Chỉ là, tại sao cô cảm thấy lần này anh hôn, hình như hơi không giống trong quá khứ. Không phải là vì tình dục, mà là muốn khảm cô vào trong xương thịt anh. rốt cuộc huấn luyện viên Thối đang suy nghĩ gì? Tại sao mỗi lần đều làm cho người ta không nhìn thấu.
mặc dù Kỳ Tuấn hôn hung ác vậy, nhưng cũng không duy trì thời gian quá dài. Sau một lúc hôn nhau giống như là đoạt lấy giống như thổ lộ, anh lại nắm tay Ngải Tiểu Tiểu, "Nhớ, bắt đầu từ bây giờ, một bước cũng không được rời khỏi tôi, biết không?"
"Tôi mới không cần làm cái đuôi của anh." Ngải Tiểu Tiểu cong miệng lên lầm bầm.
Kỳ Tuấn liếc nhìn cô đầy sắc bén, còn hung hăng siết chặt tay của cô giống như trừng phạt.
"Ai u. . . . . . Biết rồi!" Đồ quỷ sứ chán ghét, mỗi lần đều bắt nạt cô, ra chiến trường cũng không tha cho cô, Ngải Tiểu Tiểu oán thầm trong lòng.
hai chân bước nhanh đuổi theo bước chân vững chãi của Kỳ Tuấn.
hành động tiêu diệt lần này rất thành công, bắt giữ Richard thái, phá huỷ nơi ở của hắn, bắt được gần trăm tên tù binh. . . . . .
Kế hoạch lớn toàn thắng, đường về không khí trên máy bay cực kỳ tích cực, đặc biệt là những tân binh lần đầu tiên tham gia thực chiến này. Hơi nhiều lời, thậm chí có người nói về chuyện cười sắc. Thỉnh thoảng, làm cho mọi người cười ầm.
Nhưng từ đầu đến cuối gương mặt tuấn tú của Kỳ Tuấn vẫn âm trầm, Ngải Tiểu Tiểu ngồi ở chỗ ngồi đằng trước bên trái anh không nhịn được liếc trộm anh. Cô mơ hồ cảm thấy anh tức giận là bởi vì mình. Nhưng mà nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra tại sao? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì cô đạp lên địa lôi sao? Nhưng không phải cô đã tự mình giải quyết sao? Lại nói, nhiệm vụ lần này cũng không chỉ một mình cô dẫm lên địa lôi. Làm người, luôn có lúc thất thủ, rút ra bài học kinh nghiệm cho lần sau là được. Sao huấn luyện viên Thối bày cái mặt thối giống như tôi thiếu tiền anh vậy.
Khi Ngải Tiểu Tiểu liếc trộm Kỳ Tuấn lần thứ N, rốt cuộc anh vẫn khoanh hai cánh tay vững vàng trước ngực, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần lại có phản ứng, tròng mắt đen nhìn lên chống lại ánh mắt không kịp trốn tránh Ngải Tiểu Tiểu.
Rình coi bị tóm được!
Thoáng cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu ửng hồng, lập tức tranh thủ ánh mắt liếc về hướng nơi khác. Nhưng cô vẫn cảm thấy ánh mắt đó vẫn nhìn chằm chằm vào cô như cũ, mắt nhìn chằm chằm, cảm giác hình như muốn ăn sạch cô.
huấn luyện viên Thối, cô đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không dám quay đầu lại nữa.
Hoàng hôn, sắc trời mờ mịt từ rơi vãi sau lưng Kỳ Tuấn, lướt qua góc cạnh gò má lạnh lùng của anh, nhìn đến bảng báo cáo sức khỏe trong tay anh.
"Hai chỉ số dương tính, chức năng gan bình thường, người mang virus viêm gan B?" anh quét mắt qua bảng báo cáo hừ lạnh, không ngờ sau khi trở về, chưa cởi quân phục, anh đã nhận được một "Quà tặng" đặc biệt như vậy "Lúc này lấy cho tôi một báo cáo như vậy, kiểm tra sức khoẻ của lính đặc chủng là trang trí sao?"
"Lượng công việc khổng lồ, khó tránh khỏi bỏ sót chứ sao." chính ủy Phó nhìn ra sắc mặt anh không tốt, cười ha hả. "Cho nên, bình thường vài tháng sau khi tân binh vào chúng tôi lại tiến hành một lần kiểm tra sức khoẻ. Ai biết lần này lại vừa vặn tra ra Ngải Tiểu Tiểu có vấn đề."
"Vậy ông dám cam đoan lần này không bỏ sót gì?" Mặc dù, anh đã quyết định không để cho cô nhóc kia làm lính đặc chủng xuất sắc nhất gì đó với anh, cùng nhau chiến đấu anh dũng, vào sinh ra tử, nhưng mà cũng tuyệt không muốn cô rời đi theo cách này.
ánh mắt lạnh lẽo của Kỳ Tuấn làm cho Phó Học Lâm hơi ngẩn ra, "cậu nghi ngờ có người động tay chân sao? Vậy cậu quá đa tâm rồi, lần này chỉ là kiểm tra theo lệ, chỉ có mấy bác sĩ của căn cứ phụ trách."
"Tôi muốn xin kiểm tra sức khoẻ lần nữa." Kỳ Tuấn cầm bảng báo cáo bỏ lị trên bàn lạnh lùng nói.
"Ban đầu, điều này cũng không có gì , nhưng mà, cậu biết gần đây bởi vì quan hệ với cậu, Ngải Tiểu Tiểu đã trở thành nhân vật đầu sóng ngọn gió, cho nên vấn đề của cô ấy bị khắp nơi chú ý. . . . . ."
" chính ủy Phó không cần quanh co lòng vòng với tôi, có lời gì nói thẳng."
"Vậy thì tốt, tôi đây nói thẳng, quân ủy đã quyết định Ngải Tiểu Tiểu không thích hợp tiếp tục ở lại bộ đội, cho nên bị trả về địa phương." Rất dễ nhận thấy, những người khác ước gì Ngải Tiểu Tiểu lập tức rời khỏi bộ đội, cho nên mặc kệ cô kiểm tra sức khoẻ có phải bị bỏ sót hay không, lập tức để cho cô đi, hoàn toàn không chuẩn bị cho cô có cơ hội giải oan.
"Như vậy ư." Kỳ Tuấn chau chau mày đầy hứng thú, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, liếc nhìn Phó Học Lâm.
vẻ mặt của anh lạnh lùng, làm Phó Học Lâm không nhịn được tê dại cả người. Tiểu tử này nổi cơn giận có thể so với thiên quân vạn mã, anh đã nói cho lão thủ trưởng không thể dễ dàng trêu chọc anh ta rồi, xem đi, bộ dạng bây giờ của anh ta rất là nguy hiểm!
"Khụ khụ, Tuấn à, có lúc lùi một bước chính là trời cao biển rộng. Để Ngải Tiểu Tiểu rút khỏi quân tịch, đối với hai người cũng chưa hẳn là một chuyện xấu. Dù sao hai người đều là quân nhân, tương lai cuộc sống gia đình tạm ổn. . . . . ."
Ánh mắt Kỳ Tuấn nhìn Phó Học Lâm đầy lạnh lẽo, "Xin lỗi, đành để cho chính ủy thất vọng, Ngải Tiểu Tiểu sẽ không bị rút khỏi khỏi quân tịch, nhiều lắm là anh có quyền khai trừ cô ấy khỏi trụ sở huấn luyện."
"Có ý gì?"
"Ý là được. . . . . ." Kỳ Tuấn nhếch môi thân thể cao lớn đứng lên, "Ngải Tiểu Tiểu đã là lính đặc biệt của tôi, Kỳ Tuấn tôi không hạ lệnh không ai có quyền bỏ quân tịch của cô ấy. Mà ngài làm lãnh đạo của căn cứ, có chỉ là khai trừ tư cách học viên của Ngải Tiểu Tiểu."
"Tiểu tử thúi, cậu lại có thể làm như vậy với tôi!" Phó Học Lâm gầm thét với anh, chỉ là tức giận trong con ngươi nhiều hơn là tán thưởng.
"cũng vậy, cũng vậy." Kỳ Tuấn lạnh lẽo hừ, "Tôi người ngay không làm việc mờ ám, hôm nay tôi nói ở chỗ này, nếu để cho tôi tra được là ai đang âm thầm động tay chân, nhất định tôi sẽ lập tức khiến cho anh ta lột bộ quân phục ra." Dứt lời, Kỳ Tuấn ngạo nghễ nhấc chân dài dời khỏi cửa.
Ngải Tiểu Tiểu thật sự cực kỳ uể oải cực kỳ uể oải. . . . . . Cô cố gắng lâu như vậy, mắt thấy nguyện vọng thực hiện chỉ có cách mình một bước nữa, nhưng bởi vì kết quả khám bệnh, quét tất cả trở về tại chỗ.
Cảm giác thất vọng và vô dụng giống như hơn hai năm trước. . . . . .
" tại sao Bọn họ có thể như vậy, Tiểu Tiểu bỏ ra nhiều cố gắng như vậy mới tiến vào căn cứ đặc huấn, tại sao có thể vì một tờ chẩn đoán bệnh của Tiểu Tiểu, nói rút khỏi là rút khỏi, nói không chừng là chẩn sai đây?"
"Lôi Lôi, cũng không thể nói như vậy, chúng tôi quân y cũng là có rèn luyện chuyên ngành, làm sao có thể dễ dàng chẩn sai như vậy chứ."
"Đúng vậy, số phận mình không tốt cũng không cần oán người khác."
"Này, mấy người các người là đến an ủi Tiểu Tiểu, hay là đến xem náo nhiệt. Nếu như là người sau, nơi này không hoan nghênh." mặt Mễ Nhã Kỳ lạnh lùng đứng đối diện bên cửa với Tiết Thi Nhã và hai nữ đội viên hạ lệnh đuổi khách.
Tiết Thi Nhã khẽ mỉm cười, "Đều là chị em trong quân, chúng tôi xem náo nhiệt cái gì, chỉ nói thật thôi."