"Kỳ tuấn. . . . . ."
Ngải Tiểu Tiểu ôm chặt Ngải Bảo nhìn xuống, khóe miệng cố gắng mỉm cười. Nhưng bởi trong lòng đang đau đớn cùng tức giận nên đôi mắt cụp xuống.
"Thả họ ra!" Kỳ Tuấn cầm súng nhắm về phía "Phúc xà", chưa bao giờ anh muốn
giết chết hắn như lúc này! Không tự chủ anh liền cắn nát môi mỏng, mùi
máu tanh lan tràn khắp miệng.
"Tao cũng định thả cô ta ra
nhưng nếu giờ tao mà buông lỏng tay thì đây chính là hai mạng người! Tao cũng biết rõ mày là tay súng thiện xạ, nhưng tay tao cũng không chậm,
nếu so sánh với nhau thì mày nghĩ ai trong hai chúng ta nhanh hơn?"
"Phúc xà" không hề sợ hãi, làm bộ muốn buông tay, Kỳ Tuấn lập tức đem
súng trên tay ném ra: “Thả bọn họ ra, chuyện gì tao cũng sẽ đáp ứng!"
"Nếu như tao muốn mày vứt bỏ bọn họ?"
"Được!"
"Giết bọn bọn họ?"
"Không làm được!"
"Rất tốt, tao thích nhất xem chuyện tình giữa Romeo và Juliet. Mày đã quan
tâm con bé này như vậy không bằng tao cho mày 10 giây xuất hiện trước
mặt tao, được chứ?"
Hắn vừa dứt lời, Kỳ Tuấn đã nhanh chóng
xông đến khung sắt. Một giây….hai giây…” "Phúc xà" nhàn nhã đếm ngược
thời gian. Khung sắt cũng không tính là cao chỉ là lúc này có rất nhiều
tên áo đen đang xông lên ngăn cản.
"Tốt lắm, đứng ở đó!"
"Phúc xà" ra lệnh, sau đó hắn nhìn đồng hồ, cười cười túm lấy cổ áo Ngải Tiểu Tiểu: "Mày muộn 1 giây, cho nên người phụ nữ cùng đứa bé này sẽ
chết thay mày!"
"Đợi chút. . . . . ."
"Hả?"
"Thả cô ấy ra, điều kiện gì tao cũng đều đồng ý với mày!" Kỳ Tuấn nhìn chằm chằm Ngải Tiểu Tiểu, gằn từng tiếng.
Cô lại khiến anh bị liên lụy! Ngải Tiểu Tiểu ôm chặt Ngải Bảo trong ngực.
Ánh mắt lóe lên quét qua tên áo đen phía sau lung "Phúc xà", khoảng cách cũng không xa, nếu như động tác của cô nhanh và phối hợp ăn ý cùng Kỳ
Tuấn, có lẽ sẽ chiếm được thế chủ động.
Nghĩ tới đây, cô
ngẩng đầu nháy mắt với Kỳ Tuấn, thấy Kỳ Tuấn hơi nhếch môi, trong nháy
mắt cô nhấc chân hung hăng đạp về phía “Phúc xà”, mặc dù không phải là
giầy cao gót nhưng do cô dùng hết lực nên làm cho "Phúc xà" ôm chân kêu
thảm thiết. Ngay sau đó, cô lập tức đá tên áo đen mang súng lục phía sau lưng, tất cả động tác diễn ra liền một mạch.
Tên áo đen đứng bên cạnh Kỳ Tuấn không kịp giơ súng lên liền bị anh nhanh chóng khống chế, giao nộp súng.
"Con đàn bà thối tha, mày dám ám toán tao!" "Phúc xà" kêu gào đánh về phía
Ngải Tiểu Tiểu, Ngải Tiểu Tiểu nghiêng người, hung hăng đạp một cái về
phía đầu của hắn. Rồi nghe “Phịch…” một tiếng hắn ngã nhào trên mặt đất
không đứng dậy nổi nữa.
Ách. . . . . . Ngải Tiểu Tiểu nhìn hắn, nhân vật kinh khủng trong truyền thuyết lại không chịu nổi một đá sao?
Kỳ tuấn bước lên trước gạt tóc giả của hắn ra, nhàn nhạt nói: "Đây không phải là “Phúc xà”!"
"Giả sao?" Ngải Tiểu Tiểu tiến lên hung hăng đạp cho người đàn ông kia một
đạp, mới vừa bị hắn dùng thuốc lá đốt trên đầu vai bây
giờ vẫn còn cảm thấy bỏng rát.
"Ừ."
Hắn chỉ là thế thân mà lại diễn chuyên nghiệp như thế, lại còn muốn đem cô cùng Ngải
Bảo từ trên này ném xuống. Ngải Tiểu Tiểu càng nghĩ càng giận, giao Ngải Bảo cho Kỳ Tuấn, xoay người túm lấy cổ áo của gã kia.
"Em làm gì vậy?" Kỳ Tuấn nhíu mày, nhìn cô kéo gã đàn ông kia giống như kéo chó đến gần khung sắt.
"Đá hắn xuống dưới!" Dứt lời, Ngải Tiểu Tiểu bay lên đá một cái, người đàn
ông từ trên khung sắt bị đá bay đi ra ngoài. “Phịch…” người đàn ông kia giống như miếng bánh bị đáp xuống đất. “Phụt….” một ngụm máu tươi phun
ra.
Lục Vũ Hàng cùng Lã Thiên Minh lặng lẽ từ phía sau tiến
vào , âm thầm giải quyết hai tên súng bắn tỉa trong bóng tối, nhìn tên
“Phúc xà” giả đang nằm thoi thóp dưới chân, lắc đầu một cái, quả thật
độc ác nhất vẫn là lòng dạ đàn bà!
Nhìn bộ dạng thê thảm của
gã đàn ông này thì hình như hắn vẫn còn rất may mắn, Ngải Tiểu Tiểu chỉ
là dùng thêm chút lực khi ra đòn. Xem ra, người phụ nữ này tốt nhất vẫn
là không nên đắc tội!
Nhìn thế thân của "Phúc xà" mặt mũi đầy máu, ánh mắt không mang theo chút cảm xúc Kỳ Tuấn quay sang Lã Thiên
Minh phân phó: "Nơi này giao cho cậu." Sau đó liền ôm Ngải Bảo cùng Ngải Tiểu Tiểu nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của bọn họ, ánh mắt Lục Vũ Hàng thoáng qua tia chán nản.
"Còn đứng ngây đó làm gì? Mau tới giúp tôi một tay." Lã Thiên Minh vừa đá đá vàochân của "Phúc xà" giả vừa nói.
Ngồi lên chiếc Land Rover, Kỳ Tuấn đặt Ngải Bảo vào lòng Ngải Tiểu Tiểu, sau đó hơi cúi người bá đạo chiếm lấy môi cô.
"Này, anh làm gì đấy?" Ngải Tiểu Tiểu giãy giụa, tiểu tử Ngải Bảo kia vẫn đang vui vẻ trong lòng cô đấy.
"Thưởng cho em. . . . . ." Anh tiếp tục để cô ngả người trên ghế, say đắm trao cho cô nụ hôn nóng bỏng.
Ai thèm! Ngải Tiểu Tiểu oán thầm, nhưng dần dần lại bị anh hôn đến cả người mềm nhũn.
"Hôn nhẹ. . . . . . Bảo Bảo. . . . . .Hôn nhẹ. . . . . ." Hai người dính lấy nhau khiến Tiểu Ngải Bảo hoàn toàn bị bỏ rơi. Bé bất chấp giơ bàn tay
mập mạp lên vỗ vỗ vào mặt hai người.
“Bụp….” Ngải Tiểu Tiểu
như bị sét đánh ngay trên đầu. Cô lại có thể trước mặt đứa bé làm chuyện như vậy. A, "Đều tại anh." Cô vội đẩy ra Kỳ Tuấn ra, gương mặt đỏ bừng.
"Con trai, chuyện xấu không được nhìn!" Cô vội duỗi tay che đi đôi mắt Ngải Bảo, Kỳ Tuấn tưởng cô định tiếp tục hôn.
"Không được." Ngải Tiểu Tiểu quay đầu tránh thoát, đưa tay ngăn gương mặt tuấn tú đang tiến sát lại gần của Kỳ Tuấn.
"Buông ra Bảo Bảo." Ngải Tiểu Tiểu thấy thế vội vàng giúp đỡ.
Ba người loay hoay trong xe một lúc lâu. Kỳ Tuấn nhíu mày định chuyên tâm
đối phó Ngải Tiểu Tiểu. Gương mặt Tiểu Bảo được tự do, bé lập tức chớp
chớp đôi mắt to, cong đôi môi đỏ nhỏ lên: "Mẹ. . . . . .Hôn nhẹ. . . . . .”
"Tiểu Sắc Lang!" Kỳ Tuấn gầm nhẹ một tiếng nắm lấy cổ áo Ngải Bảo kéo bé về trong lòng mình.
"Ngải Tiểu Bảo, con lập tức ngồi đàng hoàng cho ta." Kỳ Tuấn trầm giọng ra lệnh.
Anh cho là mình đang huấn luyện lính hay sao? Ngải Tiểu Tiểu nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng chế giễu.
"Ba. . . . . . Hư. . . . . . Trứng thối. . . . . . Hư. . . . . ." Ngải bảo
không phục quơ bàn tay nhỏ bé hướng bắp đùi Kỳ Tuấn mà đánh. Chỉ là điểm rơi không chính xác, lại đánh váo vị trí nhạy cảm giữa hai chân, cái
miệng nhỏ nhắn còn không ngừng lẩm bẩm: "Trứng thối. . . . . . Hư. . . . . ."
Cái này không nhịn được khiến người ta liên tưởng, khi
Ngải Tiểu Tiểu ý thức được chuyện kì lạ ấy cũng không hề dè dặt: “Phụt…” một tiếng cô cười đến gãy lưng: "Ha ha ha. . . . . . Ngải Bảo.....Con
thật đáng yêu. . . . . . Ha ha. . . . . ."
"Tiểu Tiểu, em câm miệng cho anh!"
"Tiểu tử, con dừng tay cho ta!"
Kỳ Tuấn tối sầm mặt, bắt được hai bàn tay mập mạp của Ngải Bảo. Anh đường
đường Thượng tá, năng lực vượt trội, chiến công hiển hách, anh không tin hôm nay không đối phó được với một lớn một nhỏ này!
Đặt Ngải Bảo lên đùi Ngải Tiểu Tiểu, anh nghiêm túc ra lệnh: "Hai người, tất cả ngồi ngiêm túc cho ta."
Lần này Ngải Bảo trực tiếp lè lưỡi, sau đó hai bàn tay nhỏ bé kéo khuôn mặt đáng yêu thành mặt quỷ trêu tức lại anh.