Phó Lâm Học nhất thời không phản bác lại được, đôi mắt sáng ngời của ông
nheo lại, “Tiểu tử thối, cậu dám đảm bảo với tôi trận huấn luyện này,
hoàn toàn không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng sao?”
“Không có.”
Kỳ Tuấn thành thật đáp, tròng mắt đen thâm thúy lộ ra chút động tình,
“Ủy viên cũng từng có tuổi trẻ, nên biết bảo vệ người phụ nữ mình yêu,
loại tâm tình này là thân bất do kỷ.”
“Hay cho thân bất do kỷ!”
Phó Lâm Học nặng nề vỗ hai vai anh, trên khuôn mặt dày dạn gió sương đã
nguội lạnh hiện lên chút dịu dàng và xảo quyệt. Có lúc con người kiên
cường cũng sẽ bị một câu nói đả động.
“Tiểu tử thối, cậu nên biết muốn bảo vệ người phụ nữ mình yêu, cũng không nhất định phải bộc lộ tài năng, có khi ngoằn ngoèo lại là một phương pháp tốt!”
“Vâng, ủy viên!” Kỳ Tuấn khom người cúi chào, bộ dạng học hỏi, khóe môi giãn ra một đường cong hài lòng.
“Nhưng mà, cậu không nên đắc ý sớm như vậy.” Phó Lâm Học chuyển đề tài, “Ban
ngày Ngải Tiểu Tiểu có thể theo các cậu đi huấn luyện, nhưng buổi tối
phải đến phòng tạm giam, bổ sung đầy đủ hai mươi bốn giờ. Việc này, thứ
nhất, có liên quan đến uy nghiêm của kỷ luật quân đội. Thứ hai, là làm
cho cấp trên nhìn. Binh pháp có nói: Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương!
“Vâng” nhỏ không nhịn sẽ hỏng mưu lớn, anh sẽ sớm đem quân tịch(*) của Ngải
Tiểu Tiểu điều về chiến đội đặc biệt, đến lúc đó, ai cũng đừng mong động vào cô.
* quân tịch: danh sách trong quân đội.
Bây giờ,
ít ra cũng thấy thái độ của ủy viên Phó có chút dịu đi. Rất tốt! Binh
pháp Tôn Tử có viết: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Phó Lâm Học: Ủy viên tập đoàn quân B, có lòng trung thành và ngay thẳng.
Lúc còn trẻ cùng vợ là Dương Liễu có một đoạn tình yêu huyên náo ồn ào. Khi đó, ủy viên Phó là doanh trưởng trẻ tuổi có tiền đồ rộng mở trong quân
đội. Mà vợ ông, Dương Liễu lại là điển hình không việc làm, kiên trì đi
theo con đường nghệ thuật, lúc đó trong mắt các bậc trưởng bối chính là
làm việc không đàng hoàng. . . . . .
Vậy nên Kỳ Tuấn rất dễ tìm
ra điểm chung của mình với ông, anh tin tưởng trải qua giai đoạn kia, cả đời ủy viên Phó cũng không thể quên.
“Ủy viên Phó nói gì với anh?” Ngải Tiểu Tiểu thấy Kỳ Tuấn bước lên máy bay, lập tức tò mò hỏi.
“Ông ấy nói cho tôi biết, ban ngày em có thể huấn luyện, nhưng buổi tối phải trở lại phòng tạm giam, bổ sung đủ hai mươi bốn giờ.” Kỳ Tuấn trước sau như một, dùng giọng lạnh lùng trả lời.
“Oh.” Ngải Tiểu Tiểu trả lời một tiếng xong cũng không có lên tiếng nữa.
Phản ứng hờ hững như vậy? Kỳ Tuấn quan sát cô một cách kỹ càng, trông cô
không giống ngụy trang. Có lẽ, khả năng chịu đựng của cô mạnh hơn so với suy nghĩ của anh, tròng mắt đen lạnh lùng lướt qua một tia tán thưởng,
lo lắng trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
Buổi tối tiếp tục bị
giam cầm trong đó? Sợ sao? Không, cô chỉ sợ lúc ngủ sẽ có con chuột bò
qua thân thể mình, không giống huấn luyện viên thối đó, anh giống như
được tạo ra từ sắt thép vậy, bách độc bất xâm(*). . . . . . Đang chau
mày suy nghĩ, thấy ngón tay Kỳ Tuấn chỉ vị trí của mọi người, Ngải Tiểu
Tiểu chủ động đeo mặt nạ dưỡng khí, ánh mắt lại rơi vào đám mây hình nấm bên ngoài máy bay, nhìn gần, thật đẹp!
* bách độc bất xâm: tất cả độc tố đều không thể xâm nhập.
“Kiểm tra trang bị. Tất cả trở về vị trí cũ, nối dây dẫn vào mặt nạ oxy.” Kỳ
Tuấn đi đến cánh cửa gần buồng lái thì dừng lại, quay đầu thúc giục mọi
người, ánh mắt dừng trên người Ngải Tiểu Tiểu một cái.
Đing! Số
hiệu đèn nhảy dù sáng lên, cửa buồng lái mở ra, luồng không khí lạnh lẽo tràn vào làm tay chân mọi người rã rời một trận.
Dưới sự chỉ huy của Kỳ Tuấn, các đội viên nối đuôi nhau lao ra khỏi máy bay, một hai người rơi tự do xuống phía dưới.
Gió lạnh trên cao sắc bén như kiếm, qua qua lại lại trong tâm những đội
viên đang đợi chỉ thị nhảy dù. Mọi người đều thấp thỏm không yên, tâm
trạng và vẻ mặt trước khi nhảy dù đều cực kỳ nặng nề.
Bởi vì nhảy dù tại độ cao này, đủ loại ngoài ý muốn, nhiều không kể xiết, chẳng hạn như, vì hiện tại quá hồi hộp, đội viên giáp ngã lộn nhào rơi xuống ——
Chuyện xảy ra quá nhanh, toàn bộ đội viên còn lại ngẩn ra ngay tại chỗ, Kỳ
Tuấn đã nhanh chóng lao ra ngoài máy bay theo đội viên giáp, nhảy ngược
chiều gió!
Thân thể cao lớn của Kỳ Tuấn rơi với tốc độ nhanh,
cộng thêm kinh nghiệm nhảy dù phong phú, rất nhanh đã bắt được thân thể
bị hù đến mềm yếu của đội viên giáp.
Đội viên giáp giống như
người chết đuối, đôi tay vừa chạm vào đầu vai của Kỳ Tuấn liền kìm chặt
không buông, bản năng muốn sống trong tiềm thức của anh càng sâu thì cứu viện càng khó khăn.
Kỳ Tuấn nhanh chóng đưa tay kéo dù để nhảy trên người anh ta ra.
Luồng không khí trên cao như sóng đánh tới, độ cao nhanh chóng giảm xuống!
Đội viên giáp vận khí xui xẻo về nhà, dây dù chính mất tác dụng, phải cắt
đứt! Kỳ Tuấn lâm nguy không loạn mà lấy dao găm từ bên chân ra. Anh còn
chưa chạm đến chiếc dù, hai cánh tay đã bị đội viên giáp chỉ còn ham
muốn sống sót ghìm chặt lại, tay chân không phát huy được.
Khu vực này gần bờ biển, gió lớn, nhiều biến động, khó điều khiển chiếc dù.
Kỳ Tuấn liếc mắt nhìn máy đo độ cao một cái, vừa ứng phó tay chân đang
quấn lấy người của đội viên giáp, vừa tính toán thời gian cần thiết để
tránh trượt ngoài khơi. Kết quả tính toán, trong vòng tám phút họ phải
mở được dù, nếu không hai người đều dừng mong sống rồi.
Kỳ Tuấn
thử thoát hai cánh tay từ đội viên giáp ra một lần. Đang ở ba phút đếm
ngược cuối cùng, một đôi tay từ trên duỗi tới, đón lấy dao găm trong tay Kỳ Tuấn vung ngược lên! Cắt đi dù chính, dù phụ thuận lợi mở ra!
Kỳ Tuấn lôi kéo mở chiếc dù trên người, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng nhìn lên trên, đột nhiên giật mình!
Hơi giật mình nhìn Ngải Tiểu Tiểu lướt mắt thấy anh lại dời mắt đi chỗ
khác, tầm mắt anh nhất thời không cách nào dời khỏi gương mặt cô. Tiếng
gió ở bên tai hai người họ kéo thành một hồi còi nhỏ, đây là âm thanh
cảnh báo rơi xuống rất nhanh.
Thời gian vô cùng cấp bách, mắt
thấy huấn luyện viên thối mở chiếc dù cũng lề mà lề mề, Ngải Tiểu Tiểu
cố gắng duy trì con ngươi lạnh nhạt lại bị thái độ thong thả ung dung
của anh làm tức giận nhẹ. Người như thế thật đáng ghét!
Lửa cháy đến nơi rồi, vẫn cứ không nhanh không chậm như cũ, lần sau tuyệt đối không lo cho anh!
Không ngờ cô sẽ sốt ruột đến gần vì mình mở chiếc dù, Kỳ Tuấn có chút ngẩn
ngơ. Gương mặt anh tuấn lạnh lùng bị một đôi tay nhỏ bé do dự lôi lôi
kéo kéo trên người thì nở một nụ cười nhạt, không ngờ cô mạnh mẽ như
thế, quật cường đến làm lóe mắt anh.
Mùi vị nước biển phả vào
mặt, Kỳ Tuấn rất muốn làm cho Ngải Tiểu Tiểu thể hiện thật tốt, đáng
tiếc thời gian còn dư lại không nhiều.
Đang lúc anh muốn tự tay
giải quyết phiền toái, chợt nghe một tiếng reo hò kích động. Thì ra là
tiểu nha đầu đã tìm được chiếc dù trên người anh rồi. Cô lại vui vẻ vọt
đến trước mặt Kỳ Tuấn.
Trái tim trầm tĩnh bị lúm đồng tiền đơn thuần của cô tác động, anh mỉm cười, vươn tay kéo bao dù trên lưng cô.
“Bùm” một tiếng, hai chiếc ô trên bầu trời xanh thẳm ở thành phố A đồng thời nổ tung!
Nghiêng người nhìn bóng dáng mảnh khảnh ở trên, Kỳ Tuấn cười một tiếng, âm
thanh từ tính trong trẻo nhẹ nhàng vang vọng ở trên trời. Tiểu nha đầu
dũng cảm cơ trí làm tim anh đập thình thịch. Vừa mới nói với Phó Lâm Học muốn bảo vệ người phụ nữ mình yêu thì anh còn chút do dự, muốn, chính
là yêu thích sao? Anh chưa từng nói yêu, không thể nào tương đối
Nhưng mà, vừa chớp mắt một cái, anh liền hiểu rõ, thật ra thì cô đã sớm tiến
vào vị trí quan trọng nhất trong lòng anh. Anh không chỉ muốn cô làm cô
dâu nhỏ của mình, mà còn muốn cô làm bạn đồng hành với linh hồn của anh, bởi vì anh nên sớm biết họ đều có tâm hồn quật cường như nhau.
“Cậu nên cảm ơn Ngải Tiểu Tiểu” phiền muộn nói xong, Kỳ Tuấn rút hai tay còn đang run rẩy trên vai của đội viên giáp kéo xuống dưới, đôi mắt đen
nhợt nhạt thản nhiên, khôi phục lại vẻ mặt yên tĩnh không dao động.