Quân Hôn: Cô Vợ Nhỏ Cố Bám

Chương 57: Chỉ là một cơn ác mộng? !



Ngải Tiểu Tiểu nhìn Ngải Bảo và Niếp Niếp, thật là một cảnh đáng yêu.

Nhưng không biết vì sao, trong một nháy mắt, phong cách giữa hai lông mày Ngải Bảo khiến cho Ngải Tiểu Tiểu bỗng nhiên lại nghĩ đến Kỳ Tuấn. Cha ruột của Ngải Bảo của thật sự là Lã Thiên Minh sao? Sẽ không phải là một hiểu lầm chứ? Nhưng cô thật sự đã điều tra, chiếc cài áo kia, bộ quần áo kia, ở thành phố A không tìm ra bộ thứ hai như vậy.

Thật là phiền, lại nghĩ đến Kỳ Tuấn, cô thề không muốn anh. Về vấn đề về anh, mấy ngày nữa tỉnh táo lại một chút sẽ suy nghĩ rõ ràng .

Vì vậy Ngải Tiểu Tiểu yên tĩnh tỉnh táo luôn một tuần lễ, Kỳ Tuấn không trở lại, cô cũng không làm rõ ràng đến tột cùng quan hệ giữa cô và Kỳ Tuấn tính là gì. Có lúc cô sẽ cầm giấy hôn thú của hai người ngẩn người. Tấm hình nho nhỏ, chỉ là trong một tấc vuông vẫn có thể nhìn ra huấn luyện viên thối hiên ngang mạnh mẽ, khí độ bất phàm. Một người đàn ông xuất chúng như vậy. . . . . . Nếu không, cô đã nhận, anh cưới cô, cô gả cho anh, không có gì khác biệt với những cặp vợ chồng khác? Lại nói, không phải anh nói sao? Quân cưới chỉ cần có một bên không đồng ý ly hôn thì không thể ly hôn. thậm chí cuộc hôn nhân này còn có bảo đảm hơn những người khác.

Nhưng tại sao trong lòng còn hoảng sợ như vậy? Giống như biển khơi xanh thẳm không tìm được nơi đỗ. . . . . .

Ngải Tiểu Tiểu mày thừa nhận đi, thật ra là mày cảm thấy anh ấy quá tốt, mày sợ mình không xứng với anh ấy!

Bộp, Ngải Tiểu Tiểu đánh một quyền vào trên bao cát, trên trán đã đầm đìa. Mỗi khi trong lòng toát ra cái ý niệm này, cô sẽ bức bách mình tăng thêm giờ gian huấn luyện. Một vài điều kiện cô đã không thể thay đổi, ít nhất ở trên mặt năng lực cô không cần lại không xứng với anh, bất kể lúc nào thì cô cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh!

Cho nên, bồi Dì Ôn qua hết năm, mùng hai năm mới Ngải Tiểu Tiểu trở về đặc chiến khu.

có một bộ phận chiến sĩ của đặc chiến khu về nhà ăn tết, còn một bộ phận tiếp tục ở lại giữ cương vị. Nhưng mà trong vòng vài ngày lễ mừng năm mới, bọn họ cũng không tiếp tục huấn luyện, nhiệt nhiệt nháo nháo bận rộn ở chỗ ở, dán câu đối, đốt pháo, làm hoành thánh, tổ chức liên hoan. . . . . . Khiến cho chỗ ở quân sự tràn đầy không khí vui vẻ, cũng tràn đầy mùi vị của năm mới.

Chỉ có Ngải Tiểu Tiểu vẫn còn huấn luyện, hoàn thành một cách hoàn mỹ gấp bội kế hoạch huấn luyện mà Kỳ Tuấn chỉ định cho cô. . . . . .

Đêm rất tối, đưa tay không thấy được năm ngón. sau một ngày huấn luyện siêu cường độ Ngải Tiểu Tiểu ngủ thật say, ngay cả đứa bé ồn ào Ngải Bảo cũng ngủ vô cùng ngoan ngoãn.

Đột nhiên, lạch cạch một tiếng động ở cửa truyền đến.

Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, Ngải Tiểu Tiểu vẫn cảnh giác mở mắt ra. Trước mắt là một vùng tối đen thùi lùi, cũng không nhìn thấy được cái gì. Sau đó, bóng dáng của một người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở trước giường.

Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng mà Ngải Tiểu Tiểu chắc chắn đó chính là Kỳ Tuấn.

"Ông xã. . . . . ." lần đầu tiên Cô chủ động gọi anh như vậy, sau đó nhào tới ôm lấy anh. Nhưng tại sao trong mũi truyền đến mùi máu tanh, còn có tay cô chạm vào chất lỏng sền sệt là cái gì vậy?

Cô kinh hoảng mở ra đèn bàn, sau đó dưới ánh đèn lờ mờ thấy trên đầu trên người Kỳ Tuấn toàn là máu tươi. . . . . .

Anh nhìn thấy cô, đôi môi thản nhiêm nở một nụ cười, sau đó cả người lập tức ngã xuống về phía sau!

"Không!" Ngải Tiểu Tiểu kêu lên.

Thở hổn hển ngồi dậy từ trên giường, sau đó thấy ánh sáng lờ mờ, bên trong phòng trống rỗng.

Thì ra là, mới vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng!

Nhưng tại sao lại chân thật như vậy, cô thậm chí chạm tới thân thể của anh, thấy rõ anh cười. . . . . .

Kỳ Tuấn, rốt cuộc anh xảy ra chuyện gì? rời đi trước Giao thừa, ngày mai sẽ là Tết Nguyên Tiêu rồi, tại sao ah vẫn chưa về?

Trước đó vài ngày, thỉnh thoảng cô còn có thể nhận được điện thoại của anh, thậm chí vào buổi tối giao thừa, vẫn nói chuyện qua video với anh. Tuy chỉ có mấy phút ngắn ngủn, nhưng anh cười, câu kia của anh, "Bà xã, chờ anh trở về." làm cho cô cảm thấy mùi vị của gia đình.

Nhưng mà bây giờ, đã đến một tuần lễ cô không nhận được bất kỳ tin tức nào về anh.

rốt cuộc anh thế nào? Không tin người cường hãn như anh sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng trong lòng vẫn không nhịn được co rút đau đớn, Ngải Tiểu Tiểu không thể tiếp tục lừa gạt mình, "Kỳ Tuấn, anh là tên khốn kiếp! Tôi yêu anh, anh mau nhanh chóng trở về cho tôi!"

Cả đêm thấp thỏm, cả đêm chưa chợp mắt. . . . . .

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Ngải Tiểu Tiểu lập tức rời giường chạy ra ngoài khu nhà. Cô muốn đi hỏi bọn Ngụy Khải Sinh một chút, rốt cục Kỳ Tuấn đi đâu, đi thi hành nhiệm vụ gì. Cô chạy vội vàng, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc vào.

Sáng sớm trời lạnh lẽo đầy sương, bóng lưng lẻ loi của cô lại càng cực kỳ cô đơn.

Nhưng mà đi một vòng ở trại lính, không có ai biết Kỳ Tuấn đi đâu, thi hành nhiệm vụ gì. Bởi vì lữ trưởng của bọn họ nhận được nhiệm vụ từ trước đến giờ đều có tính cơ mật cao.

"Chị dâu, chị yên tâm, lữ trưởng không có việc gì. Lấy bản lãnh của anh ấy chỉ có anh dọn dẹp người khác thôi." Ngụy Khải Sinh thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có vẻ tiều tụy, không nhịn được an ủi.

"Tôi biết rõ, chỉ là đột nhiên tôi nhớ đến hỏi nên một chút." Ngải Tiểu Tiểu cười cười, chợt trách cứ tố chất thần kinh của bản thân. Không phải chỉ là một giấc mơ sao, vậy có thể nói lên cái gì chứ. không phải là Kỳ Tuấn nói anh là bách độc bất xâm sao, anh sẽ xảy ra chuyện gì được. Không thể gọi điện thoại nhất định là đang làm nhiệm vụ quan trọng, vì tuân thủ kỷ luật bộ đội giữ bí mật.

Nghĩ tới đây, Ngải Tiểu Tiểu tạm biệt Ngụy Khải Sinh mặt đầy lo lắng, trở về khu nhà ở. Đi tới gần, phát hiện trước khu nhà có một chiếc xe quân dụng màu xanh lá cây cải trang đỗ.

"Kỳ Tuấn." Cô lập tức vui mừng vọt vào khu nhà, ở đại sảnh đã thấy hai người đàn ông không muốn nhìn thấy nhất—— Lâu Kỳ Thanh và Lã Thiên Minh.

Lã Thiên Minh thấy cô đi vào đứng lên, chỉ là vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ.

Lâu Kỳ Thanh vẫn ngồi trầm ổn như cũ, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, phân phó Lã Thiên Minh nói: "Đưa cho cô ta."

Chỉ thấy sau đó Lã Thiên Minh lấy ra mấy trang giấy đưa tới trước mặt Ngải Tiểu Tiểu. Ngải Tiểu Tiểu nhận lấy thấy mấy cái chữ to hiệp ước ly hôn, cô cười lạnh, "bác trai, bác đây là. . . . . ."

"Xin gọi ta là Lâu tiên sinh." Khuôn mặt già nua của Lâu Kỳ Thanh đầy nét tang thương, mí mắt vẫn không nhấc lên như cũ.

"Lâu tiên sinh, đây là ngài có ý gì?" Ngải Tiểu Tiểu hiệp ước ly hôn đặt ở trên bàn trà, cô thuận thế ngồi vào ghế sa lon đối diện Lâu Kỳ Thanh.

"Cha mẹ cô không dạy cô sao? Ở trước mặt bề trên tại sao có thể tự mình ngồi xuống." rốt cuộc Lâu Kỳ Thanh chịu ban thưởng cho Ngải Tiểu Tiểu một ánh mắt, chỉ là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng này vô cùng Kỳ Tuấn.

"bề trên?" Ngải Tiểu Tiểu cười khẽ, "Mới vừa rồi con là tôn kính ngài làm bề trên , nhưng ngài không khiến, Lâu tiên sinh." Thật ra thì, tiếng gọi “Bác trai” kia cô cũng là nhìn mặt mũi Kỳ Tuấn nên mới gọi, thừa dịp con trai mình không ở nhà, cầm giấy thỏa thuận li hôn bắt con dâu ký tên, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng cho cô. Hơn nữa còn có Lã Thiên Minh theo cùng, cô thật sự không thể có tình cảm kính mà bậc con cháu nên có với ông.

"Cô. . . . . . Con nhóc miệng lưỡi bén nhọn." Lâu Kỳ Thanh liếc cô một cái, quyết định không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp đi vào chủ đề, ra lệnh: "Lập tức ký hiệp ước kia."

"Thật xin lỗi, Lâu tiên sinh trừ khi Kỳ Tuấn tự mình muốn ly hôn với cháu, nếu không, cháu sẽ không ký." khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Tiểu Tiểu vô cùng bình tĩnh. Nhưng cô thề cô ghét bị ra lệnh, ghét bị áp bức. Mà bây giờ vị lão nhân gia quá sáu mươi tuổi trước mắt này hiển nhiên không biết được mình ghét nhất!

"Cô phải ký, nếu ký cô có thể lấy được một khoản tiền không ít, nếu không, không chiếm được bất cứ thứ gì."

"Thật sao? Cháu không ký thì sẽ có Kỳ Tuấn, có anh ấy, cũng giống như cháu có toàn thế giới." Thật sự là giận tới cực điểm, nếu không đánh chết Ngải Tiểu Tiểu cũng sẽ không nói ra lời kịch chua như vậy.

Thế nhưng mấy lời nói này nghe vào tai Lâu Kỳ Thanh lại là một chuyện khác. Nhóc con này quả nhiên vì quyền thế và tài sản của con trai ông mà đến. QUả thật là Tiểu Kỳ có thể để cho người phụ này này có toàn thế giới. Nhưng có ông ở đây, con nhóc này nhất định là si tâm vọng tưởng.

"Cô không thể lại có được nó, bởi vì nó đã không có ở đây." lúc Lâu Kỳ Thanh nói lời này con ngươi băng lãnh thoáng qua một tia cảm xúc hiếm có.

Ngải Tiểu Tiểu nghe vậy, lại liên tưởng đến ác mộng đêm qua, không khỏi trong căng thẳng trong lòng, "Bác có ý gì?"

Lâu Kỳ Thanh nhìn sang Lã Thiên Minh, "Cậu nói cho cô ta biết."

Lã Thiên Minh gật đầu một cái, ánh mắt nhìn về phía Ngải Tiểu Tiểu, rất là trầm trọng. "Cậu ấy, lần này đi Châu Phi thi hành nhiệm vụ, không thể trở lại."

Ầm, tay bàn tay Ngải Tiểu Tiểu đập mạnh xuống bàn trà, đứng lên hung hăng nhìn anh, "Cái gì gọi là không thể trở lại, anh nói rõ ràng!"

"đúng vậy. . . . . . Kỳ, anh ấy hy sinh." Minna Mặc dù không thích Ngải Tiểu Tiểu, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt cô lo lắng cho Kỳ Tuấn không giống như giả vờ, Lã Thiên Minh vẫn còn có chút không đành lòng.

Rầm!

Sét đánh ngang tai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.