Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 519: Càng sợ mất đi anh hơn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Chí vẫn mặc quần áo đi làm, sơ mi trắng, váy công sở, giày cao gót, tay xách túi và vắt áo khoác, dáng vẻ dân văn phòng bình thường

Trước giờ cô không cảm thấy mặc thế này đi trên đường còn có thể bị người ta huýt sáo trêu chọc

Một chàng trai lái xe thể thao dừng xe bên đường và hạ kính xe xuống, nhìn về phía cô huýt sáo rồi cười nói: “Cô gái, đi đâu vậy? Tôi tiễn em một đoạn.”

Hạ Chí lùi ra sau một bước: “Cảm ơn, không cần đâu.” Chàng trai lại nói: “Chỗ này không tiện đón xe, tôi đưa em đi

Tôi cũng không phải người xấu.”

Hạ Chí không ngốc, đương nhiên nhìn ra được người ta muốn tán tỉnh, cô bình tĩnh đáp: “Tôi đang đợi chồng tôi.”

Chàng trai biết điều gật đầu, hơi mất mát, nhưng vẫn3rất lịch sự vẫy tay chào tạm biệt với cô

Trong lòng Hạ Chí thầm sảng khoái, được người ta tán tỉnh chứng tỏ rằng sức hấp dẫn của cô vẫn còn

Ở khu chờ của sân bay, Hạ Chí đứng đợi chỗ cũ

Mặc dù đón máy bay rất nhiều lần rồi nhưng cô vẫn không kiềm chế được sự hào hứng lúc này.

Mắt cô luôn nhìn về phía cửa ra, nhìn từng người một bước ra khỏi nơi đó.

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên, trên gương mặt lập tức hiện lên nụ cười

Cô yên lặng đứng tại chỗ, cười khúc khích nhìn Nguyễn Tân đang bước tới

Nguyễn Tấn chỉ cầm một chiếc cặp da, đến rất gọn nhẹ

Bận rộn bôn ba thế này vì Hạ Chí nhưng cũng tràn đầy mong chờ

“Anh đến rồi.” Đến gần, Nguyễn Tấn dang hai cánh tay ôm lấy cô, anh nói nhỏ0vào tai cô: “Sau này buổi tối ra ngoài thì mặc áo khoác vào, em thể này sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt không chính đáng.” Hạ Chí ngẩn người, sau khi hiểu ra mới bật cười thành tiếng: “Sao nào, anh đang ghen hả? Nếu em nói cho anh biết, hôm nay em bị người ta tán tỉnh thì anh sẽ làm sao?”

Nguyễn Tấn vội vàng giật lấy áo khoác của cô, nhanh chóng khoác lên vai cô: “Sau này buổi tối ra ngoài phải mặc quần dài vào.”

Hạ Chí cười toe toét: “Trời nóng thế này, làm sao mặc quần dài được, quần mùa hè còn được

Vừa nãy em dạo phố và mua một cái quần bò, tới đây thôi.” Cô ước lượng độ dài trên chân mình bằng tay.

Nguyễn Tấn giữ chặt tay cô, giả vờ nổi giận nói: “Em cố ý chọc tức5anh mà!” “Không có đâu à

Không tin anh xem, em mặc thử rồi, rất vừa, hơn nữa trông chân có vẻ dài thêm.” Nhìn dáng vẻ ít khi nói cười của anh, Hạ Chí kiễng chân lên cố ý nói vào tai anh: “Em còn mua một bộ đồ ngủ, bằng ren, về sẽ mặc cho anh xem.” Nguyễn Tân không khỏi bật cười, kéo cô đi luôn đến chỗ gọi xe: “Vậy nhanh về nhà thôi!”

Mười giờ, taxi dừng trước cổng tiểu khu, hai người nắm tay nhau xuống xe.

Nguyễn Tấn: “Anh hơi đói rồi, trên máy bay chỉ ăn một ít thôi.”

Hạ Chí: “Trùng hợp vậy, em cũng đói rồi, em cũng chỉ uống một ly cà phê.”

Nguyễn Tấn: “Hay là chúng ta mua ít thức ăn khuya mang về ăn?”

Hạ Chí: “Trùng hợp quá, em cũng nghĩ như vậy.” Hai người nắm tay nhau đi4mua thức ăn đêm: “ông chủ, hai phần mì chua cay mang về.” Nói xong, Nguyễn Tấn quay đầu nói với Hạ Chí: “Trở về thay đồ ngủ, anh muốn vừa ăn mì chua cay vừa ngắm em.” “..

Khụ khụ, được, anh đừng thất vọng là được rồi.” Hai người đang đùa giỡn thì bỗng có một chiếc xe dừng lại ven đường, ở ngay phía sau họ

“Là Nguyễn Tấn à?” Có người cất tiếng gọi anh

Nguyễn Tấn quay đầu nhìn, là người quen, cũng coi như bạn bè, bạn nhậu: “Lương Tĩnh” Anh cười khá gượng gạo

Lương Tĩnh nhìn Nguyễn Tấn, lại nhìn sang cô gái bên cạnh Nguyễn Tấn và trêu chọc: “Tân, chả trách gần đây vừa tới cuối tuần là không thấy cậu đâu, hóa ra cậu trốn ở đây Kim ốc tàng Kiều..

Giỏi, giỏi, núi cao hoàng để ở xa, ai cũng không9quản lý được cậu.”

Hạ Chí nghe thể thì vô thức buông lỏng tay Nguyễn Tấn ra.

Nguyễn Tấn rất xấu hổ, không tới mức giận dữ nhưng thật sự cũng không sao vui vẻ được, giọng điệu cũng lạnh nhạt: “Hôm nay hãy coi như cậu chưa từng gặp tôi.” Lương Tĩnh cười nói: “Tôi hiểu mà, cậu yên tâm đi.” Ánh mắt anh ta rơi trên người Hạ Chí, hất đầu và cong miệng cười: “Tân, cùng đi chơi không? Cậu có thể dẫn cô ấy theo.”

Hạ Chí nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Nguyễn Tấn thì biết sự khó xử trong lòng anh, cô lắc đầu với anh.

“Không đi đâu, cậu đi chơi vui vẻ” Nguyễn Tấn từ chối.

Lương Tĩnh cười khẽ và hỏi ngược lại: “Nghe lời thế này đâu có giống cậu? Chẳng lẽ cậu còn phải nghe lời cô ấy?” Dáng vẻ ít khi nói cười của Nguyễn Tấn rất nghiêm túc, anh nhấn mạnh lần nữa: “Chúng tôi không đi.” “Được rồi, được rồi.” Lương Tĩnh đánh giá Hạ Chí từ trên xuống dưới: “Người trông cũng khá, con gái phương Nam đúng là tươi ngon hơn con gái phương Bắc.” Nguyễn Tân đứng trước mặt Hạ Chí, chặn ánh nhìn khiếm nhã của Lương Tĩnh: “Hôm nay dừng ở đây, thứ hai tới phòng làm việc của tôi nói chuyện đi.” Lương Tĩnh vỗ tay, giơ ngón tay cái lên nói: “Nguyễn tổng đúng là Nguyễn tổng, có quyết đoán

Được, thứ hai gặp ở Đô Thành.”

Nói xong Lương Tĩnh bẻ ngoặt vô lăng, đạp chân ga rời đi

Lúc này ông chủ xách ra hai phần mì chua cay: “Mì chua cay của hai vị, tổng cộng hai mươi đồng.” Nguyễn Tấn trả tiền rồi nhận lấy mì chua cay, thuận thể dắt tay Hạ Chí, bề ngoài trông như tất cả đều bình yên, nhưng trong lòng anh lại không thoải mái được như thế.

Hạ Chí hỏi: “Anh ta là ai vậy?”

“Một người bạn.”

“Bạn gì?” Nguyễn Tấn im lặng, nắm chặt lấy tay cô, gắng nặn ra một nụ cười và nói: “Đi thôi, về nhà ăn mì chua cay, ngửi được mùi này anh đã chảy cả nước miếng rồi.” Hạ Chí càng không yên tâm, cổ truy hỏi: “Là bạn bè thế nào? Có phải vì em mà anh bị anh ta ép buộc không?” Nguyễn Tấn lắc đầu phủ nhận: “Đừng nghĩ lung tung, đâu có nghiêm trọng như thế.” “Vậy thì là gì, anh nói em biết đi.” Hạ Chí kéo anh lại không cho đi: “Tân, nói em biết, không được giấu em.” Nguyễn Tân nhìn sự kiên quyết của cô, khẽ thở dài: “Thật sự muốn biết sao?”

“Vâng.”

“Anh ta là một người bạn của anh, biết anh ở Viễn Đại, luôn muốn tìm cơ hội hợp tác với anh.” Nguyễn Tấn hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Anh ta là anh họ của Thẩm Giai Dĩnh.” “.” Hạ Chí ngẩn ra trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng: “Vậy..

vậy phải làm sao đây?” Nhưng trái lại Nguyễn Tấn không lo lắng gì và nói: “Trước mắt anh ta có chuyện cần nhờ anh, sẽ không nói lung tung đâu.”

Hạ Chí: “Nhưng mà anh ta có thể uy hiếp anh.”

Nguyễn Tân: “Anh không dễ bị uy hiếp vậy đâu, yên tâm

Anh ta không phải người hiền, nhưng anh có cách đối phó loại người này.” Hạ Chí: “Càng là loại người này càng không nói chữ tín, em sợ anh ta đi đâu cũng nói lung tung, đến lúc đó sẽ khiến cho anh rất bị động.” Nguyễn Tấn trấn an cô: “Tiểu Chí à Tiểu Chí, em nghe anh nói, anh sẽ xử lý ổn thỏa..

Nói thật anh không sợ bị người khác biết, càng không sợ giằng co với người nhà họ Thẩm

Tiểu Chí, em cũng không phải người tình không thể lộ diện, đừng cẩn thận từng chút như vậy.”

Hạ Chí cực kỳ chột dạ, cô cho rằng chỉ cần cô không đến Đô Thành thì cô không cần sợ gặp phải người quen trên đường, càng không cần đối mặt với chuyện mình là kẻ thứ ba

Không ngờ rằng thế giới hóa ra lại nhỏ như vậy

Cô cũng biết công việc của Nguyễn Tấn bận rộn, có lúc nhìn anh cả đêm đều tăng ca trên máy tính cô lại đau lòng

Đã mấy lần cô muốn nói, nếu như anh bận như vậy thì để em đến Đô Thành gặp anh là được rồi

Nhưng vừa nghĩ đến đi Đô Thành thì mối quan hệ của hai người càng dễ bị phát hiện, cô không dám nhắc tới, cũng không dám đi

Cô cho rằng chỉ cần ở lại Hàng Châu, trên đường đều là người lạ, ai cũng không biết ai, cô và Nguyễn Tấn có thể giống như những cặp đôi bình thường, làm những việc các đôi tình nhân sẽ làm

Làm sao biết được điều này cũng trở thành ước mong xa vời.

Nguyễn Tấn kéo Hạ Chí đang hoang mang về nhà, vừa vào của anh đã đề nghị: “Hay là gọi video với người nhà em một lát? Mẹ em chắc rất nhớ em.” “Làm màu quá đi!..

Đã trễ thế này chắc họ ngủ rồi, gọi video gì chứ?”

“Vậy hay là em đi thay đồ ngủ?” Nguyễn Tấn giơ tay cởi nút ở cổ áo cô

Hạ Chí đẩy tay anh ra và nói: “Đừng, không có hứng thú.” “Anh có mà...” Nguyễn Tân đặt tay lên eo cô, tiếng nói trầm thấp ngập tràn tình ý: “Anh cảm thấy em mặc sơ mi phối với váy ngắn thể này rất quyến rũ.” Phụ nữ đều thích được khen ngợi, Hạ Chí cũng vậy, cô cười nói: “Đây chẳng qua chỉ là đồng phục công sở, em lười về nhà thay mà thôi.” “Ngay cả đồng phục công sở cũng có thể quyến rũ như vậy, cũng chỉ có em thôi.” Nguyễn Tấn càng tiến sát hơn, tầm mắt ngày càng thấp xuống, âm thanh càng lúc càng mê hoặc

Hạ Chí chống tay lên ngực anh: “Này, đừng dỗ dành em

Nói thật đi, lẽ nào anh không lo lắng sao?”

Nguyễn Tấn thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có lo lắng, một chút xíu, chỉ sợ chuyện không tốt cho em

Thật ra người bên cạnh đều biết tình trạng sau khi anh và Thẩm Giai Dĩnh kết hôn

Mẹ anh có thể phát hiện, mẹ cô ấy cũng có thể phát hiện ra

Cứ coi như anh ta đã nói với Thẩm Giai Dĩnh, Thẩm Giai Dĩnh cũng sẽ nói anh ta đừng lo chuyện vớ vẩn, bởi vì Thẩm Giai Dĩnh còn mong đợi bọn anh thuận lợi ly hôn hơn bất kỳ ai.” “Vậy nếu như anh ta nói với ba của Thẩm Giai Dĩnh thì sao?”

“Chuyện này quả thực càng khó giải quyết hơn, nhưng anh nghĩ, xui xẻo này cũng là của Thẩm Giai Dĩnh chứ không phải anh

Chuyện này một khi truy xét tới cùng thì ba của Thẩm Giai Dĩnh sẽ phát hiện ra con gái mình không những con qua lại với người tình cũ mà còn mang thai sinh non, mà đứa con còn là của người tình cũ

Những chuyện này chỉ cần muốn điều tra cũng không khó.” Phân tích của Nguyễn Tân khiến Hạ Chí yên tâm hơn nhiều, nếu như đã đi tới bước này thì nhất định phải chịu đựng một vài lời đồn nhảm, nếu đi theo người đàn ông này thì chỉ có thể kiên nhẫn và tin tưởng hơn

“Vậy được, em tin anh.” Hạ Chí ngẩng đầu lên nói: “Tân, so với bị mắng em càng sợ mất anh hơn.” Nguyễn Tấn ôm cô vào lòng, bỗng nhiên thay đổi thái độ, anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cô: “Anh muốn thấy em mặc quần đồ mới.” Hạ Chí phì cười thành tiếng: “Thật sự muốn thấy hả?”

Hạ Chí lấy túi xách tay, lấy quần áo ngủ từ trong túi xách huơ trước mặt anh: “Chính là bộ này, anh thật sự muốn xem?”

Nguyễn Tân nhìn là biết bị lừa rồi, đây rõ ràng là áo thun có in hình thỏ lưu manh, áo ngủ phim hoạt hình

Anh bất mãn hỏi: “Không phải nói có ren sao?” Hạ Chí chỉ: “Nè, tại của thỏ lưu manh có kẹp ren này.” “.” Thú tính Nguyễn Tấn bộc phát, anh đột ngột bế cô lên: “Vậy thì không mặc đồ ngủ nữa, dù sao mặc gì cuối cùng cũng sẽ bị anh lột sạch.” “Này, ăn mì chua cay đi.”

“Ăn em trước.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.