*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vừa dậy cô đã thầy Nguyễn Tấn đang chống cằm nhìn mình cười, cô hơi ngượng ngùng kéo chăn che mặt
Nguyễn Tấn cố ý trêu cô: “Anh đã thấy nước miếng ở miệng em từ nãy rồi, che làm gì?” “Đâu có nước miếng, em sẽ không chảy nước miếng.” Hạ Chí nhố đầu ra, bĩu môi
Nguyễn Tấn cười vui vẻ, nhéo mặt và mũi cô: “Anh lau giúp em rồi mà.” “Anh nói dối.”
“Không tin hả?” Nguyễn Tấn cười xấu xa, trán chạm trán: “Thế anh sẽ lau giúp em lần nữa, bằng miệng.” Nói xong, anh nắng mặt cô lên và hôn.
Hạ Chí lắc đầu trốn tránh, nhưng bàn tay to của anh lại giữ đầu cô làm cô không trốn được: “Ưm..
Đừng, chưa đánh răng...”
“Không sao, hôn xong rồi đánh.”
Thời gian này cứ như trở lại lúc trước, thậm chí còn hạnh phúc hơn trước kia.
Xin nghỉ rồi3nên không cần đi làm, hai người có thể ngủ tới khi tự muốn tỉnh dậy, có khi thì ra ngoài đi dạo, có lúc làm tổ trên ghế sofa xem phim
Cuộc sống như vậy rất thoải mái.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Nguyễn Tấn, vết thương của Hạ Chí dần dần tốt hơn
Lúc đi tái khám, mở bằng ra, chỗ cách rốn 6cm ở bên trái để lại một vết sẹo to bằng móng tay, bởi vì mới lên da nên phần da hồng hào kia rõ rệt hơn, rất bắt mắt.
Bác sĩ kiểm tra vết thương nói: “Vết thương liền lại rất tốt, không cần bằng nữa
Bình thường chú ý một chút, có thấy ngứa cũng đừng gãi.” Hạ Chí củi đầu nhìn vết sẹo và hỏi: “Bác sĩ, vết sẹo này có mờ đi không?” Bác sĩ: “Không thể mờ hoàn toàn, ít nhiều sẽ có dấu0vết, thời gian dài thì sẽ nhạt dần, không rõ như ban đầu nữa.”
Nguyễn Tấn ở cạnh trêu đùa: “Không sao, chỉ cần em không mặc bikini thì ai biết bụng em có sẹo chứ?” Vừa ra khỏi bệnh viện, sắc trời chợt thay đổi, sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã
Cơn mưa kéo dài gần mười phút, dội ướt khắp nơi trong thành phố
Qua cơn mưa trời lại sáng, trong không khí tràn ngập mùi bùn đất và cỏ xanh rất trong trẻo.
“Có cầu vồng kìa.” Có người ở cạnh chỉ lên trời và vui vẻ kêu lên.
Hạ Chí và Nguyễn Tấn cùng lúc quay đầu nhìn lại và thấy trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện một cầu vồng xinh đẹp, cong cong, treo lửng lơ trên trời.
Nguyễn Tân nắm chặt tay cô và nói: “Dấu hiệu tốt
Chúng ta cùng thấy cầu vồng có nghĩa là sau này5sẽ ở cạnh nhau mãi mãi.” Hạ Chí cười anh ngây thơ: “Anh tin mấy thứ đó nữa à?” “Em đừng cười, anh nói thật đó
Không cố gắng sẽ không bao giờ thành công, cố gắng thì ít nhất sẽ có một nửa thành công, hoặc cùng lắm là có thể cố gắng tranh thủ và kiên trì cùng em
Anh cố gắng để đạt được kết quả này, còn cố gắng lâu như thế, anh nghĩ ông trời sẽ không tàn nhẫn với anh đâu.”
Hạ Chí dựa vào lòng anh và nói: “Mong là vậy.” Cách đó không xa, Chu Hạo Lâm đỡ Đường Tự Điểm bước ra khỏi thang máy
Bụng Đường Tự Điềm đã to lắm rồi, người cũng béo ra nhiều.
“Đợi chút...” Đường Tư Điềm không tin vào mắt mình, kéo tay Chu Hạo Lâm hỏi: “Anh xem cô gái kia có giống Hạ Chí không? Người đàn ông4kia hình như là Nguyễn tổng?” Chu Hạo Lâm tập trung nhìn và nói một cách nặng nề: “Không phải hình như, đúng là họ.” Trong tiệm trà, Đường Tư Điềm kéo Hạ Chí ngồi nói chuyện ở ghế dài, Chu Hạo Lâm và Nguyễn Tấn đợi bên ngoài.
Chu Hạo Lâm vỗ túi áo nói: “Nguyễn tổng, ngại quá, tôi không mang theo thuốc lá, Tư Điểm mang thai nên tôi đã bỏ hẳn rồi.”
“Không sao, tôi cũng không hút thuốc.” Nguyễn Tấn nhìn túi của anh ta, bên trong có sổ tay chăm sóc sức khỏe cho bà bầu nên tò mò hỏi: “Sao cậu lại đến với Tự Điểm thế? Không phải đang yêu đương với Hạ Chí sao?”
Chu Hạo Lâm biết không thể tránh chủ đề này được, nhưng Nguyễn Tấn đột nhiên hỏi vậy làm anh ta khá hổ thẹn: “Chuyện này..
là lỗi của tôi, là lỗi9của tôi...” “Cậu không cần xin lỗi tôi.” Nguyễn Tân nói thẳng: “Nói thật, tôi còn phải cảm ơn lỗi lầm của cậu.” “.” Chu Hạo Lâm nghẹn lời, chuyển đề tài: “Nguyễn tổng, anh ly hôn rồi à?” Khuôn mặt ung dung vui vẻ của Nguyễn Tân mang chút buồn rầu, anh rất khó giải thích chuyện này với người ngoài: “Đang trong quá trình ly hôn, sau này tôi và Hạ Chí nhất định sẽ kết hôn.” Chu Hạo Lâm không biết nói gì, bản thân anh ta cũng phạm sai lầm, mặc dù cảm thấy Nguyễn Tấn làm thể là không tử tế nhưng vẫn không nói nhiều
Anh ta nhìn hai người phụ nữ trong đó, Hạ Chí vẫn cúi đầu, với tính cách khá ngay thẳng và nóng tính của Đường Tư Điềm, chắc chắn là đang tra hỏi cô.
Dù sao anh ta cũng là bạn của Hạ Chí, anh ta không khỏi lo lắng: “Hạ Chí rất dịu dàng, không hề làm mình làm mẩy, cô ấy là cô gái tốt hiếm có
Nguyễn tổng, nếu anh chắc chắn mình có thể mang lại hạnh phúc chứ không phải tốn thương cho cô ấy thì hi vọng anh có thể toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy
Đây là lời thật lòng mà người là bạn như tôi muốn dành cho hai người.”
Nguyễn Tân gật gù: “Tôi hiểu.” Chu Hạo Lâm cảm thán: “Trước kia khi tôi ở bên cô ấy, cô ấy luôn dửng dưng, cảm xúc của cô ấy chưa bao giờ gợn sóng vì tôi
Tôi đã thử nhiều cách để thay đổi cô ấy nhưng đều thất bại
Trước kia tôi thường tự hỏi tại sao, có phải tôi làm chỗ nào chưa tốt hay không? Sau này mới biết, vấn đề không phải ở tôi mà là trái tim của Hạ Chí
Tôi không phải người trong tim cô ấy nên tôi làm cái gì cũng không thể khiến cô ấy để tâm được.”
“Hai tháng yêu nhau, tôi chưa từng thấy cô ấy cười
Cô ấy không vui nên tôi cũng rất mệt
Đương nhiên đó không phải lý do mà tôi ngoại tình
Tôi chỉ cảm thấy, yêu đúng người thật sự rất quan trọng.” Nguyễn Tấn hỏi: “Thế bây giờ cậu đã yêu đúng người chưa?” Chu Hạo Lâm cười gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng tôi rất hợp nhau
Chỉ cần một ánh mắt là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương
Sau này chúng tôi sẽ có con của mình, nhìn họ, tôi cảm thấy có động lực cố gắng làm việc để có thể cho họ cuộc sống tốt hơn.”
Nguyễn Tấn im lặng lắng nghe, đây là tên nhóc trẻ tuổi mà anh khá xem trọng, cậu ta có cuộc sống tự do mà anh luôn mong ước.
Trong phòng trà, Đường Tư Điềm lo lắng cho Hạ Chí rất nhiều
“Hạ Chí, cậu ngây thơ quá, anh ta nói gì thì cậu tin đó à? Sao cậu khờ thế này? Nói về mưu mẹo thì cậu đâu phải là đối thủ của Nguyễn Tân chứ? Anh ta mới ngon ngọt mấy câu là đã dỗ được cậu rồi à? Cuối cùng anh ta không ly hôn thì sao? Cậu tính làm sao đây?” Hạ Chí chưa nghĩ đến và cũng không dám nghĩ đến điều này: “Anh ấy sẽ ly hôn.” Cô nói chắc chắn.
“Lần này đi thành phố S gặp kẻ cướp, may mà mình còn sống
Khi mình đau đớn đến mức cho rằng mình sắp chết, suy nghĩ duy nhất trong đầu mình là muốn ở bên anh ấy.”
“Về cuộc hôn nhân của anh ấy, anh ấy cho mình lời giải thích rất hợp lý
Tư Điềm, mình không phải là người mù quáng, mình thà độc thân cả đời chứ không đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác
Nhưng chuyện này liên quan đến đời tư của vợ anh ấy nên mình không tiện kể với cậu.” Đường Tư Điềm thở dài: “Mình biết cậu rất bất đắc dĩ, chắc chắn cũng mâu thuẫn nhiều lắm rồi
Dù thế nào thì mình cũng hi vọng cậu không bị tổn thương
Hạ Chí, hứa với mình, cho dù có chuyện gì, chỉ cần cậu không vui thì phải nói cho mình biết, đừng có ôm vào lòng một mình.”
“Mình biết rồi, cậu yên tâm đi.” “Đúng rồi, sao không nói chuyện cậu bị thương ở thành phố S cho mình biết? Có phải nếu hôm nay không gặp được thì cậu sẽ không kể luôn không?”
Hạ Chí lắc đầu: “Không sao rồi
Mình không nói cho ai biết hết, sợ mọi người lo lắng.” “Trông sắc mặt cậu tốt đấy, vết thương ổn chưa?” “Ổn rồi, gần đây đều do anh ấy chăm sóc mình.” Hạ Chí nhìn bụng cố và chuyển chủ đề: “Sắp sinh rồi hả?” “Ừ, ngày sinh dự tính là tháng sau, cậu sắp làm mẹ nuôi rồi.” Hạ Chí đứng lên và ngồi xuống đối diện, cúi đầu, dán tai vào bụng Đường Tư Điềm, nói nhỏ: “Bé ngoan, mẹ là mẹ nuôi của con, con là con gái hay con trai thế?” “Không biết, hỏi bác sĩ nhưng bác sĩ không chịu tiết lộ.” Hạ Chí nói: “Trai gái đều tốt, chỉ cần cậu khỏe mạnh là được rồi.”
Đường Tư Điềm cười dịu dàng, Hạ Chí nhìn dáng vẻ của cô hiện giờ và thẩm cảm thán
Cho dù một người phụ nữ có mạnh mẽ cỡ nào, chỉ cần có con thì sẽ khác
Tình thương của mẹ là trời sinh, chỉ xuất hiện khi có con.
Cô nghĩ đến vợ của Nguyễn Tấn, cô không quen cô gái kia, chỉ biết được qua lời nói của Nguyễn Tấn
Cô không biết đó là người phụ nữ như thế nào, nhưng điều cô dám chắc chắn là người phụ nữ đó nhất định sẽ tranh thủ con đường sống cho con mình.
Người phụ nữ này vì con mà không tiếc mang tiếng xấu ngoại tình, cũng không màng ánh mắt của người khác và sự phản đối của gia đình để sinh đứa bé kia
Có thể thấy cô ấy rất yêu đứa bé lẫn ba nó.
Hạ Chí khâm phục sự dũng cảm ấy, không sợ miệng đời, không sợ tiếng xấu
Tạm biệt Chu Hạo Lâm và Đường Tự Điểm, Hạ Chí nắm tay Nguyễn Tân từ từ đi bộ về nhà.
Không khí sau cơn mưa khá ẩm ướt, đi dưới bóng cây, gió thổi tới, lá cây vang sàn sạt, thỉnh thoảng người đi đường sẽ bị nước đọng trên lá cây rơi trúng.
Đi một lúc, Hạ Chí dần dần dựa vào vai Nguyễn Tấn, kề sát vào anh, ỷ lại anh
“Sao thế? Bị Đường Tư Điểm mắng phải không?” Nguyễn Tấn hỏi
“Ừ, bị mắng mấy câu, nhưng cô ấy bảo sẽ chúc phúc cho chúng ta
Còn anh? Nói gì với Chu Hạo Lâm ở bên ngoài thế?” Nguyễn Tấn cười không đáp, ôm cô đi tiếp
Hạ Chí truy hỏi: “Anh không nói phải không? Vậy nhất định là nói xấu em rồi.” “Không có, không có thật mà..
Anh hỏi cậu ta chọn Đường Tư Điềm có phải là lựa chọn chính xác nhất không.” Hạ Chí không đợi được mà hỏi: “Anh ấy nói sao?” “Cậu ta bảo, qua một thời gian rồi mới biết, Đường Tư Điềm mới là người thích hợp với cậu ta nhất, hai người họ rất hợp nhau.” “Thế thì tốt quá! Anh ấy nghĩ vậy em cũng yên tâm” Nguyễn Tấn gật gù: “Thật ra Chu Hạo Lâm là người thông minh, cậu ta biết trách nhiệm quan trọng hơn tình cảm
Tiểu Chí, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, hãy tin anh.”
“Bây giờ em chỉ có thể tin anh.”
Hạ Chí cười, dưới bóng cây, ánh mặt trời loang lổ chiếu lên người có thành từng đốm sáng
Nguyễn Tấn giữ chặt cô, ôm cô và kề sát lại, sau đó từ từ hôn cô.