*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thôi Nghệ hỏi: “Ly hôn? Sao tôi chưa từng nghe nói?” Nguyễn Tân thong thả nói: “Ly hôn cũng không phải chuyện gì tốt, chẳng lẽ tôi còn khua chiêng gõ trống để lan truyền khắp nơi hay sao?” Thôi Nghệ nghĩ lại cũng đúng, nhưng nghĩ đến em gái mình chưa lập gia đình phải theo một người đàn ông đã từng kết hôn, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Hạ Chí thiệt thòi
Ông chủ Lưu đầu trọc nhìn ra chút manh mối, ông đứng ra nói: “Thôi tổng, tôi đã kết hôn bốn lần mới tìm được tình yêu đích thực, hai người này không tính là gì đâu.” Thôi Nghệ thở dài, chuyện lớn đời người của em gái, nói thật anh cũng nên3xen vào: “Nguyễn tổng, vậy sau này chúng ta sẽ là họ hàng à?”
Nguyễn Tấn mặt dày nói: “Đúng vậy, tôi và Hạ Chí còn phải gọi anh một tiếng anh Nghệ nữa kìa.”
Thôi Nghệ nổi da gà rơi đầy đất: “Đừng đừng, anh Nghệ là tên dành riêng cho Tiểu Chí, anh cứ gọi tôi là anh cả, nghe cách hơn.” Nguyễn Tân nói đùa: “Cách cái con khỉ, vừa rồi ai mặt mày xám xịt chửi bới tôi vậy, có phải anh không đấy?”
Thôi Nghệ lắc đầu: “Ôi thôi, đừng nói nữa.” Anh thấy ông Lưu, thoắt cái nhớ ra: “Đúng rồi ông Lưu, em ấy là con gái cậu của tôi, con ruột đấy.” Ông Lưu kinh ngạc nhìn Hạ Chí: “Cô gái, ba0của cô tên là Hạ Chính Đông à?” Hạ Chí gật đầu
Ông Lưu vỗ đầu trọc của mình, tiếng “bốc” rất vang dội: “Hạ Chính Đông là thầy của tôi, vậy cô chính là sự muội của tôi rồi.” “...” Hạ Chí tròn xoe mắt, rốt cuộc là chuyện gì vậy, ly kỳ quá đi mất: “Nhưng..
nhưng đến bây giờ tôi chưa nghe ba mình nhắc về việc ông ấy có học trò mà.” Ông Lưu nói: “Năm mười lăm tuổi tôi ra ngoài làm thuê gặp ba cô, ba cô là người xếp đặt món ăn, tôi là người rửa chén, sau này ba cô trở thành phụ bếp, tôi trở thành người xếp đặt món ăn, sau này ba cô thăng chức lên làm đầu5bếp, tối trở thành phụ bếp
Tất cả tay nghề đầu bếp của tôi đều là do ba cô dạy, mặc dù không bái làm thầy một cách chính thức, nhưng trong lòng tôi ông ấy chính là thầy của tôi
Lúc tôi học thành nghề ba cô còn chưa kết hôn mà, đừng nói là có cô
Sau đó tôi lên phương Bắc lập nghiệp, càng ngày càng ít liên lạc với ba cô
Mấy năm nay sức khỏe ba cô thế nào?” Hạ Chí gật đầu: “Ba tôi vẫn khỏe.”
Ông Lưu cười ha ha: “Ra là sư muội, thảo nào một cô nhóc như cô lại biết công thức nấu thịt bò kho tương của tôi, hóa ra là con gái của thầy tôi.”
Hạ Chí nghe mà sửng sốt4trong lòng, cô cảm thấy ông Lưu có cách nói chuyện đặc sệt vùng Đông Bắc, nghe ông nói, giọng nói và thần thái của ông trông rất buồn cười.
“Nhưng mà sư muội, sao cô có thể tùy tiện nói công thức bí mật của thầy ra như vậy?”
Hạ Chí nói: “Ba tôi nói, tay nghề nấu ăn đắt giá ở việc thảo luận và học hỏi, chỉ có thảo luận và học hỏi mới tiến bộ được, không thể xa rời thực tế mà ôm công thức tới chết được.” Ông Lưu cảm thán nói: “Thầy vẫn là thầy, trước đây khi bản thân thầy còn là học trò cũng y như vậy, thầy học cái gì thì dạy tôi cái đấy, không hề giấu giếm9điều gì.” Thấy hai người trò chuyện càng ngày càng hăng say, Chu Minh Diễm hơi mất kiên nhẫn và nói: “Thôi tổng, hay là tôi tự lái xe về, mọi người trò chuyện đi.”
“Tôi đưa cô về.” Thôi Nghệ chào tạm biệt bọn họ: “Hôm khác nói chuyện, Tiểu Chí, anh đưa Chu tổng về trước, anh em mình liên lạc điện thoại sau.”
Hạ Chí: “Dạ, được, hai người đi đường cẩn thận..
Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi.”
Ông Lưu đầu trọc vội nói: “Sư muội, cho tôi số điện thoại của ba cô đi, tôi đã không liên lạc với ông ấy nhiều năm, tôi thấy thẹn với thầy.” Hạ Chí mỉm cười, cầm giấy bút viết số điện thoại di động của ba cô: “Đây, nhưng mà giờ này ba tôi không thích nghe điện thoại, tôi đề nghị sáng mai ông hãy gọi.” Ông Lưu đầu trọc cẩm giấy trong lòng bàn tay giống như của quý, xem đi xem lại: “Ồ, được, ngày mai sẽ gọi
Sư muội, sau này rảnh rỗi thì đến đây ngồi chơi, tôi làm đồ ăn ngon cho cô.” Hạ Chí cười đến mức không ngậm miệng được: “Được rồi, cảm ơn ông, vậy hôm nào hẹn gặp nhau nhé.” “Được, đi thong thả.” Vẫy tay tạm biệt ông Lưu đầu trọc, Hạ Chí và Nguyễn Tân đi ra khỏi tử hợp viện
Hôm nay thật sự là một ngày thần kỳ, gặp được anh họ sau nhiều năm, còn gặp mặt học trò của ba, cuộc đời thật sự là diệu kì.
Trên đường về, Nguyễn Tân nói: “Không ngờ em còn có một ông anh họ như vậy, càng không ngờ em có một người sư huynh thế cơ đấy, anh muốn choáng rồi.” Hạ Chí mím môi cười: “Ha ha, em cũng không ngờ
Anh họ đã ra ngoài làm việc từ rất lâu rồi, nhiều năm không trở về nhà
Cô cả của em thường phàn nàn nói là cô coi như là không có đứa con trai này
Nhưng mà ngày lễ ngày Tết anh họ em đều gửi tiền cho cô cả, không hề ít đâu, nhưng vẫn không về nhà, em cũng không biết lý do tại sao.” Nguyễn Tấn thấu hiểu rất rõ, suy đoán: “Có thể là do chưa có thành tích nào, lúc ra đi thì cả người đều mang tư tưởng trả thù, luôn muốn một ngày thành công mặc áo gấm về làng
Nhưng thành công nào dễ dàng như vậy
Thôi Nghệ là người tự cao, có thể là anh ấy cảm thấy vẫn chưa tới lúc mình trở về.” “Tại sao, cũng phải về nhà chứ?”
“Cũng giống như anh, khi còn trẻ cãi nhau với ba, sau này có một quãng thời gian rất dài anh không về nhà, luôn muốn làm được chút thành tích, rồi về nhà chứng minh với ba anh rằng anh không cần ba chăm lo cũng có thể tạo nên một vùng trời riêng
Thôi Nghệ không trở về nhà, có lẽ cũng có suy nghĩ như vậy.”
Gần về đến nhà, điện thoại di động của Nguyễn Tấn bỗng vang lên, là Thôi Nghệ gọi tới, anh nói: “Nguyễn tổng, để Tiểu Chí nghe máy đi.” Nguyễn Tân đưa điện thoại di động cho Hạ Chí, anh tập trung lái xe
“A lô, anh Nghệ, đưa Chu tổng về đến nhà chưa?” “Đến rồi đến rồi, Tiểu Chí, bây giờ em ở đâu? Ở chung với Nguyễn tổng à?”
“Dạ.”
“Được, anh biết rồi, anh qua đó tìm em, ngay bây giờ.” “Ở, bây giờ cũng muộn rồi mà.”
“Anh có rất nhiều chuyện muốn nói, bây giờ đi.” Hạ Chí nhìn Nguyễn Tân, Nguyễn Tấn im lặng gật đầu: “Được, vậy anh ấy và em chờ anh ở trước cửa tiểu khu.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn tiết lộ cho cô một tin tức rất bí mật: “Thôi Nghệ đã từng theo đuổi Chu Minh Diễm.” “Hả? Cái gì?”
“Em không nghe nhầm đầu, Thôi Nghệ đã từng theo đuổi Chu Minh Diễm, theo đuổi tận ba năm đấy
Sau này Chu Minh Diễm trốn tránh anh ấy, anh ấy mới dần dần bỏ cuộc, bây giờ là bạn bè bình thường, dù sao cũng phải qua lại vì công việc.” Hạ Chỉ giờ mới hiểu ra và hỏi: “Là vì anh, nên Chu tổng từ chối anh Nghệ của em à?”
Nguyễn Tấn bất đắc dĩ nói: “Có lẽ đó cũng là một phần lý do, nhưng anh không đóng vai xấu đâu đấy.” “Vậy bây giờ thì sao? Anh Nghệ còn thích Chu tổng không?” Hạ Chí hỏi tiếp, đây mới là điều quan trọng, cô không thích Chu Minh Diễm, tương tự, Chu Minh Diễm cũng không thích cô.
Nguyễn Tấn nhún vai nói: “Anh cũng không biết.”