Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 77: Không phải đối thủ của anh



Trong gió lạnh, các chiến sĩ mang tinh thần phấn chấn, giọng nói to lớn vang dội, từng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình dào dạt đơn thuần nhất, cũng chân thành tha thiết nhất.

Cảnh như vậy, Kiều Tâm Duy chỉ thấy ở trên TV, tự trải nghiệm vẫn là lần đầu tiên.

Huấn luyện viên đứng đầu nói: “Nghe nói phu nhân Thủ trưởng tới đây đêm hôm qua, cho nên hôm nay mới bổ sung nghi thức chào mừng, chào mừng phu nhân Thủ trưởng đến doanh trại giám sát chỉ đạo”

Giang Hạo giơ tay lên ý bảo mọi người yên tĩnh lại, túm tay Kiều Tâm Duy để cô bước ra, nửa nghiêm túc nửa trêu chọc nói: “Độ nổi tiếng cao thế, mọi người đều đang chào mừng em đó, có phải nên đứng ra nói vài câu không?”

Kiều Tâm Duy liếc xéo anh, cố ý, rõ ràng chính là cố ý, nhưng có nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cô chỉ đành bị bắt buộc ra trận.

“A ha ha...”

Đầu tiên là một tràng cười ngốc, sau đó cô mới lắp bắp vào đề tài chính: “Cảm ơn mọi người, trời giá rét mọi người chú ý giữ ấm...

Sắp đến Tết rồi, mọi người đều phải bình an...”

Thật sự không biết nên nói gì, cô lại không có mặt mũi nói thẳng một câu chào các đồng chí, vì thế, cố vòng tay trước ngực: “Chúc mọi người năm mới vui vẻ”

Giám sát chỉ đạo gì đó, cô không có đủ tư cách.

Nói xong, hiện trường vẫn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, Kiều Tâm Duy xấu hổ muốn chết.

Dừng đến năm sáu giấy sau, huấn luyện viên hộ một câu: “Dạ, cảm ơn phu nhân Thủ trưởng”

Sau đó lại là một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngoại trừ cười ngây ngô, cô vẫn chỉ biết cười ngây ngô.

Giang Hạo cười, mở miệng giải vây cho cô: “Được rồi, mọi người giải tán, ai làm việc nấy đi”

“Vâng, Thủ trưởng!”

Thấy các chiến sĩ tản đi, Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải thời tiết quá lạnh, chắc chắn cô sẽ đổ cả mồ hôi.

Cô quay đầu nhìn Giang Hạo bên cạnh, nói: “Các chiến sĩ của anh cũng rất đáng yêu”

Khóe miệng của Giang Hạo nhếch lên, không nói hai lời đã kéo tay cô đi về hướng ký túc xá.

“Này, thành thật khai báo, có phải anh cố ý sắp xếp hay không? Mục đích là để làm tôi mất mặt”

“Tôi không rảnh vậy đâu, em mất mặt chẳng phải tôi cũng mất mặt à?”

“...”

Cô không còn gì để nói.

“Yên tâm, không mất mặt, ở đây ai dám trêu em chứ?! Tôi cảm thấy...”

Giang Hạo dừng lại, quay lại cười như còn chưa thỏa mãn, sau đó lại quay lên trước, vừa đi vừa nói: “Tôi lại thấy dáng vẻ ngu ngốc của em rất đáng yêu, ha ha ha ha.”

Kiều Tâm Duy bỗng nhiên nhớ lại Giang Hạo đã từng nói riêng với Nguyễn Tân, nói cô là người tính cách thô lỗ, nói thẳng ra là bảo cổ ngốc.

Nháy mắt, cô không còn vui vẻ gì nữa: “Giang Hạo”

Cô dừng chân: “Anh cảm thấy tôi rất ngốc nghếch rất vụng về, gia đình không có chỗ dựa, không ai chống lưng giúp tôi, lại có thể chịu khổ nhẫn nại, cho nên mới kết hôn với tôi, có đúng không?”

Trước kia cô không cảm thấy mình để ý gì nhiều đến suy nghĩ của anh, nhưng bây giờ lại rất để ý, bỗng nhiên ngay cả chính cô đều cảm thấy không thể hiểu được.

Quả nhiên, tâm trạng của phụ nữ đều hay thay đổi.

Giang Hạo quay đầu lại, nhìn vẻ nghiêm túc của cô hỏi: “Rốt cuộc Nguyễn Tấn đã nói gì với em?”

Anh không muốn tin người anh em mình tin tưởng nhất lại bán đúng mình, đàn ông cũng có giác quan thứ sáu, từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt Nguyễn Tấn nhìn Kiều Tâm Duy ở phòng KTV, anh đã cảm thấy lòng Nguyễn Tấn không đơn giản như vậy.

“Chẳng có ai nói với tôi cả, là tự tôi nghe thấy, những lời anh tâm sự với Tổng Giám đốc Nguyễn tôi đều nghe thấy hết.”

Giang Hạo cực kỳ bình tĩnh, chỉ thiếu điều treo ba chữ “Không sao cả”

lên trên mặt, anh nghiêm trang nói: “Bất kể là vì nguyên nhân gì thì tôi cũng đã cưới em rồi, phụ nữ ngốc một chút không có gì không tốt, thông minh quá tính toán qua ngược lại khiến người ta ghét, nếu em còn nghiêm trọng hóa vấn đề này nữa, bây giờ lập tức trở về cho tôi.”

Kiều Tâm Duy không nói được mùi vị trong lòng là gì, chỉ cảm thấy không riêng mỗi phụ nữ mới thay đổi xoành xoạch, người đàn ông này cũng biết lật mặt nhanh hơn lật sách.

Lúc tâm trạng tốt, anh có thể cười rõ là đẹp đẽ, có việc chọc phải thì anh sẽ nói lời tàn nhẫn còn hơn cả cổ.

Lúc này, bên cạnh có hai chiến sĩ đi ngang, Giang Hạo dùng một tay kéo cô sát vào người mình: “Không nói nữa, đi thôi.”

Hành động này làm Kiều Tâm Duy phải nuốt ngược lại câu “Được thôi”

sắp sửa nói ra miệng, cô cảm nhận được một cách sâu sắc, bản thân mình không phải đối thủ của anh Thủ trưởng sáng suốt uy phong này, bất kể là ở mặt nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.