Cô cơ hồ không hề nghĩ ngợi gì, một phen hất cô ta ra, “Hừ, Sử Kỳ Vân, lập tức mang theo tình yêu của cô, cút”.
“Tiểu Tiểu…A”
Lúc Ngải Tiểu Tiểu hất Sử Kỳ Vân ra, một thoáng liền nhìn đến đáy mắt của cô ta lóe lên nhất mực xảo trá, tiếp theo đã thấy Sử Kỳ Vân vọt thẳng tắp tới một cái giá quần áo cao lớn bằng sắt, đầu bịch một tiếng dập đầu đến phía trên. Nội tâm cô lập tức rét lạnh, lui bước.
Quả nhiên, Sử Kỳ Vân đụng vào giá quần áo, thân thể quơ quơ, ngồi chồm hổm trên mặt đất, trở lại trên đầu, cô che trán của mình, mặt đau thương buồn bã chọc người, “Tiểu Tiểu, nếu như điều này có thể làm lòng cô dễ chịu hơn, tôi không trách cô...”
Đang nói chuyện, máu tươi theo ngón tay của cô ta một giọt lại một giọt chảy xuống.
“Kỳ Vân, Kỳ Vân, em chảy máu”. Lục Vũ thấy thế vội vã tiến lên đỡ cô dậy, nhìn về Ngải Tiểu Tiểu tròng mắt đen lộ ra một tia oán giận, “Tiểu Tiểu, làm sao cô có thể thô lỗ thế này”.
Ngải Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm cái trán Sử Kỳ Vân đang chảy máu, im lặng. Cô dùng lực thế nào cô rất rõ ràng, đủ để hất ra Sử Kỳ Vân, sẽ không làm cho cô ta bị thương nặng như vậy, người phụ nữ này vì hãm hại cô, thế nhưng không tiếc chính mình tự đi đụng đầu. Nhưng mà, nói ra chân tướng này, ai tin?
“Lục Vũ, đừng trách Tiểu Tiểu, là tự em không cẩn thận”. Sử Kỳ Vân khiêu khích nhìn Ngải Tiểu Tiểu, sau đó mặt yếu ớt đối với Lục Vũ nói.
“Kỳ Vân, em đừng nói, anh lập tức đưa em đi bệnh viện”. Dứt lời, Lục Vũ đã ôm lấy Sử Kỳ Vân đi ra ngoài.
“Tiểu thư, đừng sợ, cô thiện lương như vậy sẽ không có việc gì”. Có người tốt bụng an ủi.
“Haiz, cô còn đứng ở đó làm gì? Đánh thương người ta không định chịu trách nhiệm sao?” Có người nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu lòng đầy căm phẫn.
Trăm miệng cũng không thể bào chữa! Ngải Tiểu Tiểu cười lạnh, thế gian này…
Ba ba…. Đột ngột mấy tiếng vỗ tay truyền đến, cửa, bóng dáng Kỳ Tuấn cao lớn ngăn trở đường đi của Lục Vũ.
“ Họ Kỳ, phiền toái để cho tôi đi”. Lục Vũ hướng bên cạnh nghiêng người nói.
Thân hình Kỳ Tuấn lại không nhúc nhích, ngoắc ngoắc môi cười đến tự nhiên: “Sử tiểu thư diễn tuồng rất đặc sắc, không có lời cảm ơn đã rời đi, chẳng phải rất đáng tiếc”.
Nghe vậy, Sử Kỳ Vân trong mắt thoáng qua một tia kinh hãi, sau một khắc che cái trán bị thương của mình rên rỉ, “Lục Vũ, em…. Đầu em choáng váng….”
“Được, anh lập tức đưa em đi bệnh viện”.
“Bệnh viện? Sử Kỳ Vân. Tôi thấy thì không cần đâu”. Kỳ Tuấn vẫn như cũ cười nhạt nhẽo, lại làm cho Sử Kỳ Vân cảm giác sởn gai ốc.
“Tôi, tôi không biết anh đang nói gì? Lục Vũ, em không kiên trì nổi…”
Nghe vậy, Lục Vũ cũng không dám trì hoãn, vừa định cất bước đi, bả vai lại bị bàn tay Kỳ Tuấn nắm chặt lấy, “Đừng hoảng hốt, Sử tiểu thư bị thương, tôi nghĩ tôi có thể trị, bảo đảm có thuốc chữa”.
“Họ Kỳ, bây giờ không phải lúc nói giỡn”. Lục Vũ lo lắng nói, anh biết Sử Kỳ Vân bị thương đối với Ngải Tiểu Tiểu càng bất lợi.
“Tôi không nói đùa”. Dứt lời, Kỳ Tuấn đã vươn tay. Lục Vũ thấy thế vội vàng xoay người tránh thoát. Khóe môi Kỳ Tuấn mang theo tiếng cười trong trẻo lạnh lùng, giơ tay lên nắm chặt lấy bả vai Lục Vũ, một tay khác nắm lấy cổ tay Sử Kỳ Vân, dùng sức kéo ra.
Kéo Lục Vũ đang che chở cô ta ra.
“Anh làm gì đấy?” Lục Vũ sợ hãi kêu lên, đang muốn xông lên, liền nhìn thấy một túi máu đỏ rớt ra từ trong lòng bàn tay của Sử Kỳ Vân, anh lập tức dừng bước cau mày,
“Đây là…?”
Sử Kỳ Vân thấy sự tình bị bại lộ, lập tức ôm đầu, giả bộ muốn bất tỉnh: “Lục Vũ, nhanh, mau đưa em đi bệnh viện…”
Kỳ Tuấn khẽ cong eo, ưu nhã đem túi nilon xách lên, xách tới trước mắt Sử Kỳ Vân “
Túi máu, Sử Kỳ Vân diễn giống như thật, đạo cụ này cũng giống như đúc”. Nói xong, Kỳ Tuấn nhàn nhạt liếc về Sử Kỳ Vân một cái, cái nhìn mang theo cảnh cáo, nguy hiểm đến lạnh sống lưng.
Nhưng là, chuyện đến nỗi này cô chỉ có thể gắng gượng chống cự, dù sao, cô là thiên kim thị trưởng, bọn họ có thể làm gì được cô?
“Anh nói linh tinh cái gì?” Sử Kỳ Vân nói xong liếc trộm Lục Vũ, nhìn gương mặt âm trầm tuấn tú của anh, cô nghĩ có phải muốn ngất đi hay không.
“Xem ra lời đồn thiên kim thị trưởng cùng Peter Phan tuổi trẻ rất thân, cũng không phải là tin đồn vô cớ. Sử Kỳ Vân mới từ chỗ tổ trinh thám của hắn trở lại đi”. Kỳ Tuấn một mực cười đến vô hại, nhưng mỗi câu đều là vô hình giết người.
“ Bắt giam, mắc mớ gì tới anh?” Lúc này, cả người Sử Kỳ Vân không nhịn được run rẩy cảm giác như rơi vào động Cực Bắc vô vọng. Anh ta tại sao lại biết, cô và Peter quan hệ, thậm chí nguồn gốc của túi nilon này. Thật sự cô đến đùa giỡn tổ trinh thám của Peter, thấy cái túi máu này chơi rất khá, liền lấy một.
Trong lúc này cô mới giật mình tỉnh ngộ, mình chọc tới người không nên dây vào. Thật là không cam lòng, tại sao nha đầu Ngải Tiểu Tiểu này luôn gặp phải người đàn ông tốt như vậy.
“Lục Vũ…” Cô điềm đạm đáng yêu, hướng vị hôn phu của mình cầu cứu.
Hai hàng lông mày của Lục Vũ khóa chặt, chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế. Anh tiến lên đoạt lấy túi xách Sử Kỳ Vân, lôi ra một mảnh khăn giấy, thô lỗ lau qua cái trán của cô, lộ ra da thịt vẫn bóng loáng như cũ. Lập tức có người bên cạnh hít không khí,
“Thì ra là giả! Người phụ nữ này thế nào lại gian trá như vậy?”
Lục Vũ nghe vậy, cắn răng đem khăn giấy còn dư lại ném tới hướng cô: “Sử Kỳ Vân, coi người khác làm như kẻ ngu dốt để đùa bỡn, chơi rất vui đúng không?”
“Không có, Lục Vũ…Em làm như vậy đều bởi vì, em yêu anh…”. Cô không ngờ cũng có thời điểm Lục Vũ sẽ đối với cô không nể tình.
“Cô yêu thật đúng là để cho tôi không chịu nổi”. Lục Vũ đẩy cô đang sống chết nắm chặt hai tay của mình, tròng mắt đen chỉ có ghét.
“Lục Vũ, anh vẫn thích cô ta chứ?” Sử Kỳ Vân khẽ cắn răng nhịn xuống tất cả lửa giận, lúng túng vì mình tìm một cái bậc thang đi xuống, “Em biết ngay mà…”.
“Lục Vũ, nếu như đây là điều anh muốn, em chúc phúc cho hai người”. Dứt lời, Sử Kỳ Vân buồn bã liếc nhìn Lục Vũ, mắt đẫm lệ chạy ra khỏi cửa hàng xa hoa. Đây là lưu lại cho mình một chút mặt mũi cuối cùng, mượn cái bậc thang này đi xuống, cô mới không cần quá nhếch nhác. Nhưng là, người đàn bà Ngải Tiểu Tiểu kia làm cho cô nhục nhã, cô cả đời sẽ không quên.
Cô cảm thấy mình nên duy trì chút mặt mũi cuối cùng, trong lòng thậm chí còn có một tia hi vọng xa vời, là Lục Vũ sẽ đuổi theo, nhưng từ đầu tới cuối Lục Vũ chỉ yên lặng đứng yên tại nơi đó, thậm chí không tiếp tục liếc cô một cái…