Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 509: Để anh ích kỉ một lần



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc ở một mình, anh thỉnh thoảng xuống bếp làm bò bít tết, đây là món duy nhất anh có thể nấu ra hình ra dáng

“Em nằm yên đừng nhúc nhích

Bác sĩ đã nói em phải nghỉ ngơi thật tốt” Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là ba giờ rưỡi, anh đi siêu thị một lát, sẽ về ngay thôi” Hạ chí không phải không tin anh mà là rất không tin anh: “Anh chắc là anh muốn làm bò bít tết cho em hả? Anh chắc không?”

“Anh chắc”

“Nhưng bác sĩ bảo em phải ăn đồ thanh đạm”

“Bò bít tết anh làm không có dầu mỡ, thêm nữa, thịt bò bổ máu, có lợi với người mới phẫu thuật xong như em, em phải ăn nhiều vào” Nguyễn2Tấn đổi giày, trước khi ra ngoài không quên dặn dò: “Ngoan ngoãn ở nhà xem phim, anh sẽ về ngay”

Hạ Chí nhìn anh đi ra khỏi nhà, nhìn anh đóng cửa, nụ cười trên môi từ từ biến mất, trong lòng cô vẫn còn mâu thuẫn

Lâu nay, cô luôn một mình ở ngoài kiếm sống, nói không cô đơn là lừa mình dối người thôi

Nhất là sau khi cô gặp tên cướp và bị thương lần này, cô càng hi vọng có một người ở cạnh chăm sóc và bảo vệ mình

Lúc cô ôm vết thương không ngừng chảy máu đến khi ngất đi, cô nghĩ, nếu như lần này không chết, nếu sau khi cô tỉnh lại anh vẫn ở đấy, thế thì cô sẽ mặc kệ mọi thứ7mà ở bên anh

May mà cô không chết, anh cũng ở bên cạnh cô

Đi một vòng lớn rồi họ cũng về lại điểm cũ

Hạ Chí nửa nằm trên ghế sofa, lưng dựa vào gối dựa, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, bên tay trái đặt điều khiển từ xa, bên tay phải đặt một ly nước ấm, đây đều là do anh chuẩn bị

Cũng như lúc ở bệnh viện, anh ở cạnh cô không ngủ không nghỉ, việc gì anh cũng tự mình làm

Có vài việc anh không tiện làm, anh cũng phải dặn dò hộ lý cẩn thận một chút

Lúc cô đau đớn không ngủ được và dùng thuốc giảm đau cũng không bớt thì anh ở cạnh kể chuyện cười để phân tán sự chú ý của cô

Một9người ngày thường ít nói như anh lại tìm đủ truyện cười để kể cho cô, bản thân chuyện này đã rất khôi hài rồi

Lúc nửa đêm cô gặp ác mộng bừng tỉnh, khóc lóc cầu cứu thì anh cầm chặt tay cô, nói với cô anh luôn ở cạnh làm bạn với cô

Lúc người ta đang yếu ớt thường càng dễ biết mình muốn cái gì, giờ phút đó, cô thật sự không từ chối anh được, không thể từ chối sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, càng không từ chối được sự bảo vệ đầy dịu dàng của anh

Từ Chí Ma từng nói, đời này ít nhất nên có một lần quên mình vì người nào đó, không mong có kết quả, không mong đi cùng nhau, không5mong có được, thậm chí không mong người yêu mình, chỉ mong gặp được người vào tuổi xuân đẹp nhất của mình

Hạ Chí chớp mắt, nước mắt chảy xuống trên gò má

Ở mặt tình cảm, cô được vỡ lòng khá muộn, 27 tuổi mới có mối tình đầu, người đó là Nguyễn Tấn

Từ lúc bắt đầu yêu thầm đến khi quen nhau, cô đều dành hết sự thật lòng của mình cho anh

Năm nay cô 30 tuổi, bốn năm trôi qua, trong lòng cô chỉ có mỗi một người đàn ông này thôi

Cái cảm giác dùng hết mọi thứ để yêu anh chỉ có một lần thế này thôi

Cô nghĩ, cho dù cuối cùng có thể ở cạnh anh hay không, đời này của cô chắc sẽ không thể yêu người3khác như cô đã yêu anh nữa

Không lâu sau, tiếng mở cửa vang lên, lúc này Hạ Chí mới phát hiện thời gian trôi qua nhanh quá

Cô vội lau nước mắt, giả vờ xem phim rất tập trung

Nguyễn Tấn trở về, xách theo hai túi to đầy ắp đồ, có đủ thứ

“Bên ngoài trời mưa mà không mang ô, em xem, tóc anh ướt hết cả rồi” Hạ Chí quay đầu nhìn bên ngoài

Lẽ dĩ nhiên, mùa hạ ở Hàng Châu khá nhiều mưa, buổi trưa còn đang nắng nhưng đến chiều đã thay đổi ngay

Ngoài tóc, quần áo của Nguyễn Tấn cũng ướt hết, nhất là phần lưng và vai của anh, áo sơ mi ướt nhẹp dính lên người, trồng khá khó chịu

“Anh mau đi thay quần áo đi, không thì sẽ bị ốm đấy” Nguyễn Tấn bỏ đồ vào tủ lạnh: “Được” Anh vừa cởi áo sơ mi vừa đi về phía cô

Áo sơ mi cởi ra, anh lộ thân hình kiên trì tập thể hình nhiều năm, bắp thịt chắc nịch, từng khối rõ ràng

Anh cầm áo sơ mi ướt lau mình, cơ bắp phập phồng quyến rũ càng to lớn hơn

Nhất định là anh cố ý làm thể, Hạ Chí vội vàng cúi đầu

Nguyễn Tấn thấy lỗ tai cô đỏ bừng, anh từ từ bước đến và ngồi xuống ghế sofa cạnh cô: “Sao thế?” Đang tính trêu cô một chút, nhưng khi thấy đôi mắt ướt át của cô, anh lo lắng hỏi: “Sao em lại khóc?”

“Không

không có” “Sao không có? Đừng lừa anh, có phải vết thương đau không?” Nguyễn Tấn nghĩ một lát, lập tức nói: “Đi bệnh viện kiểm tra đi, có lẽ vết thương nhiễm trùng rồi, anh đi gọi điện thoại”

Thầy Nguyễn Tấn muốn lấy điện thoại, Hạ Chí vội giữ tay anh lại: “Em không sao, chỉ nhất thời hơi xúc động thôi”

Nguyễn Tấn ngồi gần lại và từ từ ôm cô vào lòng, nói liên miên: “Tiểu Chí, anh biết em đang nghĩ cái gì, anh hiểu hết

Nhưng anh không quan tâm được nhiều đến thế, để anh ích kỉ một lần này đi” “Tiểu Chí, anh sẽ không để em khóc vì đau lòng nữa, anh thề với mạng sống của mình

Anh không chờ được nửa năm nữa, anh muốn mỗi ngày đều ở cạnh em, anh không muốn ở một mình nữa” “Trước giờ anh chưa từng nghiêm túc với người nào như vậy cả

Từ bé đến lớn, mọi việc trong đời anh đều do ba anh sắp xếp, chuyện nhỏ nên anh chẳng coi là gì

Chính em đã khiến anh hiểu rằng, anh cũng phải cố gắng vì bản thân mình sau này một chút, kiên trì vì tương lại chúng ta nữa”

“Tiểu Chí, anh rất thoải mái khi ở bên em

Anh yêu em, anh chưa bao giờ chắc chắn như vậy”

Hạ Chí ngồi dựa vào lòng anh, tai nghe tiếng trái tim anh đập thình thịch”

Đây không phải là hành động thân mật nhất của họ, nhưng sau một năm rưỡi chia xa, đây là cái ốm không có ngăn cách nào đầu tiên

Nguyễn Tấn không nghe thấy cô trả lời nên anh hỏi lại: “Ở bên anh được không?” Hạ Chí khịt mũi, khe khẽ nói: “Em không đẩy anh ra, anh còn muốn hỏi em vấn đề này nữa hay sao?”

Nguyễn Tấn cười cười, vuốt tóc cô: “Được, không hỏi, anh làm bò bít tết cho em ăn”

“Em rất nghi ngờ tay nghề của anh, nếu không để em làm cho, anh đừng lãng phí thịt bò” “Anh làm, anh làm, tin anh đi” “Em thấy anh nên thay đồ trước thì hơn”

Nguyễn Tấn cười to: “Ha ha, thật ra anh có thể ở trận làm bò bít tết, hình ảnh này chắc tuyệt lắm” Hạ Chí cực kì khinh bỉ anh: “Lúc anh làm bò bít tết sẽ có nhiều dầu bắn ra, dầu sẽ bắn lên cơ ngực của anh, đến khi đó anh mới mặc quần áo vào thì sẽ dính mùi bò bít tết đã nấu đó”

Nguyễn Tấn lúng túng, vừa xấu hổ vừa cảm thấy buồn cười

Trước giờ anh không phải là người xuống bếp, bởi vì không cần thiết

Sau khi chia tay với Hạ Chí, anh ăn cơm bên ngoài, cho dù là ăn của ai cũng thấy không bằng tay nghề của Hạ Chí

Vì vậy anh bắt đầu tự học nấu

Anh nhớ nhất là thịt bò mà Hạ Chí làm, cho dù là xào hay hầm đều rất ngon

Nhưng mà anh không nhớ nổi những bước rườm rà kia, cho nên chỉ có thể làm bò bít tết cho đơn giản

Từ lúc ban đầu thất bại cho đến bây giờ có thể thuần thục và nhàn nhã mà đứng trước chảo lật mặt thịt, anh đã tốn không ít công sức

Hạ Chí nhìn dáng vẻ thong dong của anh, không kìm được khen ngợi: “Chà, tư thế giống như rất biết làm đấy, không biết mùi vị thế nào” Nguyễn Tấn xoay đầu qua nói: “Không ngon như em nấu nhưng yên tâm là chắc chắn có thể ăn được”

“Em muốn chín tám phần”

“Không thành vấn đề” Chỉ chốc lát sau, bò bít tết được bưng lên bàn ăn

Để lên bàn xong, Nguyễn Tấn cẩn thận đỡ Hạ Chí ngồi vào ghế: “Có hài lòng không?” Hạ Chí nhìn thấy mà vừa mừng vừa sợ, bò bít tết trong đĩa bốc hơi nóng, bên trên là mùi hương chanh thơm phức, món ăn kèm là mỳ ống và bông cải xanh, trộn với sốt cà chua

Không có rượu vang nhưng có nước chanh mát lạnh

Món bò bít tết này không chỉ thơm mà màu sắc cũng đẹp

“Ừm, làm em rất muốn ăn”

“Thể thì mời đầu bếp Hạ thử một chút”

Hạ chí cắt một miếng nhỏ bỏ vào miệng, thịt tươi ngon, mọng nước, nước chanh thay cho sốt tiêu, ý tưởng mới mẻ độc đáo, mùi vị rất tuyệt

“Sao?” Nguyễn Tấn nhìn cô mong chờ

Hạ Chí im lặng không nói, trên mặt không có biểu cảm gì, đợi đến khi Nguyễn Tân cuống lên thì mới cười nói: “Rất ngon”

Nguyễn Tấn thở phào nhẹ nhõm, được cô khen ngợi khiến anh vui vẻ hơn trong tưởng tượng

“Ngon thì ăn nhiều một chút

Sau này nếu em muốn ăn thì anh sẽ làm bất cứ lúc nào” Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ăn bò bít tết vừa tán gẫu

Hạ Chí: “Anh thay đổi rất nhiều” Nguyễn Tấn: “Ví dụ như?” Hạ Chí nghĩ một lát: “Trước kia anh rất lạnh lùng, bây giờ đã biết quan tâm người khác, trước kia chỉ biết ăn, bây giờ biết tự làm, còn sự thay đổi lớn nhất là trước kia ít nói, bây giờ nói nhiều, nhất là lời âu yếm”

Nguyễn Tấn cười: “Trước kia sống quá áp lực, ngột ngạt nhiều, bây giờ nghĩ cẩn thận rồi, sống thoải mái mới là mục tiêu đời người nên theo đuổi” Hạ Chí đột nhiên nhớ ra: “Bây giờ sức khỏe ba anh thế nào rồi?”

Nụ cười trên mặt Nguyễn Tấn cứng lại, anh thở dài một cách bất đắc dĩ và nói: “Vẫn vậy, giờ đang vật lý trị liệu, không thể rời khỏi xe lăn

Bác sĩ bảo có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất cũng chỉ là có thể tự thực hiện sinh hoạt bình thường thôi

Ôi, muốn đi đánh golf với ông ấy như hồi xưa cũng rất khó” “Sau khi về thì ở cạnh ông ấy nhiều vào, không thể đánh golf thì cũng có thể chơi cờ”

Nguyễn Tấn nghiêm mặt nói: “Tiểu Chí, em không hận ông ấy chứ?” “Tại sao em phải hận ông ấy? Em còn chưa gặp ông ấy, sao em phải hận chứ?”

“Tiểu Chí, cảm ơn em có thể nghĩ thoáng như vậy, cảm ơn em đã tha thứ cho anh, càng cảm ơn em vì đã rộng lượng với ba anh như thế”

Hạ Chí chậm chạp nói: “Chúng ta là con cái, không có tư cách gì để oán trách ba mẹ cả, họ là người yêu chúng ta nhất trên đời này

Mặc dù em không hiểu gia đình anh lắm, nhưng em có thể hiểu ba mẹ anh, ba mẹ trên đời này đều giống nhau”

Nguyễn Tấn cảm động vô cùng, anh đột nhiên phát hiện, sự bình tĩnh này của Hạ Chí có rất ít người có thể có được, kể cả anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.