*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu đã không hợp nhau thì cũng chẳng nên hơn thua vài câu nói, thay vì ở đây tranh luận rồi chịu đựng những lời chế giễu, anh thì về nhà sớm để ăn một bữa cơm ngon lành.
Mặt Bí thư Thẩm tái mét, nhưng cuối cùng ông ta không thể luồn lưng uốn gối, ngại mất mặt mũi nên ông ta cứ trừng mắt nhìn Nguyễn Tấn nhanh chóng rời khỏi.
Ban đầu ông chọn trung Nguyễn Tấn trong rất nhiều đối tượng, ngoài nguyên nhân từ Nguyễn Dũng Niên, điều ông ta coi trọng nhất chính là điều kiện xuất sắc của bản thân Nguyễn Tấn
Nguyễn Tấn đề nghị ly hôn, ông ta có thể thông cảm
Dù là một người đàn ông bình thường3với tính cách tùy tiện cũng sẽ rất khó chịu khi vợ của mình ngoại tình huống hồ đó là Nguyễn Tấn.
Nguyễn Tấn sải bước băng qua khoảng sân rộng, giày anh đạp lên những chiếc lá rụng, tạo thành những âm thanh sạt sạt”.
Quản gia đi theo, tốt bụng giữ khách: “Cậu chủ về ngay ạ? Không ngồi lâu thêm một lát ạ?”
“Không được.”
“Vậy cậu đi thong thả, tôi mở cửa giúp cậu.”.
Quản gia vừa nói dứt lời, cửa sắt đã mở ra từ bên ngoài
Bà Thẩm vội vàng trở về từ bên ngoài, thầy Nguyễn Tấn, bà giật mình, ngơ ngác không biết nên nói gì
Nguyễn Tân gật đầu chào hỏi bà: “Mẹ.”.
“Ôi, Tấn, đúng lúc mẹ...” Bà Thẩm muốn nói lại thôi,0bà chỉ khựng lại một lát, ngay lập tức bà chạy vào trong, vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nói: “Tân, xe bên ngoài là của con à? Con chờ chút, đưa ba mẹ đến bệnh viện.” Bà Thẩm nói rất gấp, cũng chạy rất vội vàng
Nguyễn Tấn không hiểu rõ lý do nên đứng yên tại chỗ chờ bà.
Trong phòng khách, bà Thẩm bước đến kéo ống tay áo của chồng, vừa vội vã vừa đau lòng: “Không ổn không ổn rồi, Triệu Nhất Mặc gọi điện thoại, nói rằng Giai Dĩnh đang cấp cứu ở bệnh viện, mạng sống đáng lo, chúng ta mau đến bệnh viện ngay.”
Người Bí thư Thẩm run lên: “Sao lại thế này? Giai Dinh ở đâu?” “Ôi chao,5vừa đi vừa nói, không kịp nữa rồi.” Bà Thẩm kéo cánh tay chồng đi ra ngoài
“Nhanh lên, để Tân đưa chúng ta đi.”
Mặt Bí thư Thẩm nặng trịch, ông cũng không còn cách nào khác, chỉ đành để vợ đẩy đi.
Lên xe, bà Thẩm nói: “Bệnh viện nhân dân 1
Tần, nhanh lên, Giai Dĩnh đang cấp cứu, tình hình rất nguy hiểm.”
Nguyễn Tấn không kịp hỏi nhiều thêm, khởi động xe, nắm chặt vô lăng, đạp chân ga và lái về phía bệnh viện.
Bí thư Thẩm lo lắng hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bà Thẩm vừa khóc vừa nói: “Vừa rồi Triệu Nhất Mặc gọi điện thoại cho tôi
Nó nói nửa đêm hôm qua Giai Dĩnh đột nhiên bị sốt, lúc4đưa đến bệnh viện thì đã lên cơn sốc rồi, may mắn cấp cứu kịp thời nên cứu được tính mạng, nhưng con bé vẫn sốt cao không hạ
Bác sĩ đã thông báo bệnh tình nguy kịch rồi, muốn người nhà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.”
Bí thư Thẩm hoàn toàn không thể bình tĩnh, gào lên: “Cái gì mà chuẩn bị tâm lý sẵn sàng? Con gái tôi đang yên ổn, chuẩn bị tâm lý cái gì? Không phải chỉ là bị sốt thôi sao, không phải chỉ bị sốt thôi sao?! Khụ khụ khụ..
khụ khụ khụ...”
Nói quá nhanh nên ông ho khan liên tục, bà Thẩm nhanh chóng vỗ lưng cho ông: “Ông đừng quá kích động, sức khỏe của ông cũng không9tốt
Trước mắt chúng ta chạy nhanh đến đó đã
Tân, có thể lái nhanh hơn một chút được không?”
“Tốc độ nhanh nhất rồi ạ.” Nguyễn Tấn nói, anh cũng lo lắng cho Thẩm Giai Dĩnh
Giao thông ở Đô Thành không hề tốt từ trước đến giờ rồi, lúc đi lúc dừng, muốn nhanh cũng không nhanh được
Bà Thẩm sốt ruột đến mức òa khóc, vừa khóc vừa trách móc: “Đều tại ông, mặt mũi, cái gì cũng mặt mũi, mặt mũi quan trọng hay mạng sống của con gái chúng ta quan trọng chứ? Ông nhìn ông đi, bây giờ ông ép con bé đến mức này.”
Bí thư Thẩm quát lớn: “Câm miệng!”
“Câm miệng cái gì, trước đây ông bảo tôi câm miệng, tôi không dám nói một câu, bây giờ con gái của tôi sắp mất mạng rồi, ông còn bảo tôi câm miệng, ông lấy cớ gì bắt tôi câm miệng?! Nếu Giai Dĩnh xảy ra chuyện bất trắc, tôi cũng không muốn sống nữa.”
Nguyễn Tấn ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy Bí thư Thẩm đen mặt lại và ngồi thẳng lưng, tròng mắt lúc thì nhìn trái lúc thì nhìn phải, ánh mắt vốn dĩ tràn ngập nỗi đau thương, bây giờ lại lấp đầy bởi sự bối rối
Anh khuyên bảo: “Mẹ, trước hết đừng nghĩ theo hướng xấu, đừng sốt ruột quá.”
Bà Thẩm vừa khóc nức nở vừa nói: “Mấy ngày nay không biết con bé ra sao, dù tìm cỡ nào cũng không tìm được, đột nhiên gọi điện thoại lại nói là bệnh tình nguy kịch, bảo mẹ làm sao không nóng ruột...? Hai đứa nó đã quyết tâm muốn ở bên nhau, quyết tâm không liên lạc với gia đình, không phải chuyện cực chẳng đã thì chắc chắn không gọi điện thoại cho mẹ.”
Trong lòng bà ngập tràn nỗi đau đớn, dường như tuyệt vọng hỏi: “Triệu Nhất Mặc..
đừng nói là Triệu Nhất Mặc báo để ba mẹ đến gặp Giai Dĩnh lần cuối đấy chứ?!”
“Bà nói bậy bạ gì đấy?” Bí thư Thẩm lạnh giọng ngăn lại: “Bà đừng nói nữa!” Bà Thẩm che miệng nức nở, sốt sắng đến mức đấm ngực dậm chân
Ngay lúc đó, Triệu Nhất Mặc gọi điện thoại tới
“Điện thoại, điện thoại!” Bí thư Thẩm nóng nảy hối thúc: “Bà mau nghe đi!” Tay bà Thẩm run run nhận điện thoại: “Chúng tôi sắp đến rồi, sắp đến rồi.”
“Cái gì?” Bà Thẩm trừng to mắt, hoàn toàn không thể tin được
Bí thư Thẩm bên cạnh cũng sốt ruột đến mức phát điên: “Thế nào? Bà không mở loa lên được à? Đưa đây!” Ông giật lấy di động: “Alo, Triệu Nhất Mặc, con gái của tôi thế nào rồi?”
Giọng nói trầm thấp đau đớn của Triệu Nhất Mặc vang lên: “Bác sĩ nói tử cung của Giai Dĩnh đã bị nhiễm trùng nghiêm trọng, nhất định phải cắt bỏ tử cung, phẫu thuật cần chữ ký của người nhà
Cháu không thể ký tên.” Lúc đó Bí thư Thẩm sửng sốt, bà Thẩm vẫn luôn khóc nức nở ở bên cạnh, còn Nguyễn Tân đang lái xe cũng thở dài thườn thượt
Đèn giao thông phía trước chỉ còn hai giây là chuyển sang đỏ, Nguyễn Tấn không muốn chờ, đạp chân ga tiến thẳng lên
Tất cả đều là số phận, mọi việc không do con người quyết định
Khi ba người chạy đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, biểu thị là bên trong vẫn đang phẫu thuật, nhưng Triệu Nhất Mặc lại không ở trước cửa
“Đâu rồi?” Bà Thẩm rất bối rối
“Không phải Giai Dĩnh đã...” Bí thư Thẩm cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Gọi điện thoại cho Triệu Nhất Mặc, gọi điện thoại!” Đúng lúc đó, trong hành lang một đoàn bác sĩ mặc áo blouse trắng chạy đến đây: “Bí thư Thẩm, vừa nhận được điện thoại của ông là tôi tới đây ngay..
Mau mau, các cậu đi vào trước...”
Bí thư Thẩm nắm chặt tay viện trưởng Trương, nôn nóng hỏi: “Viện trưởng Trương, tình hình con gái của tôi thế nào rồi?”
“Vừa rồi tôi cũng hiểu đại khái, con gái ông sinh non nhưng cơ thể chưa bình phục, bị sa tử cung gây nhiễm trùng, bị sốt là do nhiễm trùng gây nên
Tình hình hiện giờ là bắt buộc phải cắt bỏ tử cung và bộ phận hoại tử gây nhiễm trùng, nếu không mạng sống đáng lo, cơn sốt tái phát cũng có thể khiến cô ấy mất mạng.”
Bà Thẩm rất đau đớn: “Con bé chưa có con đã phải cắt bỏ tử cung..
Triệu Nhất Mặc đâu, Triệu Nhất Mặc!” Viện trưởng Trương: “Kho máu của bệnh viện đang thiếu, cậu ấy đang chuẩn bị truyền máu ở bên trong, chỉ chờ Bí thư Thẩm ký tên.” Bí thư Thẩm hít sâu một hơi, con gái của ông đang vật lộn với thần chết ở bên trong, làm sao ông có thể chần chừ: “Cắt tử cung thì có thể giữ được mạng sống không?” “Cắt tử cung không thể bảo đảm giữ được mạng sống 100%, nhưng không cắt tử cung, chắc chắn sẽ mất mạng!” Viện trưởng Trương nắm chặt tay của ông để động viên, “Ký đị, Bí thư Thẩm, không kịp nữa rồi, không còn thời gian để ông cân nhắc đâu.” Bí thư Thẩm nặng nề gật đầu: “Được, tôi ký.” Ký tên xong, viện trưởng Trương cũng đi vào trong, để lại đằng sau tiếng khóc nức nở của bà Thẩm, và bóng dáng đờ đẫn của Bí thư Thẩm
Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh
Nguyễn Tấn đứng ở bên cạnh thở dài
Tình hình như thế, anh cũng bất lực.
“A lô, chuyện gì?”
“Bây giờ?..
Được rồi, tôi trở lại ngay.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tân từ từ đi lên phía trước và nói nhỏ: “Ba, mẹ, công ty của con có vài việc gấp, nhất định phải đi
Hai người đừng quá lo lắng, hãy tin tưởng bác sĩ.”
Bà Thẩm gật đầu nói: “Được, cảm ơn con đã đưa ba mẹ đến bệnh viện, Tân.”
“Việc nhỏ thôi, đừng khách sáo.” Bí thư Thẩm không nói gì
Chuyện đến nước này, ông cũng không có lý do gì để chỉ trích Nguyễn Tấn tàn nhẫn
Ngược lại Triệu Nhất Mặc mới là người thật lòng yêu thương Giai Dĩnh
Sau khi Nguyễn Tân đi, bà Thẩm đau lòng nói: “Giai Dĩnh bị dính phải cái nghiệp gì, đang mang thai bình thường thì lại sẩy mất, bây giờ còn phải cắt bỏ tử cung, sau này con bé cũng không thể sinh con nữa..
Con bé còn trẻ như vậy...”
Bí thư Thẩm vẫn luôn im lặng, bà Thẩm còn nói: “Tôi nói ông đấy, đừng ép con gái nữa, chẳng lẽ thật sự muốn ép con ông đến chết ông mới chịu dừng tay hay sao? Chẳng lẽ ông muốn kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh sao? Chúng ta chỉ có một đứa con gái này thôi...” Thời gian trôi qua từng giây từng phút
Không biết đã bao lâu, cửa phòng phẫu thuật bật mở, Triệu Nhất Mặc ẩn cánh tay đi ra từ bên trong.
Có thể thấy cả người Triệu Nhất Mặc cũng rất hốc hác, tóc hơi lộn xộn, cằm lún phún râu, cặp mắt sưng vù và vằn đỏ, mặt cắt không còn giọt máu.
Thấy hai người, anh hạ thấp giọng chào: “Chú, dì” Bà Thẩm đứng dậy, định hỏi lại thôi, bà e dè nhìn chồng một lát, thấy gương mặt nghiêm nghị của chồng, bà há miệng rồi ngậm lại, im lặng ngồi xuống lần nữa
Triệu Nhất Mặc đương nhiên biết hai ông bà cũng đang lo lắng, thế nên anh nói: “Trước mắt đã phẫu thuật thành công, tử cung đã được cắt bỏ, chắc không lâu nữa sẽ kết thúc.”
Bà Thẩm thở phào nhẹ nhõm một cách rõ rệt, muốn hỏi lại sợ, cứ do dự mãi.
Triệu Nhất Mặc nói tiếp: “Cháu chưa thấy mặt Giai Dĩnh, cháu truyền máu ở bên ngoài, cô ấy phẫu thuật ở bên trong, là y tá nói tình hình ở trên giường giải phẫu cho cháu biết
Giai Dĩnh có thể sẽ vượt qua được cửa ải này.” Bà Thẩm lại thở phào một hơi nữa, nỗi lo lắng từ từ lắng xuống, bà lấy cùi chỏ huých chồng ở bên cạnh, ra hiệu cho ông nói điều gì đó
Bí thư Thẩm nhấc cánh tay lên, vẫn không nói lời nào, bầu không khí rất xấu hổ.
Triệu Nhất Mặc cúi đầu, hối hận nói: “Xin lỗi, là do cháu không chăm sóc cho cô ấy thật tốt
Cô ấy đã đau bụng một quãng thời gian, nhưng cháu không chú ý kĩ
Nếu biết sẽ nghiêm trọng đến vậy, chắc chắn cháu sẽ lôi cô ấy đến bệnh viện.” Bí thư Thẩm đứng phắt dậy, không nói lời nào mà giơ tay đấm một đấm vào mặt anh
“Hự...” Triệu Nhất Mặc bị đau nhưng vẫn đứng yên không hề nhúc nhích
Anh nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc kệ để người ta đánh mắng
Bà Thẩm nhanh chóng giữ chặt chống lại: “Ông đừng như thế, Giai Dĩnh còn ở bên trong.”
Bí thư Thẩm chỉ thẳng vào anh, chất vấn từng câu: “Con bé đau đớn một quãng thời gian cậu cũng không để ý kĩ càng, tại sao cậu không để ý? Trải qua nhiều năm, là do cậu mà ba con chúng tôi xích mích, đến bây giờ gây ra một chuyện lớn không thể nào bù đắp được thì cậu đến trước mặt tôi xin lỗi, có ích lợi gì không? Có ích lợi gì không?!!!”
Toàn bộ hành lang đều vang vọng tiếng mắng chửi đầy tức giận của ông
Đây là lời tố cáo của một người cha già bất đắc dĩ đến cùng cực.