Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 65: Đêm động phòng muộn



Nhớ lại đêm qua, có lẽ Giang Hạo đợi cô ngủ xong mới lên giường, anh còn không lợi dụng lúc cô đang ngủ.

Nhưng anh đã bảo là không có hứng thú gì với cô hết, cái này thì cô tin rồi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trắng xóa, tuyết vẫn đang rơi không ngừng, trời đất không còn giới hạn nữa.

Ngày tuyết lớn vậy thì chỉ có ở nhà là tốt nhất.

Kiều Tâm Duy nằm xuống, cô nhìn Giang Hạo đang ngủ say như thưởng thức bức tranh nổi tiếng thế giới, không thể phủ nhận, gương mặt của anh không có chỗ nào để chế cả.

Lúc này anh không còn vẻ nghiêm túc nào lúc tỉnh, lại có thêm mấy phần dịu dàng, trông dễ gần hơn nhiều.

Cô đã thấy được trận chiến khách mời trong tiệc cưới, cô không dám nghi ngờ thân phận “Thủ trưởng”

của anh nữa.

Nghĩ đến hình ảnh anh mặc quân phục đứng ra lệnh ở sân huấn luyện, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong cách sang chảnh, hẳn là đẹp trai lắm.

Đang nhìn mê mẩn thì Giang Hạo đột nhiên mở miệng: “Mới sáng bảnh mắt đã nhìn tôi chằm chằm thế? Muốn ăn tôi hả?”

Kiều Tâm Duy lại ngại ngùng xấu hổ, lập tức dịch ra một chút: “Anh...

anh giả vờ ngủ!”

“Tôi không thể vừa tỉnh dậy à?”

Giang Hạo dịch người lại, ôm chặt lấy eo cổ: “Cách xa vậy, cẩn thận ngã xuống giường”

“A..”

Kiều Tâm Duy sợ hết hồn, có lẽ do căng thẳng nên cô cảm thấy tim mình đập liên hồi.

Cô không dám động đậy, cũng không dám nhìn anh, chỉ cảm thấy cơ thể anh nóng như lò lửa, ấm áp vô cùng.

Không thể xem nhẹ dục vọng buổi sáng của đàn ông, Giang Hạo ôm lấy hồng cô, một bàn tay chạm nhẹ vào da thịt mềm mại, anh hơi lâng lâng.

Anh khẽ nhéo một cái, đúng là mềm mại như mình đoán.

“Anh...

làm gì..”

Kiều Tâm Duy giữ tay Giang Hạo lại không cho anh làm bậy, người cô cứng đờ, ngay giọng cũng run run, có cảm giác có chuyện gì đó không ổn đang tới.

Giang Hạo không để mang đến sự ngăn cản của cô, ngược lại còn sờ soạng hông cô.

“Nhột, tối nhột..”

Kiều Tâm Duy không nhịn được bật cười, nụ cười này đã hóa giải chút căng thẳng và lúng túng của cô.

Lá gan của cô cũng lớn hơn, hai tay đưa lên miệng thổi thổi, sau đó cù vào nách anh.

“Giỏi lắm, biết phản kháng rồi à?”

Giang Hạo tóm lấy cổ tay của cô, xoay người cô lại.

Không khí lại cứng đờ, mặc dù biết hiện thân là chuyện sẽ xảy ra nhưng lại không giống như cô nghĩ chút nào, ít nhất cũng không thể làm điều này vào ban ngày chứ, cô lập tức đầu hàng nói: “Không chơi không chơi nữa, anh tha cho tôi đi”

Giang Hạo vốn định chọc cô thôi, nhưng có vài chuyện anh không thể nắm giữ được, ví như bây giờ anh muốn hôn cố, hoặc ví như bây giờ anh không thể kiềm chế được sự bành trướng của thân dưới rồi.

Anh cúi đầu nhìn cô nói: “Kiều Tâm Duy, hình như chúng ta còn chưa làm một chuyện rất quan trọng”

“Cái...

cái gì?”

Giả ngu, chỉ có thể giả ngu thôi: “Không phải anh bảo anh không có hứng thú với tôi à?”

Ai ui, giả ngu không phải là điểm mạnh của cô, mới câu đầu đã lộ mất rồi.

“Đó là trước khi kết hôn, bây giờ khác rồi, đây là chuyện hợp tình hợp lý, sao tôi lại không có hứng thú được?”

Nói rồi, Giang Hạo cúi người chặn mồi cô lại.

Kiều Tâm Duy trừng to hai mắt, có vẻ không ổn, còn chưa đánh răng đâu đấy, hơn nữa mấy chuyện phải gào giọng như vậy không thể làm vào buổi tối à? Cô cố gắng phản kháng nhưng miệng lại bị Giang Hạo bịt kín, chỉ có thể thở dốc, làm gì còn hơi sức mà nói này nói nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.