chúng tôi không?” Trương Thanh thay mặt mọi người hỏi: “Nếu không sao dạo này cậu hay đến đây vậy? Ngân hàng rảnh thế à?” Chu Hạo Lâm cũng không phủ nhận mà chỉ cười cười: “Đúng là người từng trải, nhìn cái đã hiểu” Sau đó, ở trong mắt mọi người, Chu Hạo Lâm trở thành người xứng đối với Hạ Chí Mọi người đều ra sức ghép đôi cho hai người, thỉnh thoảng còn trêu họ
Da mặt Chu Hạo Lâm dày, Hạ Chí thì giải thích mấy lần nhưng phát hiện giải thích cũng bằng không Cô đã thấy rõ nên để mặc mọi người nói, mọi người vui vẻ là được Hôm ấy Đường Tự Điểm hẹn cô ăn cơm Từ khi đổi công ty, hai người đều rất bận, rất ít thời gian hẹn nhau “Người phụ nữ mạnh mẽ, cậu bận vậy mà cũng có thời gian hẹn tớ ra ăn cơm à? Sao vậy? Có phải có gì muốn bày tỏ với tớ không?” Đường Tư Điềm chắp hai tay làm tư thế sùng bái: “Hạ Chí, cậu là nhà tiên tri hả? Tớ đang muốn bán than với cậu đây Cả đám phụ nữ trong công ty đúng là như cái chợ, không ngày nào để tớ yên hết” Hơn một tiếng sau đó, Đường Tự Điểm nói như súng liên thanh, xả hết sự bất mãn và oán trách tích tụ trong lòng ra hết một lượt
“Nói ra là thoải mái hơn nhiều Hạ Chí, cậu không có ý kiến nào hết à?”
Hạ Chí lắc đầu: “Không có, chuyện công ty các cậu có liên quan gì đến tớ đâu?” Đường Tư Điềm chỉ vào cô và lắc đầu nói: “Được rồi, coi như cậu giỏi Đã quen với công ty mới chưa?” Hạ Chí: “Ừ, tốt hơn trước kia nhiều Không có lục đục với nhau, không cần lo người ta chơi mình, cũng không cần gánh tội thay người khác Các đồng nghiệp đều rất đơn giản và thân thiện, tớ và họ có quan hệ rất tốt Mặc dù công việc hơi rườm rà nhưng nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều” Đường Tư Điềm: “Thế thì tốt, nói thật, thấy cậu như bây giờ tớ cũng yên tâm Đúng rồi, tớ nghe Chu Hạo Lâm nói gần đây thường xuyên gặp cậu, đúng không?”
Hạ Chí: “Ừ, công ty tớ và ngân hàng của anh ấy có dự án hợp tác Dự án này do tớ làm nên dĩ nhiên là có gặp nhau” Đường Tư Điềm: “Cậu ấy đang theo đuổi cậu hả?” Hạ Chí cười nói: “Ừ, ý đồ rất rõ ràng Bây giờ các đồng nghiệp cứ trêu tớ với anh ấy mãi”
Đường Tự Điểm thăm dò: “Thế cậu nghĩ sao?” Hạ Chí: “Không nghĩ gì cả, đi bước nào tính bước đó vậy Tình cảm không thể ép buộc được Anh ấy cũng hiểu nên không theo đuổi quá mức Đây là điều làm tớ cảm thấy thoải mái” Đường Tự Điểm tán thành: “Ừ, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ Nếu như có tin tốt thì nói tớ, tớ chính là bà mối của hai người đó, ha ha”
Hạ Chí bị cô chọc cười: “Còn chưa trao đổi ngày sinh tháng đẻ đâu” Đường Tư Điềm thấy tâm trạng cô tốt nên mới bắt đầu nói vào chuyện chính hôm nay Mặt cô nàng trở nên khá nghiêm túc: “Hạ Chí, thật ra hôm nay tớ hẹn cậu, ngoài việc bán than ra thì còn có một nhiệm vụ quan trọng hơn nữa phải làm”
“Chuyện gì?” “Là Dương tổng nhờ tớ đưa cái này cho cậu” Hạ Chí căng thẳng một cách kỳ lạ, cô cười khan: “Dương tổng à? Chuyện gì thế?” Đường Tư Điềm thong thả lấy một phần tài liệu trong túi ra, Hạ Chỉ hiểu ngay Đây là tài liệu sang tên bất động sản mà cô gửi Dương tổng đưa cho Nguyễn Tấn “Dương tổng gọi cho cậu không được, biết cậu cố tình lảng tránh bọn họ, cho nên bảo tớ đưa cho cậu Anh ấy bảo cậu nhìn là hiểu”