Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 55-4: Nhào tới? Bị nhào tới? (4)



Nhưng, nhưng không đúng! làm sao cô có thể không nhân tính như vậy! Rượu, đều là rượu cồn gây họa! Chỉ là nói cũng thật kì lại, rượu nho đó cô không uống đến hai chén làm sao lại say được?

Thật may là bây giờ huấn luyện viên thối không có ở đây, cô mặc quần áo vào thật nhanh chóng, mở cửa lại đụng vào một bức tường "Thịt" cứng rắn.

"Bà xã, anh đi chuẩn bị bữa ăn sáng cho em! Muốn ăn một chút không?"

Ngải Tiểu Tiểu lắc đầu một cái.

"Không ăn? Em không đói sao? Tối hôm qua nên mệt chết đi." anh mập mờ cắn vành tai nhạy cảm của cô.

Muốn chết! anh lại không biết xấu hổ nói! Ngải Tiểu Tiểu quyết định lấy trầm mặc kháng nghị sự vô sỉ của anh.

"Tại sao không nói chuyện? Ngày hôm qua là em cường anh, tức giận cũng nên là anh thôi."

Rầm! Lời của anh giống như là tiếng sấm trời hạn, ầm ầm đánh trúng cô. huấn luyện viên thối, nói chuyện cần thiết phải rõ ràng như vậy sao?

"Tới đây, ăn cơm." Kỳ Tuấn dọn xong thức ăn lên trên bàn, đưa tay kéo cô còn đang sững sờ ngồi lên chân mình. "Hôm nay còn có huấn luyện, ăn nhiều một chút."

Bị anh kéo, ăn không biết ngon dùng xong bữa ăn sáng. Ngải Tiểu Tiểu ảo não trong lòng, tầng cửa sổ này bị cô chủ động phá rồi, về sau phải chung đụng với huấn luyện viên thối thế nào, cô chẳng phải cũng bị anh ăn sạch sành sanh rồi.

Có chút co quắp. . . . . . Thật là phiền.

Bàn tay của anh còn không thành thật chui vào quần áo của cô, toàn thân Ngải Tiểu Tiểu cứng đờ, không ngờ anh cũng không sỗ sàng, mà là từ chỗ mông eo cô chậm rãi hướng lên lên, tuần tự tiến hành xoa bóp giúp cô giảm bớt đau đớn trên bắp thịt. Kỹ thuật xoa bóp của huấn luyện viên thối và công lực bắn tỉa của anh đều tốt đến kinh người, sức tay êm ái làm cô rớt mắt kiếng, hoàn toàn không ăn khớp với sắc mặt lành lạnh của anh bây giờ.

Trên giường anh cũng cuồng dã lại dịu dàng, giống như hai người so với tên huấn luyện viên thối lúc bình thường, cô rất kinh ngạc —— cô cho là với huấn luyện viên lạnh lùng cho dù núi thái sơn sụp đổ trước mắt cũng sẽ không hơi nháy mắt một cái, thì ra cũng sẽ thời khắc hô hấp của anh không bình ổn, tim của anh đập không như người máy đã hình thành thì không thay đổi, thì ra là cũng sẽ bị mất tốc độ, khuôn mặt lạnh lẽo kia thì ra là cũng sẽ bị lộ ra ham muốn trở nên đỏ rực. Thì ra là, huấn luyện viên thối cũng là một người đàn ông.

Ngải Tiểu Tiểu chợt bị ý tưởng của chính mình làm cho mắc nghẹn, không có lòng dạ nào mà hưởng thụ xoa bóp cao cấp của Kỳ Tuấn nữa, vọt nhảy xuống từ trên đùi anh, "Cái đó, huấn luyện viên, tôi phải đi." Cửa ra vào bị sập tựa như gió lốc quét qua, chỉ chốc lát sau khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ ló ra, cô cảm thấy tốt nhất vẫn là nói ra hết trong một lần——

"Cái đó, tối hôm qua tôi uống say."

Kỳ Tuấn chợt nhíu mày hiểu cô còn chưa cam tâm chấp nhận chuyện hai người có quan hệ thân thể như vậy, muốn đấu tranh lần cuối cùng. Nhưng anh cũng không nói gì, ý bảo để cho cô nói tiếp.

"Tất cả đều không phải là ý định lúc ban đầu, anh coi như một giấc mộng xuân không để lại dấu vết hoặc là bị heo ủn. Hi vọng anh có thể tiếp tục tuân thủ hiệp ước hôn nhân của chúng ta, không cần. . . . . ."

"Không thể nào, cô nhóc, em đây là chỉ cho quan châu đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn!"

khóe miệng Ngải Tiểu Tiểu co giật, cô đâu có bản lãnh đó, chẳng qua cô chỉ là say rượu nhào tới anh, lại nói càng về sau anh không phải cũng đoạt lại quyền chủ động, giày vò cô suốt đêm. "Nếu không, điều thứ nhất tính tôi nuốt lời, tôi dùng điều kiện tiếp theo trao đổi lần nữa." Cô nhớ ban đầu ghi danh kết hôn thì rõ ràng anh đồng ý với cô có thể thêm điều kiện.

"Không được, điều kiện đã đề cập tới không được lặp lại!"

"Tôi...tôi dùng sáu điều kiện còn lại đổi lấy một điều này, anh...anh không thể chủ động chạm vào tôi ."

Kỳ Tuấn lắc đầu như cũ, anh nguyện ý dùng một trăm điều kiện đổi lấy một đêm xuân với cô.

"Choáng nha, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Cho rằng có tình một đêm với cô mà có thể dây dưa quấn quít không rõ với cô so. Lửa giận trong lòng Ngải Tiểu Tiểu phun dữ dội, hiển nhiên quên thân phận vợ người của mình.

"Tôi cũng chỉ muốn một người vợ dịu dàng săn sóc." Kỳ Tuấn miễn cưỡng đứng lên mặc đồng phục của huấn luyện viên vào, liếc Ngải Tiểu Tiểu một cái, "Em có thể đi được rồi."

Đầu óc có vẫn đề nghiêm trọng, anh vậy mà lại hạ lệnh đuổi khách với cô giống như xua đuổi côn trùng ngàn năm đáng ghét, Ngải Tiểu Tiểu cũng không nhịn được nữa, rốt cuộc làm một chuyện ngu xuẩn mà từ khi cô năm tuổi hết ngây thơ chưa từng làm lại, khom lưng nhặt lên một viên đá từ dưới chân lên——

Đ-A-N-G...G!

Nhìn viên đá kia bay vào bên trong nhà đập vào góc tường lại bắn ngược lại hai cái, cuối cùng dừng lại ở chỗ chân anh, Kỳ Tuấn cho là mình nhìn lầm. anh cúi đầu kinh ngạc hồi lâu, cho đến khi viên đá thứ hai, viên đá thứ ba liên tục nện vào , 4 viên liên tục bị ném vào cũng không đập trúng mục tiêu, lúc này Kỳ Tuấn mới xác định không phải là mình mệt nhọc quá độ sinh ra ảo giác.

Tốt. . . . . . Cô nhóc ngây thơ không nhịn được nhìn mấy cục đá dưới chân anh cười to!

Vốn là cảm thấy hành động của mình thật sự ngây thơ đáng xấu hổ, Ngải Tiểu Tiểu định quay đầu lại là bờ rồi, sau khi cười một tiếng trong nhà đàn ông như vậy, thẹn quá hóa giận cô và hòn đá nhỏ khơi lên tranh luận.

"Anh đứng yên đừng nhúc nhích!" Tại sao ném không trúng anh? Rõ ràng mục tiêu lớn như vậy, thật điên người! "Tôi nói anh đừng động! Anh còn động!" Cô buồn bực kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng. "Cô nhóc, tôi là bia định hướng, không động. Là em không nhắm chuẩn!" Hai cánh tay vòng trước ngực, môi không nhịn được nụ cười vui vẻ, anh không nhịn được việc muốn trêu chọc cô: " trước Tám giờ em có thể hoàn thành không? Tôi còn phải đi huấn luyện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.