*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cô dùng tay làm lược chải lại tóc, lau khô nước trên mặt, không ngừng nói với bản thân: Hạ Chí, nếu như đã quyết định thì phải dũng cảm tiến về phía trước, cho dù có té ngã cũng phải bò cho hết con đường này
Đồng nghiệp đều đang lén lút cập nhật Weibo, trên Weibo có tin tức liên quan đến cô gái muốn nhảy lầu, phần lớn đều là kể lại bằng chữ.
Trên mạng có một đoạn video được lan truyền, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy một cô gái váy đỏ trên mái nhà, những thứ khác thì không thấy rõ
Tiếu Nam vẫn ở công ty, anh ta vẫn luôn lướt xem Weibo, đến khi nhìn thấy tin tức cô gái đã được cứu anh ta mới vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên của văn phòng bật3mở, Hạ Chí đứng ở cửa trừng mắt nhìn anh ta, cô cố ý nói: “Tiểu tổng, tôi đến báo cáo công việc với anh, không biết anh có thời gian rảnh không?”
Tiểu Nam bị giật nảy, ngơ ngác nói: “Có, cô vào đây.”
“Rầm”, Hạ Chí mạnh tay đóng cửa lại rồi đi thẳng đến trước mặt Tiếu Nam, nghiêm túc nói: “Tiểu tổng, tôi cầu xin anh
Anh cứ yên ổn sống qua ngày với chị dâu đi, đừng đi dụ dỗ con gái nhà người ta nữa
Không phải lần nào cũng may mắn như vậy đâu.”
Tiếu Nam vô cùng chột dạ, ấp úng nói: “Cô..
cô đang nói gì vậy, tôi đã nói rõ với cô ta từ lâu rồi
Tại cô ta..
tại cô ta dây dưa không rõ ràng...” “Anh chắc chắn là tại cô ta dây dưa không rõ ràng chứ? Chu Thiển không nói với tôi như0thế?
Tiếu Nam đỏ mặt không đáp lời được
“Cô ta nói cô ta vốn đã từ bỏ rồi, là anh tìm đến cô ta
Lúc anh cần cô ta thì chỉ cần gọi một cú điện thoại, lúc không cần thì chỉ hận trước giờ chưa từng có người này, anh cũng quá đáng lắm đấy!” “Tôi..
tôi chỉ chủ động tìm cô ta hai lần, sau đó toàn là cô ta dây dưa không rõ!!
“Anh giải thích với tôi thì có tác dụng gì, nếu như hôm nay cô ta nhảy xuống khỏi sân thượng thì lương tâm của anh có yên ổn không? Cô ta cũng có ba mẹ thương yêu, sao có thể để anh chà đạp như vậy?” Tiểu Nam đuối lý: “Tôi thừa nhận lúc bắt đầu là do tôi ham mê sự trẻ trung của cô ta, nhưng tôi không thể vì cô ta mà từ5bỏ người vợ thuở nghèo khó được.”
“Ai cần anh bỏ người vợ thuở nghèo khó chứ, anh đừng có bóp méo ý của tôi
Nếu anh có thể chung thủy với vợ thì chuyện sẽ không đi đến bước đường hôm nay.” Tiếu Nam thanh minh cho bản thân: “Do cô ấy muốn tìm người mang thai hộ!”
Hạ Chí thở dài thườn thượt và nói: “Có rất nhiều chuyện khó nói rõ đúng sai, chẳng qua làm người ít nhất phải làm đúng với lương tâm
Tiểu tổng, tôi không có tư cách bàn luận về chuyện gia đình anh, càng không có tư cách đánh giá đạo đức của anh, chỉ muốn khuyên anh một câu, hãy quý trọng vợ mình, quý trọng tất cả những thứ mà anh có được hiện giờ.”
Tiếu Nam im thin thít, Hạ Chí nói tiếp: “Khi ra khỏi đây, tôi sẽ không tiết lộ4một chữ nào với bên ngoài, mong anh tự lo liệu lấy.” Nói xong Hạ Chí rời khỏi văn phòng
Cô không biết Tiếu Nam có đuổi việc cô hay không? Có lẽ là có, ông chủ thường không muốn nhân viên biết quá nhiều việc riêng tư
Hoặc có lẽ không vì nể mặt mũi của Nguyễn Tấn.
Nhưng cô không để ý quá nhiều về những điều này, cũng không muốn để ý nữa
Cả một ngày buồn bực không vui, tinh thần không phấn chấn nổi
Buổi tối Nguyễn Tấn gọi video tới, cô lấy cớ mệt mỏi muốn đi ngủ để từ chối
Cô tự nhận trước giờ mình chưa hề làm tổn thương ai, nhưng đối với thân phận kẻ thứ ba thì cô không thể phủ nhận.
Không ai có thể hiểu được sự mâu thuẫn và chán nản của cô vào lúc này
Ánh mặt trời hừng hực ngoài kia9cũng không chiếu được vào lòng cô, bởi vì đạo đức không cho phép, cô đành phải nhẫn tâm giam cầm chính bản thân mình
Ngủ mê man, không biết đã qua bao lâu, không biết bây giờ là mấy giờ, cô chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa
Không phải là gặp trộm chứ? Cô bừng tỉnh, ngồi bật dậy khỏi giường
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Nguyễn Tân đang rón rén đi vào, cố gắng hết mức không phát ra tiếng động, ngay cả dép lê anh cũng không dám mang mà đi chân không vào
“Anh làm em sợ muốn chết!” Hạ Chí thở phào nhẹ nhõm, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng
“Em mới làm anh sợ muốn chết đấy!” Nguyễn Tấn nói: “Vừa mở cửa đã thấy em ngồi đó trừng mắt nhìn anh.”
Hạ Chí bật đèn ở đầu giường và xem giờ, đã hai giờ rưỡi sáng rồi: “Sao anh lại đến đây vào giờ này?”
Nguyễn Tấn xốc chăn lên ngồi xuống giường, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, anh cúi đầu hôn lên tóc cô và nói: “Nhớ em nên đến đây.” “Hôm nay mới thứ tư, vậy anh vẫn phải về sao?” Thứ hai tới mới về, anh đem công việc đến đây rồi, không có chuyện gì khẩn cấp cả.” Hạ Chí tựa vào lồng ngực anh, giờ phút này, sự ấm áp này mới là chân thực nhất: “Nói thật cho em biết đi, có phải Tiểu Nam nói gì với anh không?”
Nguyễn Tấn nhẹ nhàng “Ừ” rồi vuốt tóc cô, động tác rất khẽ và dịu dàng: “Tiểu Chí, anh tuyệt đối sẽ không để em đối mặt với những chuyện đó, em đừng sợ.” Hạ Chí nghe vậy thì nước mắt chảy ào ào, nỗi buồn phiền bị kìm nén cả một ngày, cuối cùng cũng có thể trút hết ra.
“Đừng khóc, hoàn cảnh của chúng ta không giống với họ, em không phải Chu Thiến, anh càng không phải Tiểu Nam, em đừng tự vơ lấy áp lực lớn như thế cho bản thân
Nếu như nhất định phải nói là ai sai thì đó cũng là lỗi của anh.”
Nguyễn Tấn hơi dừng lại, cổ họng nghẹn ngào: “Sai ở chỗ là anh yêu em nhiều như thế...” Hạ Chí ôm lấy eo anh, vùi đầu thật sâu vào lồng ngực anh.
“Tiểu Chí, hay là đến Đô Thành với anh đi, anh thật sự không yên tâm để em ở đây một mình.”
Hạ Chí lắc đầu: “Nếu bây giờ em đi, em cũng qua không được cửa ải của chính mình.”
“Giờ mẹ em vẫn còn thúc giục em đi xem mắt sao?”
“Không thúc giục nữa, chỉ thi thoảng nhắc tới thôi
Hiện giờ mẹ em đã rất bình tĩnh rồi, hoặc là nói bà đã quen với thái độ này của em nên sẽ không miễn cưỡng em nữa.”
“Nếu như mẹ em còn nhắc tới chuyện này, em cứ nói đã có bạn trai rồi, lễ Quốc Khánh sẽ dẫn về nhà.” Hạ Chí hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Có thể chứ?” “Chỉ cần em muốn nói thì anh đều được hết.” “Nhưng em sợ em nói ra rồi, đến lúc đó anh lại lỡ hẹn...” Hạ Chí uể oải, cúi đầu xuống: “Em đã cho mẹ em leo cây hai lần rồi, một lần là anh, một lần là Chu Hạo Lâm, mẹ em cũng không tin em nữa rồi.” Nguyễn Tấn cười: “Vậy đừng nói trước gì cả, đợi lễ Quốc Khánh chúng ta về thẳng đó luôn nhé?” “Thật không?”
“Dù sao thì anh chắc chắn sẽ được nghỉ, nghỉ lễ anh chắc chắn sẽ đi tìm em, em đi đâu thì anh đi đó.”
Hạ Chí rất vui mừng, nhưng mà cũng hơi lo lắng: “Hay là đợi đến Tết đi, sau khi anh xử lý hết chuyện của mình thì hãy cùng em về nhà, được không?”
“Anh không có vấn đề gì, chuyện đến nhà em chỉ cần em sắp xếp là được, đợi ba em đồng ý thì em đi Đô Thành với anh
Còn về phía ba anh, anh sẽ làm rõ với ba anh trước, đợi ông ấy đồng ý rồi anh sẽ dẫn em về nhà, nhất định không để em chịu bất kỳ sự ấm ức nào.”
Hạ Chí lo lắng hỏi: “Ba anh..
có đồng ý chuyện anh ly hôn không?”
Nguyễn Tấn im lặng trong chốc lát, đáp đúng sự thật: “Ba mẹ hai nhà nhất định không đồng ý chuyện bọn anh muốn ly hôn
Lúc đầu bọn anh kết hôn là kết quả của quá trình họ nghĩ sâu tính kĩ nhiều lần
Hiện giờ thành ra thế này, nếu họ biết được chắc chắn sẽ giận lắm, nhất là ba vợ của anh.”
“Thẩm Giai Dĩnh cũng đáng thương, mặc dù anh và cô ấy không thể thật sự trở thành vợ chồng, nhưng bọn anh là bạn cùng cảnh ngộ, là chiến hữu
Anh không biết cô ấy muốn giải quyết với người nhà thế nào, về phía mình thì anh định nói sự thật với ba anh
Ba anh đã nghỉ hưu rồi, hiện giờ ông không còn quyến thể như trước nữa, ông sẽ nghĩ cho anh nhiều hơn.”
“Hơn nữa, con của Thẩm Giai Dĩnh cũng không phải cháu của ông, nếu như ông biết được sự thật chắc chắn sẽ thúc giục bọn anh ly hôn
Cho nên, chuyện thuyết phục được ba anh chỉ là vấn đề thời gian thôi.” Hạ Chí nghĩ một lát lại hỏi: “Hiện giờ Thẩm Giai Dĩnh thế nào?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Kể từ lần gặp trước, cô ấy nói với anh chuyện mình mang thai, sau đó anh thì chưa gặp lại cô ấy
Thỏa thuận ly hôn của bọn anh đã công chứng rồi, anh nghĩ, đợi cô ấy thuận lợi sinh con ra rồi mới liên hệ lại với anh
Gặp lại nhau chắc là ở Cục Dân chính.”
Hạ Chí cảm thán: “Làm vợ chồng như hai người thật sự không thú vị gì cả.” Nguyễn Tấn cười: “Ha ha, cũng không phải bọn anh muốn mà..
Tiểu Chí, nếu như em cảm thấy hứng thú, anh có thể nói em biết rất nhiều chuyện xung quanh anh, bạn của anh, bạn của bạn anh, bọn anh đều kết hôn cho có.” Hạ Chí: “Nghe anh nói thế, chuyện kết hôn dường như làm các anh đau khổ lắm.”
Nguyễn Tấn: “Ít nhất thì cuộc hôn nhân không do hai bên tình nguyện đều đau khổ như thế này, giống anh và Thẩm Giai Dĩnh vậy
Nhưng cũng có cặp hạnh phúc
Anh có một cậu bạn, là một sĩ quan cấp cao, cậu ấy lấy một cô gái bình thường, là cậu ấy tự chọn.”
Hạ Chí tò mò hỏi: “Vậy nhà anh ấy không phản đối à?”
Nguyễn Tấn cười: “Phản đối chứ, nhưng không lay chuyển được tình cảm sâu đậm của hai người họ
Họ cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể ở bên nhau, hiện giờ con cũng có rồi
Vợ của cậu ấy là một cô gái rất độc lập
Có cơ hội anh sẽ giới thiệu để hai người quen nhau, anh nghĩ các em sẽ trở thành bạn.”
Hạ Chí rất cảm động: “Trước đây anh chưa từng nhắc tới ai hay chuyện gì ở Đô Thành
Hiện giờ anh bằng lòng chia sẻ với em những chuyện này làm em thấy rất vui.”
“Vậy anh sẽ từ từ kể cho em nghe...” Nguyễn Tấn không kìm được ngáp dài: “Nhưng giờ có thể ngủ trước được không? Nói nữa trời cũng sáng mất rồi.” “Vâng, mau ngủ đi, khổ cho anh rồi.” Nằm xuống, Hạ Chí đưa lưng về phía Nguyễn Tấn, Nguyễn Tấn ôm chặt lấy cô từ phía sau, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh đều đặn phả vào tai mình, ngưa ngứa và ấm áp
“Tiểu Chí.”
“Dạ?”
“Anh yêu em.”
“Ừm.”
Một lát sau Nguyễn Tấn dần dần ngủ thiếp đi, lòng Hạ Chí hỗn loạn một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được
Giờ phút này, người đàn ông này, cô đang kiên trì nắm chặt lấy tay anh, phần tình cảm này, hai người họ không có lỗi với bất kỳ ai đã đủ lắm rồi.