Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 21: Nằm xuống hay bị đè ép



"Cô là nữ, tôi là nam, chúng ta là quan hệ nam nữ bình thường, như vậy là đủ rồi." Kỳ Tuấn rất khó có được một giọng nói hài hước như thế.

"Ôi!, Ôi trời ơi!!!" Lữ Thiên Minh vỗ trán kêu rên, đây không phải là một người đàn ông được nhiều người kỳ vọng sao?" Huấn luyện viên trưởng à, tôi biết rõ từ trước đến giờ anh rất ít khi để ý đến phụ nữ vào trong bang, cô gái kia cũng được gọi là siêu phàm thoát tục, nhưng dầu gì cũng nên ban thưởng cho tôi một vẻ mặt kinh ngạc chứ. . . . . . Haizzzz, chẳng lẽ, anh đã điều tra Ngải Tiểu Tiểu rồi sao?" Cậu ta nhìn trước nhìn sau nói. Nếu sự thật là như vậy, anh nên bàn giao với ông cụ kia thế nào? Nhưng Kỳ Tuấn là một người khoe khoang khoác lác, với lại hiện tại tình cảm của Ngải Tiểu Tiểu và Kỳ Tuấn không sâu, chỉ cần đem cuộc sống thật của Ngải Tiểu Tiểu nói cho Kỳ Tuấn biết một lần, nhất định anh sẽ chọn cách buông tha. Cái thế giới này có mấy người đàn ông nguyện ý nuôi con của người khác, huống chi còn là một người cao cao tại thượng như Kỳ Tuấn. Nhưng ai mà ngờ được? Vào lúc này Kỳ Tuấn lại phát ra một tia kiên quyết như thế.

Kỳ Tuấn quét đôi mắt lạnh lẽo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Lữ Thiên Minh, cười lạnh, "Hiện tại, không biết nên làm sao khai báo với ông ta?"

"Đúng vậy, tôi. . . . . ." Lữ Thiên Minh tiến lên nhìn vào ánh mắt sắc bén như đao của Kỳ Tuấn, bỗng nhiên cứng đờ, cười gượng mấy tiếng, nhanh chóng lui về phía sau hơn hai mét, "Chú của tôi vì muốn tốt cho cậu, không muốn để cậu bị người ta lừa."

"Cậu cho rằng trên thế giới này có người dám lừa gạt tôi sao? " Kỳ Tuấn đưa đôi mắt nguy hiểm nhìn Lữ Thiên Minh.

"Ha ha. . . . . . Dĩ nhiên không có. . . . . ." Lữ Thiên Minh để nụ cười ngưng trên mặt, không để lại dấu vết lại lui về phía sau một bước, ai bảo mình rút súng tốc độ nhưng cũng chưa bằng người kia.

"Chỉ là, cậu không nên chỉ vì một cô gái như Ngải Tiểu Tiểu mà vứt bỏ cô gái xinh đẹp như Mạnh Yên Nhiên."

"Cậu có ý kiến gì sao?" Kỳ Tuấn nhíu đôi mày chặt lại, lên tiếng hỏi.

"Không có" Lữ Thiên Minh vội vàng lắc đầu.

"Không nói, đám thỏ chết bầm kia đang đứng ở cửa chờ huấn luyện viên là tôi trở về, tôi đến đây chỉ muốn nói cho anh biết, ông cụ nhà anh đã đến chính ủy chào hỏi, nếu như anh còn tiếp tục ở căn cứ làm chuyện hồ đồ nữa, bọn họ có thể sẽ ra tay với Ngải Tiểu Tiểu, chính anh nên biết mình nên làm gì." Phất tay một cái, Lữ Thiên Minh đem đôi tay cắm vào túi quần rời đi khỏi núi, trước khi đi không nhịn được tự lẩm bẩm, "Thật không hiểu nổi, tại sao lại thích một cô gái giống như Ngải Tiểu Tiểu?"

Kỳ Tuấn vừa nghe nói, có chút dừng lại. Trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn với dáng vẻ quật cường.

Đó là một đôi mắt sáng trên gương mặt thanh lệ, dáng vẻ không chịu thua bất cứ ai, bộ dáng ngạo nghễ, không một chút xúc động trước tính cách lạnh lùng của anh. . . . . . Chợt, giờ khắc này, anh rất muốn nhìn thấy cô.

Trong sân bắn, Ngải Tiểu Tiểu rất nghiêm túc giơ súng lên, nhắm ngay, xạ kích. . . . . .

"Haizzz, lại không bắn trúng hồng tâm nữa rồi." Cô lắc đầu một cái, cong môi đỏ mọng lên. Mặc dù, trước khi tiến vào căn cứ huấn đặc biệt, chú Cố đã phái người đặc biệt chỉ dạy cách bắn cho cô. Nhưng để trở thành một tay thiện xạ thì không phải là chuyện một ngày một đêm có thể luyện thành.

Tiến vào căn cứ, cô đã từng quấn quít muốn bái tay súng thiện xạ Tạ Nham làm thầy, chỉ là bị huấn luyện viên thối lấy việc ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của người khác ra ngăn lại, không cho phép bọn họ tập luyện ban đêm. Ảnh hướng đến việc nghỉ ngơi của người ta khi nào chứ? Bãi tập bắn rất xa khu ký túc xá mọi người ở cũng xa luôn khu tập thể của huấn luyện viên kia mà? Rõ ràng anh ta đang cố ý gây khó khăn cho cô đó.

Cho nên, cô chỉ có thể tự mình len lén chạy đến đây vào ban đêm, nhưng Tạ Nham không dám tới.

Ngải Tiểu Tiểu tin tưởng kẻ có chí, làm chuyện gì cũng sẽ thành công! Hít sâu một hơi, lần nữa giơ súng lên, ‘bằng’ một tiếng, không trúng hồng tâm, trở lại!

Không phải cổ nhân đã nói: "Dây cưa gỗ đứt, Nước chảy đá mòn!" A, bắn súng cũng như thế, bằng, bằng mấy phát liên tiếp, thất bại là mẹ thành công! Tiếp tục, không luyện được thành tay thiện xạ, cô sẽ không bỏ cuộc.

Quả nhiên, có công mài sắt, có ngày nên kim, sau N lần Ngải Tiểu Tiểu thất bại, rốt cuộc cũng đã có một phát trúng hồng tâm

Ư! Cô lập tức nắm chặt quả đấm trong tay, như một đứa con nít nhảy về phía trước, giữa trưa ánh mặt trời vẩy vào cơ thể cô, khiến cho cô dát thêm một tầng ánh sáng. Để cho cơ thể cô càng thêm linh động và xinh đẹp

Kỳ Tuấn vừa đi vào sân bắn, thấy tình cảnh như vậy. Chưa từng gặp cô hưng phấn ngây thơ đến thế, môi mỏng không nhịn được mà nâng lên nụ cười, tâm tình của anh dường như cũng bị sự vui vẻ của cô lây sang

Nhưng kế tiếp những lần súng của Ngải Tiểu Tiểu bắt đầu mất chuẩn, hiển nhiên mới vừa rồi chỉ là do may mắn. Cô nhíu chặt đầu lông mày, theo bản năng cắn môi dưới của mình. . . . . . Một phát, hai phát, đạn cũng cách hồng tâm càng ngày càng xa.

Môi đỏ mọng cơ hồ bị cắn đến ẩn hiện tia máu, thật sự xem không được nữa, Kỳ Tuấn tiến một bước dài lên phía trước, một tay cầm lấy tay Ngải Tiểu Tiểu.

"A. . . . . ." Đang chuẩn bị bắn lần nữa, Ngải Tiểu Tiểu đưa vẻ mặt kinh sợ ngẩng đầu lên, "Dạ. . . . . . Huấn luyện viên. . . . . ."

"Bắn súng, tối kỵ là lồng ngực phập phồng không yên." Nói xong, anh đưa cánh tay khác ra chỉnh tư thế lại cho cô, vừa vặn đem thân thể nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu đặt trong lồng ngực rộng lớn của mình.

"Như vậy, nín thở, tập trung tư tưởng. . . . . ." Một giọng nói nhàn nhạt vang lên bên tai, hơi thở phái nam ấm áp phảng phất quanh vành tai Ngải Tiểu Tiểu, lòng của cô lập tức nhảy loạn mất tự nhiên, cái màn mập mờ đêm qua bất ngờ xông vào trong đầu, Ngải Tiểu Tiểu cảm giác mặt mình sắp nổ tung.

Lặng lẽ di chuyển thân thể, nghĩ thoát khỏi nắm tay của anh. . . . . .

"Đừng động, giữ vững tư thế này!" Một tên con trai nào đó cất giọng uy nghiêm ra dáng huấn luyện viên.

Ngải Tiểu Tiểu bĩu môi, cái tư thế này, bắn trúng bia, mới là lạ!

"Không cần để nhân tố bên ngoài quấy nhiễu. . . . . ."

Ngải Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, anh đang nói cô sao? Anh thật sự là một phiền nhiễu lớn, uy lực còn mạnh hơn cả hệ thống sưởi ấm!

"Nín thở, tập trung tư tưởng."

Ngải Tiểu Tiểu trợn mắt một cái, làm ơn, đại ca, anh dán gần như vậy, làm sao tôi có thể nín thở và tập trung tư tưởng chứ?

"Hiện tại bắn!"

Ngải Tiểu Tiểu rất nghe lời, chỉ nghe ‘bằng’ một tiếng súng vang, đạn trong nòng súng hoa lệ bay ra ngoài, đến cái bia bên cạnh cũng vụt qua.

"Ngải Tiểu Tiểu, cô là người ngốc sao!" Kỳ Tuấn cắn răng một cái khiển trách.

Tức giận trong nháy mắt cuốn hết sự lúng túng của Ngải Tiểu Tiểu, choáng nha, tên thối này rõ ràng chính là muốn xem truyện cười của cô. Nghĩ tới đây, eo cô đứng thẳng, cung kính hành lễ theo nghi thức."Báo cáo huấn luyện viên, đây là điển hình của gần mực thi đen, gần đèn thì sáng!" Ý ở ngoài lời, tôi ngu ngốc cũng bởi vì anh chọc.

"Ba hoa! Kỷ luật quân sự phải tuân theo, Sit-Ups một trăm cái, tôi sẽ địch thân chấp hành." Kỳ Tuấn nhíu mi, âm thanh rất nghiêm túc. Tiểu nha đầu này càng ngày càng vô pháp vô thiên.

"Báo cáo huấn luyện viên, hôm nay tôi được huấn luyện viên đặc biệt cho phép nghỉ ngơi, anh không có quyền xử tôi theo quân pháp!" Ngải Tiểu Tiểu ngẩng mặt lên, không sợ hãi chút nào nói đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình.

"Không có quyền? Tôi có quyền xử lý cô hai bốn giờ trong ngày!" Kỳ Tuấn trừng mắt nhìn cô, "Là tự nằm xuống hay muốn bị đè ép, cho cô năm giây để lựa chọn."

Cái gì là chấp hành kỷ luật quân đội, nói rõ còn muốn ăn đậu hũ của cô. Tối hôm qua sai lầm thuần túy là ý loạn tình mê ngoài ý muốn, hôm nay, cô tuyệt không cho phép mình tiếp tục. Choáng nha, huấn luyện viên thối, cô không nổi nóng liền cho cô là hellokitty à?. "Không thấy có gì đáng xử phạt cả, tôi kiên quyết không thi hành!" Ngải Tiểu Tiểu gỡ gỡ tay áo, kiên quyết không thỏa hiệp.

Kỳ Tuấn liếc xéo cô bằng ánh mắt khinh miệt, động tác thần tốc —chen chân vào bên trong tay của Ngải Tiểu Tiểu để giải quyết, ép cô đến ở trên thảm cỏ.

Ngải Tiểu Tiểu nhìn người đàn ông đang đè ép đầu mình, vừa định mở miệng mắng to: "Kỳ Tuấn, anhgiở trò lưu manh!" Bỗng nhiên lại khép chặt miệng, bởi vì cô biết người đàn ông này nhất định sẽ nói "Giở trò lưu manh? Được, cô đã nói, tôi nhất định làm thực."

Một lần thua thiệt, hai lần bị lừa, lần thứ ba, cô mới không để cho anh có cơ hội để đùa giỡn! Như vậy hiện tại. . . . . . cô đảo mắt nhìn xung quanh, cái cô có thể làm chỉ là đùa giỡn lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.