Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 94: Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em ngay lập tức



Cảm ơn ông chủ” Kiều Tâm Duy nhận đĩa bánh bao nhân thịt, hơi nóng bốc lên quyện với mùi thơm lừng của nhân thịt khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Ông chủ vừa nhìn thì biết đây là một cô gái thật thà, ông quay lại kéo tay vợ, vừa xoa bàn tay bà, vừa hà hơi vào trong: “Để bác cho cháu xem, làm sao để xoa dịu bàn tay bị nứt da này!”

Họ không nghe rõ lời của hai người, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt bà chủ. Kiểu Tâm Duy quay lại nhìn Giang Hạo, hỏi: “Ông xã, nếu anh không phải anh của bây giờ, nếu hai chúng ta đều nghèo rớt mồng tơi, anh có thương em như ông chủ thương bà chủ không?”

“Em lại hỏi vấn đề không đầu không đuôi này nữa rồi” Giang Hạo khinh bỉ nói.

“Mau trả lời đi, em nghiêm túc đấy”

Anh cắn trọn một miếng bánh bao nhân thịt, mùi vị khá ngon, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh không muốn trả lời những câu hỏi chỉ mang tính giả thuyết, anh cũng nghiêm túc đấy.”

Quay lại thấy cô ủ rũ, anh thở dài, rồi đầu hàng nói: “Nếu giả thuyết này xảy ra, anh vẫn sẽ thương em, giống như bây giờ”

Nói rồi, anh cúi người xuống, hút lên khóe môi cô: “Nước thịt nhiều thật, đừng để nó chảy ra ngoài, trông xấu lắm.”

“...” Cô tức giận giậm chân: “Đáng ghét!”

“Ha ha ha.” Giang Hạo bật cười, rồi lấy tay lau khóe miệng đầy nước của cô. Anh nghiêm túc nói: “Có thương hay không thì cũng là cảm nhận chủ quan của em mà thôi, nhưng anh có thể bảo đảm, với năng lực của mình, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em ngay lập tức”

Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em ngay lập tức.

Đây là lời hứa của anh với cô, không hề chứa chan tình cảm, cũng không ngập tràn tình yêu. Cách anh nói giống hệt như con người anh, chân thực đến nỗi không hề có một chút lãng mạn nào.

Trời dần tối, thời tiết ngày càng lạnh hơn, họ ôm nhau lướt qua dòng người, vừa đi vừa ăn, chỗ nào đông đúc thì lại chen vào.

“Ông xã, chúng ta về nhà thôi” Kiều Tâm Duy sờ cái bụng tròn vo của mình. Sủi cảo tự làm ở Đông Bắc ngon hơn sủi cảo đông lạnh ngoài siêu thị ở thủ đô nhiểu.

Giang Hạo từ tốn nói: “Đừng vội, chẳng phải em nói muốn mang đặc sản về à, đi, chúng ta đi mua ít lạp xưởng”

“Khoan khoan khoan, về nhà tốn nhiều thời gian lắm, chậm nữa sẽ lạnh đấy”

Giang Hạo vòng tay qua eo cô, nói như đã tính trước: “Yên tâm đi, có anh ở đây, em không lạnh được đâu” Anh mỉm cười, sau đó chỉ vào khu vực náo nhiệt nhất: “Chúng ta ở đây một đêm, ngày mai về, trong quán rượu có suối nước nóng”

Đúng là Giang Hạo đã chuẩn bị trước, anh yêu cầu Tiểu Phương thuê một phòng ở quán rượu ngon nhất trong trấn này. Anh muốn dành nhiều thời gian để dẫn cô đi chơi, vì anh cảm thấy cuộc sống ở doanh trại nhạt nhẽo sẽ làm cô trở nên buồn bực hơn.

Kiều Tâm Duy rất sung sướng. Ôi suối nước nóng, thời tiết này mà ngâm mình trong suối nước nóng thì đúng là thoải mái muốn chết. Thật ra anh chồng lạnh lùng của cô vẫn là một chàng trai có trái tim vừa tinh tế vừa chu đáo.

Bỗng Giang Hạo thốt lên một câu: “Đã mấy ngày em không tắm rồi đấy”

Như có một thùng nước lạnh vừa đội thẳng xuống người cô, rồi nhanh chóng dập tắt ngọn lửa hừng hực vì cảm động vừa nhen nhóm. Cổ trợn mắt, bực bội nói: “Anh có thể đừng có nói trắng ra như vậy được không? Phòng tắm ở doanh trại các anh là khu tắm chung, em không dám đi, với cả em cũng đâu thể tắm trong phòng được.”

“Vâng vâng vâng, anh không nên nói câu đó” Đắc tội với ai chứ đừng nên đắc tội với phụ nữ.

“Anh... Hừ, em đi mua lạp xưởng” Cô hếch mặt, sau đó đi tới phía cửa hàng nằm ở đối diện.

Ánh mắt của Giang Hạo vẫn đuổi theo bóng dáng cổ. Ở đây hai năm, lần đầu tiên anh mong chờ ngày Tết, cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc được một điều - Có cô bên cạnh, trời đông giá rét cũng trở nên ấm áp biết bao.

“Chờ anh đã” Anh bước nhanh để đuổi theo: “Đừng đi lung tung, lạc mất thì sao, em lại không biết đường”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.